Vô Hạn Lưu: Sân Chơi Quỷ Quái

Chương 163



Không lâu sau, giọng nói lạnh lùng, vô cảm của hệ thống vang lên, vang vọng như vọng ra từ đáy vực:

“Dựa trên đánh giá tổng hợp về hiệu suất của người chơi trong phó bản, người đạt được đánh giá cấp S trong lần này là — Lê Tri.”

Ánh sáng từ màn hình lập tức tập trung vào cô. Trong ánh mắt kinh ngạc lẫn khâm phục của mọi người, hệ thống tiếp tục:

“Người chơi Lê Tri được thưởng hệ số nhân điểm 1.5 lần. Số điểm nhân khí trong phó bản hiện tại được điều chỉnh thành 4,352,158. Xếp hạng trong phó bản không thay đổi.”

Màn hình lại nhấp nháy, hiện ra tổng điểm tích lũy:

“Tổng điểm nhân khí: 5,507,420. Xếp hạng thứ 90 trên bảng xếp hạng điểm nhân khí toàn cầu. Mong người chơi tiếp tục cố gắng.”

Trong khoảnh khắc, sự yên tĩnh bị phá vỡ bởi tiếng hét phấn khích của Trì Y:

“Lê Tri! Cuối cùng cậu cũng vào bảng xếp hạng toàn cầu rồi! Cậu lọt vào top 100 rồi đó!”

Cô gái trẻ nhảy cẫng lên như thể chính mình là người được vinh danh, còn Lê Tri chỉ khẽ cong khóe môi.

Năm triệu rưỡi điểm nhân khí. Vừa đủ để đạp lên bậc cửa của tầng lớp cao nhất trong thế giới người chơi — cũng là nơi cuộc cạnh tranh khốc liệt bắt đầu.

Trước khi bị kéo vào không gian thưởng riêng, Lê Tri nghiêng người dặn dò Trì Y:

“Lần tới, hãy chọn nhiều vật phẩm phòng ngự và bảo vệ bản thân. Tập trung tăng tỷ lệ sống sót trong phó bản đơn.”

“Nhưng điểm nhân khí của tớ—” Trì Y lúng túng lên tiếng, nhưng Lê Tri cắt ngang, giọng điềm tĩnh:

“Cậu có đủ điểm. Không cần lo lắng về thứ hạng lúc này. Sống sót quan trọng hơn.”

Trì Y gật đầu liên tục, ánh mắt lóe lên một tia cảm động.

Bên cạnh, Tóc Hồng gãi đầu, chen vào:

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

“Vậy còn em thì sao, lão đại?”

Lại một người nữa gọi cô là “lão đại”.

Lê Tri quay sang nhìn cậu ta, ánh mắt như đang cân đo từng thông số trong đầu. Một lúc sau cô đáp:

“Điểm nhân khí của cậu còn thấp, ngoài thẻ tổ đội, hãy chọn thêm vật phẩm có khả năng tấn công. Lần sau, hãy cố gắng thể hiện nhiều hơn.”

Nghe đến đây, mắt Đằng Mậu Mậu sáng bừng. Đặc biệt khi cô chấp thuận cho cậu tổ đội cùng mình trong phó bản kế tiếp, cậu vui đến mức suýt nữa quỳ tại chỗ. Nếu không vì cảnh tượng u ám xung quanh vẫn chưa tan hết, e rằng cậu đã hét lên ăn mừng rồi.

Chẳng bao lâu, từng người chơi lần lượt bị kéo vào không gian thưởng cá nhân, thân ảnh tan biến trong làn ánh sáng lấp lánh. Không gian xung quanh dần trở nên trống rỗng, chỉ còn lại dư âm của cuộc thanh trừng m.á.u me vừa qua.

Trong không gian thưởng, Lê Tri đứng yên trong căn phòng trắng xoá như phòng thí nghiệm. Một lần nữa, giọng hệ thống vang lên, lạnh lùng như thể tất cả đều đã được lập trình:

“Sau khi tính toán điểm nhân khí, bây giờ sẽ phân phát phần thưởng dựa trên nhu cầu mà người chơi mong muốn nhất.”

Một màn hình mờ hiện lên trước mắt cô, dần dần hiện rõ hình ảnh một vật phẩm: một thiết bị nhỏ bằng lòng bàn tay, phát ra ánh sáng xanh mờ mờ. Trên mặt nó in dòng chữ:

Máy Cảnh Báo Nguy Hiểm

Mộng vũ vân thường phiêu nguyệt ảnh
Nguyệt khuynh hàn thủy nhiễu hoa tâm
Mộng Vân Thường

Lê Tri nhướng mày, mắt hơi nheo lại. Trong lòng cô vừa nghĩ rằng mình muốn tăng khả năng sống sót cho toàn đội trong phó bản tiếp theo — không ngờ hệ thống lại đưa cho cô thứ này.

Cô đưa tay nhấn vào nút nhận thưởng, ngón tay hơi siết chặt một chút.

Hệ thống luôn tuyên bố rằng phần thưởng là thứ người chơi khao khát nhất, nhưng Lê Tri biết rõ, chẳng có hệ thống nào hoàn toàn “vô tư”. Tất cả đều nằm trong giới hạn do nó đặt ra. Cô từng thử thách ranh giới ấy, nhưng kết quả vẫn là thất vọng.

Những vật phẩm như vượt ải tức thì, một chiêu g.i.ế.c quỷ, mở khóa phó bản chỉ bằng một nút bấm — đó là những thứ không bao giờ được cấp phát. Trong mắt hệ thống, đây là một show truyền hình mang tính giải trí. Người chơi chỉ có thể bước từng bước theo kịch bản, vật lộn giữa sống chết, gào thét vì đau đớn — như vậy mới đủ "hay", mới đủ "lượt xem".

Nghĩ đến đây, cô cười nhạt. Không thử thách hệ thống nữa, cũng chẳng ảo tưởng được ban ơn. Cô chỉ âm thầm ghi nhớ: giữ mạng mới là cách phản kháng hữu hiệu nhất.

Máy Cảnh Báo Nguy Hiểm không phải thứ tốt nhất, nhưng lại là thứ phù hợp nhất. Trong bóng tối của những phó bản c.h.ế.t chóc, một giây cảnh báo sớm có thể đổi lấy cả mạng sống. Với cô, như vậy là đủ.

 


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com