Vô Hạn Lưu: Sân Chơi Quỷ Quái

Chương 165



Thấy Lê Tri im lặng không nói gì, Lê Sương lập tức vỗ n.g.ự.c cam đoan, cố gắng thể hiện hết sức mạnh của mình để chị gái an tâm:

"Yên tâm đi chị! Có em ở nhà rồi! Trước khi đi, anh Phong đã giao nhiệm vụ bảo vệ nhà lại cho em mà. Ngày nào em cũng luyện võ, giờ em có thể đánh ba người cùng lúc mà mặt không hề biến sắc! Hừ! Ha!"

Cô bé vừa nói vừa múa vài đường quyền hết sức nghiêm túc, vẻ mặt hùng hồn khiến người ta dở khóc dở cười. Nhìn bộ dạng đó, cuối cùng Lê Tri cũng không nhịn được mà bật cười.

Thấy chị gái cười, Lê Sương mới lén thở phào nhẹ nhõm, vai buông lỏng hẳn đi.

Bên cạnh, Thượng Cẩm Như cũng lên tiếng góp lời:

"Đừng lo, Tri Tri, mẹ vẫn còn khỏe lắm! Dù không đánh được ba người như em con, nhưng bảo vệ bản thân thì mẹ vẫn làm được! Hai đứa ra tiền tuyến, mẹ với Sương ở nhà giữ nhà! Cũng xem như hoàn thành nhiệm vụ rồi!"

Lê Sương há hốc miệng: "Mẹ, mấy cái từ này mẹ học ở đâu vậy? Nghe hiện đại ghê luôn á!"

Thượng Cẩm Như hơi ngượng, ho khẽ một tiếng rồi đáp: "Mẹ học trong mấy bình luận livestream của chị con đó... Toàn mấy câu kiểu [chị gái này xông pha quá!], [team hậu phương vững chãi ghê!]."

Thấy mẹ và em gái cố tình phối hợp với nhau, giả vờ mạnh mẽ chỉ để mình yên tâm, Lê Tri mím môi, mắt dịu lại, không nói gì nữa. Cô đứng dậy đi tắm, thay quần áo sạch sẽ rồi cầm điện thoại thử gọi cho anh trai.

Không ngoài dự đoán, cuộc gọi không thể kết nối. Từ trước đến nay, mỗi lần anh Phong nhận nhiệm vụ trong quân đội cũng đều như vậy, y như biến mất khỏi thế giới này.

Lúc trở ra, Lê Sương đang chăm chú kiểm tra túi đồ mà cô mang về, ánh mắt phát sáng khi nhìn thấy một vật phẩm kỳ lạ.

"Chị, cái này là gì vậy? Đèn Pin Vĩnh Cửu hả? Ủa, không có cổng sạc luôn? Kỳ thiệt! Sao sáng dữ vậy trời?"

Lê Tri không đáp, chỉ lẳng lặng ngồi trên giường, mở điện thoại lướt xem tin tức mới. Bỗng ánh mắt cô dừng lại, nhíu mày, bật lên một tiếng khẽ:

"Ơ… Liên Thanh Lâm bị thương à?"

Nghe vậy, Lê Sương lập tức phản ứng như thể vừa nhớ ra chuyện gì quan trọng:

"Đúng rồi! Em quên kể cho chị! Hôm chị vào phó bản, bên Liên Thanh Lâm cũng vừa kết thúc. Nghe nói ảnh bị Vương Tường chơi một cú, suýt c.h.ế.t luôn! Trước khi hoàn thành phó bản, ảnh còn bị c.h.é.m đứt một chân! Nhưng lúc ra ngoài, có người chụp được ảnh ảnh tới bệnh viện, hai chân vẫn lành lặn."

Cô hạ giọng, ra vẻ thần bí: "Người ta đồn là ảnh dùng đạo cụ hồi phục trong phó bản để tái sinh chân á!"

Lê Tri vừa lắng nghe, vừa nhanh tay tìm thông tin. Trên mạng xã hội đã tràn lan các clip cắt ghép ghi lại khoảnh khắc kinh hoàng trong phó bản vừa rồi. Vụ Vương Tường c.h.é.m người giữa phố đã khiến dư luận rúng động, mặc dù chính quyền đã can thiệp kịp thời nhưng do sai lệch thời gian kích hoạt, hệ thống lại đưa hắn vào phó bản đúng như nguyện vọng.

May mắn thay, cuối cùng gã cũng không thể sống sót rời khỏi đó.

Lê Tri mở đoạn video mà cư dân mạng chia sẻ, ánh sáng trong màn hình lập lòe, góc quay không rõ ràng nhưng tiếng la hét, m.á.u chảy và sự tuyệt vọng vẫn dễ dàng xuyên qua màn ảnh.

Phó bản đó thuộc loại tử vong quy mô lớn. Khi điều kiện bị kích hoạt, một nửa người chơi c.h.ế.t chỉ trong nháy mắt. Liên Thanh Lâm bị Vương Tường đẩy vào chân tường, cuối cùng lại quyết đoán tự c.h.é.m đứt chân trái để thoát khỏi cái chết.

Một hành động điên rồ… nhưng lại sống sót.

Cậu ta mới mười chín tuổi, bề ngoài lúc nào cũng ngốc nghếch, nói năng linh tinh, ai ngờ trong thời khắc sinh tử lại dứt khoát như vậy.

Điểm nhân khí của cậu ta tăng vọt sau phó bản, hiện đã vọt lên hạng 73 toàn cầu. Cư dân mạng tràn vào bình luận như điên:

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

[Ôi má ơi, ảnh c.h.ặ.t c.h.â.n thật luôn đó trời!]

[Cảnh đó như phim kinh dị, mà ảnh sống thiệt kìa!]

[Thằng nhỏ này đúng kiểu diễn viên thần tượng chuyển nghề làm người chơi sinh tồn ghê gớm!]

[Tôi xin lỗi vì từng gọi ảnh là não cá vàng…]

Lê Tri lướt đến đoạn cuối cùng của đoạn tin, ánh mắt khựng lại. Trong nhóm chat, Liên Thanh Lâm đã im lặng hơn một tuần. Tin nhắn cuối cùng của cậu là một câu cảm ơn ngắn ngủi, sau đó không còn xuất hiện nữa.

Cô suy nghĩ vài giây, rồi bấm gọi cho cậu.

Chuông chỉ vang lên vài tiếng, đầu dây bên kia lập tức bắt máy, giọng nói trong trẻo, tràn đầy năng lượng vang lên:

"Chị Tri! Chị về rồi hả? Vượt qua phó bản chưa?"

Giọng cậu nghe bình thường một cách đáng ngờ, không giống người vừa trải qua cú sốc sinh tử.

Lê Tri bật cười: "Ừ, vừa ra."

"Chị có biết em suýt c.h.ế.t trong đó không?! Chị Tri, em đã giơ d.a.o lên, một phát c.h.é.m vào đùi mình! Máu phun ra ào ào luôn! Mà em vẫn sống! Ngoạn mục vl luôn á!"

Lê Tri trầm mặc trong vài giây: "..."

Mộng vũ vân thường phiêu nguyệt ảnh
Nguyệt khuynh hàn thủy nhiễu hoa tâm
Mộng Vân Thường

Xem ra cô đã lo lắng dư thừa rồi.

Cậu ta vẫn tếu táo như cũ, còn hí hửng kể lể chiến tích: "Chị Tri, em thấy chị vào phó bản với Mậu Mậu. Mấy anh em em làm cũng ổn đúng không? Chắc không thua xa lắm đâu ha?"

"Ừ, cũng giống cậu thôi." Lê Tri đáp nhàn nhạt.

"Chị Tri, chị từng tổ đội với chị Trì Y ba lần rồi, lần tới đến lượt em đi! Em muốn chiến đấu cùng chị!"

Lê Tri nhướng mày: "Tổ đội với tôi thì cậu không được MVP đâu."

"Không sao hết!" Giọng cậu đầy tự tin. "Chị không biết điểm nhân khí của em giờ cao cỡ nào đâu! Còn hơn cả lúc em làm idol nữa kìa! Chỉ cần tổ đội với chị, thắng dễ như ăn cháo, em cần gì MVP nữa!"

Cậu vẫn vô tư như thể chuyện mất chân chỉ là một trò đùa trong giờ ra chơi. Nhưng Lê Tri biết, nỗi ám ảnh đó chắc chắn vẫn còn âm ỉ, chỉ là chưa trồi lên thôi. Mười chín tuổi, còn quá trẻ để chấp nhận một cú sốc như vậy mà không để lại vết nứt nào.

Cô khẽ gật đầu: "Được rồi. Lần sau cùng vào phó bản. Nhưng... chân của cậu thế nào rồi?"

Liên Thanh Lâm cười ha hả: "Ổn chứ sao không! Chân mọc lại còn mới toanh! Mới đầu đi hơi mềm, nhưng giờ khỏe hơn cả chân còn lại luôn rồi! Bác sĩ chụp phim bảo không có gì bất thường. Chân mới mà chị, hàng mới lúc nào chẳng xịn!"

Lê Tri im lặng trong giây lát, rồi nhẹ giọng nói:

"Vậy là tốt rồi. Mau đi tìm Nhóc Hồng với mấy người kia đi, bàn chuyện tổ đội đi là vừa. Cậu sắp tới lượt vào phó bản tiếp rồi đấy."

"Yes, ma’am!" Cậu hét lớn, rồi tắt máy một cách hào hứng.

 


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com