Bài đăng ấy vẫn nằm chễm chệ trên đầu trang suốt cả ngày hôm đó, không có dấu hiệu hạ nhiệt.
Cư dân mạng thì hò hét chèo thuyền, người góp ảnh, kẻ tung thuyết âm mưu, tranh luận sôi nổi không dứt. Phòng thảo luận nhanh chóng vượt ngưỡng mười nghìn lượt bình luận. Lê Tri không tham gia, nhưng cô vẫn lặng lẽ theo dõi hết, không sót một dòng nào.
Những đoạn cắt ghép trong video được người đăng bài sắp xếp khéo léo, tinh tế, tạo nên cảm giác như Lý Kiến Hề đang đi xuyên qua từng tầng thế giới, hết phó bản này đến phó bản khác, chỉ để tìm một người. Một bóng lưng, một ánh nhìn, một cái liếc mắt lướt qua camera – tất cả đều lạnh lẽo, cô độc, như bị thế giới vây kín nhưng chẳng hề thuộc về nó.
Sau khi xem xong, Lê Tri trầm ngâm thật lâu.
Cái bóng mờ cô từng thấy trước khi rời khỏi phó bản, đúng là anh.
Cô không thể không thừa nhận: những khán giả thích đu CP đúng là rất giỏi soi từng chi tiết nhỏ. Cô thậm chí còn không chú ý tới những lần anh lướt ngang khung hình, vậy mà bọn họ có thể ghép chúng lại như một mạch truyện mơ hồ nhưng đầy ám ảnh.
Lý Kiến Hề… thực sự khác biệt.
Hệ thống không cho phép NPC giữ lại ký ức sau mỗi lần sử dụng. Chúng được thiết kế như những con rối, chỉ biết diễn theo kịch bản được lập trình sẵn. Một khi đã hoàn thành vai trò, dữ liệu sẽ bị xóa sạch, chỉ để lại khung vỏ – một NPC mới với cái tên cũ.
Nhưng nếu anh ấy thực sự nhớ cô… nếu anh ấy đang đi tìm cô…
Thì điều đó có nghĩa là: hệ thống đã thất bại trong việc xóa anh khỏi kịch bản cũ.
Lê Tri còn nhớ rất rõ khoảnh khắc ấy – khi họ vừa kết thúc “Tháp Trẻ Sơ Sinh”, cô đã quay đầu hỏi: "Chúng ta sẽ còn gặp lại chứ?"
Lý Kiến Hề chỉ nhìn cô mà cười, không nói gì.
Khi ấy cô tưởng anh không hiểu, hoặc chẳng thèm để tâm. Nhưng bây giờ, nghĩ lại… anh không trả lời, không phải vì không nghe rõ. Mà vì… anh đã quyết định rồi.
Chỉ là, vào lúc đó, anh không biết mình sẽ phải chống lại thứ gì – hệ thống, số phận, hay chính những ràng buộc vô hình của thân phận NPC.
Cô mở lại video một lần nữa.
Trong mỗi phân cảnh, dù đang đứng ở chỗ nào – sân ga, góc hành lang, dưới bóng cây nghĩa trang, trên tầng thượng phủ đầy tuyết – anh đều giữ nguyên một dáng vẻ: lặng lẽ, lạnh nhạt, cô lập.
Không giống các NPC khác – những người hóa thân hoàn hảo vào vai diễn của mình: chú Cửu điên loạn, quản gia nhà họ Kim đầy âm hiểm, Trân Trân ngây thơ đáng thương hay Đào Vũ dịu dàng, ấm áp – tất cả đều sống trọn vẹn trong nhân vật của họ.
Chỉ có Lý Kiến Hề – luôn giống như đang mang một chiếc mặt nạ.
Mộng vũ vân thường phiêu nguyệt ảnh Nguyệt khuynh hàn thủy nhiễu hoa tâm Mộng Vân Thường
Anh trông như đang diễn… nhưng lại không hoàn toàn là vai diễn. Dưới lớp vỏ NPC ấy, có một người đàn ông đang nhìn ra ngoài, đang chờ đợi, đang đi tìm ai đó.
“Vậy rốt cuộc… anh là ai?” – Lê Tri khẽ lẩm bẩm.
Cô nằm dài ra giường, một tay nghịch chiếc mặt dây chuyền hình hoa hướng dương mà Lý Kiến Hề đã tặng trong phó bản đầu tiên. Món đồ nhỏ ấy vẫn còn ấm, như mang theo chút hơi thở từ một thế giới khác. Một lúc sau, khoé môi cô nhếch lên, nở một nụ cười nhẹ, chẳng rõ là chua xót hay dịu dàng.
...
Khi số lượng người chơi ngày càng nhiều, các nền tảng mạng xã hội cũng bắt đầu thay máu.
Giải trí, tin tức, scandal – tất cả dần bị đẩy ra rìa.
Từ Weibo đến Instagram, thứ duy nhất mà mọi người bàn tán là “Show Tạp Kỹ Kinh Dị”. Từng tình tiết, từng CP, từng cái chết, từng câu thoại ám ảnh... Tất cả đều bị soi xét, mổ xẻ, thần thánh hoá.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Scandal ngoại tình của một ngôi sao hạng A? Bây giờ chẳng ai còn để ý nữa.
Sự thật là – khi sinh tồn trở thành điều xa xỉ, thì đời tư nghệ sĩ chỉ còn là trò hề rẻ tiền.
Nhưng không phải ai cũng thích nghi được với thế giới mới này.
Càng nhiều người chơi vượt qua phó bản, thì số người sụp đổ tinh thần cũng theo đó tăng lên. Rối loạn, hoảng loạn, tự sát – tin tức về những kẻ không thể phân biệt nổi đâu là ảo, đâu là thật xuất hiện đầy rẫy. Cái c.h.ế.t không còn là giới hạn – mà là một sự lựa chọn.
Hứa Thuật từng nói: “Khả năng giữ vững lý trí trong phó bản là điều quan trọng nhất. Không có nó, tất cả sẽ sụp đổ – từ đầu óc cho tới mạng sống.”
Trong vô vàn người chơi ấy, những người như Lê Tri – tỉnh táo, lạnh lùng, không bị ảnh hưởng bởi ác mộng hay ảo giác – chỉ là thiểu số nhỏ đến đáng thương.
...
Vài ngày sau, khi vết thương sau buổi luyện quyền với Lê Sương vẫn còn ê ẩm, cô nhận được cuộc gọi từ Trì Y.
Tiếng nói ở đầu dây bên kia vang lên đầy hứng khởi: "Đi mua sắm không?"
Lê Tri đưa mắt nhìn tay mình đang được quấn băng bảo vệ, giọng nhàn nhạt: "Mua gì cơ?"
"Những thứ trước đây mình tiếc tiền không dám mua, hôm nay mình sẽ mua hết. Cậu muốn gì cũng cứ chọn, mình bao!" – Trì Y nói như trút ra một luồng khí lớn, đầy dứt khoát.
Lê Tri im lặng một lúc rồi nhẹ nhàng đáp: "Cậu sợ lần sau vào phó bản sẽ không ra được, nên muốn tiêu xài một lần cho đã?"
Đầu dây bên kia chợt im bặt.
Nhưng Lê Tri không cần câu trả lời. Cô hiểu mà.
Cái cảm giác mỗi lần rời khỏi phó bản đều như vừa sống sót sau một trận chiến sinh tử, khiến người ta càng ngày càng khao khát những thứ nhỏ bé của đời thường. Một bữa ăn ngon, một đôi giày đẹp, một lần tiêu tiền không cần suy nghĩ... cũng đủ khiến người ta cảm thấy như mình vẫn còn sống.
Nhưng cô cũng biết: nếu muốn tồn tại lâu dài, Trì Y phải học cách tự bước đi một mình. Cô ấy không thể mãi sống dựa vào người khác.
Dù vậy, hôm nay là ngoại lệ.
Lê Tri khẽ cười: "Được, vậy cậu lái chiếc xe thể thao màu đỏ của cậu đến đón mình đi."
Trì Y ngạc nhiên: "Ơ, sao cậu biết mình có xe đỏ?"
"Trước đây mình cũng từng lướt mạng." – Lê Tri mỉm cười, giọng nhẹ tênh.
Ngày đó, mỗi lần Trì Y xuất hiện cùng chiếc xe đỏ rực trên phố, hình ảnh “tình đầu quốc dân” kết hợp với siêu xe luôn khiến mạng xã hội phát sốt. Dáng người mảnh khảnh, gương mặt tươi tắn, tóc buộc cao, nụ cười toả sáng – giống như ánh nắng của những ngày tháng không thể quay lại nữa.
Nhắc lại, đầu dây bên kia khẽ thở dài, như một nỗi tiếc nuối bật thành hơi thở.
Cuộc sống bình thường ấy… giờ đây đã là xa xỉ.
Thứ duy nhất còn giữ được, có lẽ là tiếng động cơ quen thuộc vang vọng trên con đường vắng vẻ. Trong thành phố này, kẹt xe đã trở thành quá khứ. Mọi người đều đã bước vào một trò chơi sinh tồn, chẳng còn ai đủ nhàn rỗi để chen chúc trên phố nữa.
Từ xa, Lê Tri nghe thấy tiếng gầm rú của chiếc xe thể thao màu đỏ. Gió nổi lên, mái tóc cô khẽ lay động.