Dưới ánh sáng lờ mờ của buổi sáng sớm, tiếng chuông cửa vang lên bất ngờ khiến căn nhà im lặng của Lê Tri dường như cũng run lên một nhịp.
Cô ngừng tay đang cầm cốc nước, bước đến cửa chính, liếc mắt nhìn qua mắt thần trên cửa chống trộm. Bên ngoài là một nam một nữ, cả hai đều xa lạ, ăn mặc nghiêm chỉnh.
Lê Tri quay đầu nhìn về phía chiếc Máy Cảnh Báo trên bàn trà, chuyên phát hiện khí tức bất thường và sóng năng lượng từ phó bản. Đèn báo vẫn tối đen.
Cô không mở hẳn cửa, mà chỉ kéo hé cánh cửa bên trong, đứng chắn sau lớp cửa sắt được lắp thêm, giọng lạnh nhạt:
“Xin hỏi hai người tìm ai?”
Người đàn ông cao lớn phía trước lập tức bước lên một bước, giọng nói trầm ổn:
“Chào cô, đồng chí Lê Tri. Chúng tôi là nhân viên của Phòng Ban Đặc Biệt Quốc Gia. Đây là thẻ chứng minh của tôi, tôi tên Diêu Minh Phong.”
Người phụ nữ đứng phía sau anh ta cũng rút ra thẻ, chìa qua khe cửa:
“Tôi là Đàm Mạn Ngữ.”
Lê Tri lặng lẽ cầm lấy hai tấm thẻ, mắt đảo nhanh qua thông tin và dấu xác nhận chính phủ, nhưng chưa vội mở cửa. Cô ngẩng đầu, đôi mắt sắc bén nhìn thẳng vào Diêu Minh Phong:
“Mấy hôm trước tôi đi trung tâm thương mại, có phải hai người bám theo tôi không?”
Câu hỏi khiến cả hai đồng thời sửng sốt.
Đàm Mạn Ngữ luống cuống xua tay:
“Không, không có! Cô hiểu lầm rồi. Đây là lần đầu tiên chúng tôi gặp cô.”
Diêu Minh Phong bổ sung:
“Chúng tôi chưa từng nhận nhiệm vụ theo dõi cô. Chúng tôi dám cam đoan—không có bất cứ cơ quan chính phủ nào bí mật giám sát cô cả.”
Cô im lặng vài giây, nhìn vẻ mặt nghiêm túc của hai người và sự im lặng tuyệt đối của Máy Cảnh Báo, cuối cùng mới mở cửa sắt, thản nhiên nói:
“Vào đi. Nói xem các người đến tìm tôi có chuyện gì.”
Bước vào nhà, được mời ngồi, cả hai đều cảm thấy không khí trong căn hộ vô cùng sạch sẽ, ngăn nắp nhưng lạnh lẽo như một phòng thí nghiệm. Một người phụ nữ trung niên trông đoan trang mang trà ra—Thượng Cẩm Như. Bà gật đầu chào, rồi lặng lẽ lui vào trong.
Diêu Minh Phong nhấp một ngụm trà, đặt tách xuống, rồi nhìn thẳng vào Lê Tri:
Mộng vũ vân thường phiêu nguyệt ảnh Nguyệt khuynh hàn thủy nhiễu hoa tâm Mộng Vân Thường
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
“Thành thật mà nói, chúng tôi đã theo dõi sát sao từng hành động của cô trong các phó bản. Phòng Ban Đặc Biệt rất ngưỡng mộ khả năng và sự ổn định tinh thần của cô.”
“Lần này chúng tôi tới đây là để xin sự giúp đỡ.”
Anh ngừng một chút, rồi nói tiếp, từng câu từng chữ:
“Từ sau khi Quỷ Quái bắt đầu tràn ra, chính phủ lập tức thành lập Phòng Ban Đặc Biệt nhằm nghiên cứu và tìm cách phong ấn hoặc đẩy lùi chúng. Nhưng đến hiện tại, tiến độ gần như dậm chân tại chỗ. Hệ thống phó bản không giống bất kỳ logic khoa học nào của thế giới chúng ta—nó giống như một cơn ác mộng đến từ chiều không gian khác.”
“Chúng tôi cần người có khả năng xâm nhập phó bản, vừa giữ được mạng sống, vừa tìm kiếm manh mối có thể phá giải toàn hệ thống.”
Lê Tri gật đầu:
“Ý các người là muốn tôi dẫn người vào phó bản? Giúp họ sống sót, hoàn thành nhiệm vụ, và bảo vệ họ?”
Lần này, Đàm Mạn Ngữ nghiêm túc gật đầu:
“Đúng. Tôi chính là người sẽ được sắp xếp vào đội của cô. Mong cô…”
“Được.” – Lê Tri ngắt lời, giọng điệu thản nhiên – “Các người mang theo thẻ tổ đội chưa?”
Câu nói ấy khiến cả hai người trước mặt ngây người. Đàm Mạn Ngữ thốt lên, gần như không tin nổi:
“Cô đồng ý rồi sao?”
Lê Tri gật đầu, rất bình tĩnh:
“Tôi dự kiến sẽ vào phó bản trong vòng hai ngày tới. Các người tranh thủ chuẩn bị đi.”
Cả Diêu Minh Phong và Đàm Mạn Ngữ đều nhìn cô, vẻ mặt không giấu được kinh ngạc. Trước khi đến, họ đã chuẩn bị vô số lý lẽ để thuyết phục—về trách nhiệm công dân, lòng yêu nước, thù hận trước Quỷ Quái. Nhưng chưa cần mở miệng, cô đã đồng ý.
Dường như, việc vào sinh ra tử trong phó bản không là gì với cô.
Nhưng Diêu Minh Phong vẫn nhấn mạnh thêm một lần nữa:
“Đồng chí Lê Tri, tôi e rằng chúng tôi chưa nói rõ. Không chỉ là dẫn theo—mà còn là đảm bảo cô ấy không chết, không rớt hạng, không bị loại. Phải giúp cô ấy sống sót rời khỏi phó bản nguyên vẹn. Điều này không hề đơn giản.”
Cô nhìn họ vài giây, rồi nhấc tay về phía họ lần nữa, ánh mắt lạnh mà kiên định: