Ngay sau đó, chuông vào lớp vang lên. Cô giáo tiếng Anh bước vào lớp, ôm theo một chồng vở nghe viết dày cộp. Lớp trưởng lập tức đứng dậy, bắt đầu phát bài cho từng bạn.
Khi vở được đưa đến tay, Lê Tri nhanh chóng lật ra xem. Cô sai năm từ.
Trong khi đó, Đàm Mạn Ngữ — như thường lệ — đúng toàn bộ.
Giọng cô giáo sắc như d.a.o cứa vào màng nhĩ:
"Ai sai quá ba từ, sau giờ học phải chép phạt mỗi từ năm trăm lần! Không chép xong thì đừng hòng rời khỏi lớp!"
Tiếng xôn xao vang lên khắp lớp. Mọi người đều hoảng loạn tính toán. Năm từ, mỗi từ năm trăm lần… Tổng cộng hai nghìn năm trăm lượt viết. Nhưng đó là con số ít. Có người sai tám, chín, thậm chí mười từ.
Một vài học sinh mặt cắt không còn giọt máu.
Lê Tri nhìn lên bảng điểm treo cạnh bảng đen, nơi ghi kết quả của cô và Đàm Mạn Ngữ.
Vẫn không thay đổi. Dù đã nghe viết, chấm điểm, điểm vẫn y nguyên.
——Rốt cuộc bài kiểm tra thực sự là gì?
Một ngày học trôi qua, không ai trong số các người chơi tìm ra được manh mối nào về nó.
Chuông tan học buổi chiều vang lên. Ánh hoàng hôn phủ vàng khắp khung cửa sổ lớp học, kéo bóng những dãy bàn ghế dài lê thê như những cái bóng không chịu rời đi.
Mọi người vội vã kéo nhau đi ăn tối, rồi nhanh chóng quay lại lớp. Ai nấy đều cắm cúi chép từ, tiếng bút cọ vào giấy vang lên như tiếng kim đồng hồ đang đếm ngược thời gian sống còn.
Năm mươi nghìn từ — hình phạt này chẳng khác gì tra tấn. So với việc bị đánh đòn, có lẽ còn khổ sở hơn.
Chỉ có Đàm Mạn Ngữ là được miễn.
Cô rời khỏi nhà ăn từ sớm để tiếp tục nhiệm vụ đặc biệt. Mãi đến gần giờ tự học tối, cô mới trở lại. Ánh mắt cô và Lê Tri giao nhau trong khoảnh khắc, rồi cô lắc đầu nhẹ, môi khẽ thở dài.
"Không dễ gì tìm ra lỗ hổng trong hệ thống của phó bản," cô khẽ nói, giọng vừa mệt mỏi vừa quyết tâm, "Nó sẽ là một cuộc chiến dài."
Dù vậy, cô không nản. Cô cúi người thì thầm:
"Tôi giúp cô chép nhé?"
Lê Tri khẽ lắc đầu, giọng nhẹ nhàng nhưng đầy kiên quyết:
"Không cần đâu, tôi sắp xong rồi."
Mộng vũ vân thường phiêu nguyệt ảnh Nguyệt khuynh hàn thủy nhiễu hoa tâm Mộng Vân Thường
Đàm Mạn Ngữ kinh ngạc:
"Năm mươi nghìn từ? Nhanh thế?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Lê Tri mỉm cười, nhấc cây bút lên xoay nhẹ giữa các ngón tay:
"Tôi chỉ chép năm từ mà mình sai thôi."
Đàm Mạn Ngữ thở dài:
"Nhưng nếu không chép đủ, cô giáo sẽ phạt. Sao cô qua được?"
Lê Tri đáp, giọng thản nhiên như thể đang kể một việc bình thường trong ngày:
"Tôi cũng đang tò mò... Nếu không hoàn thành, sẽ bị phạt thế nào."
Ánh mắt cô đột ngột trở nên sâu thẳm như hố đen nuốt lấy ánh sáng.
"Có thể tôi sẽ bị đưa đến văn phòng hiệu trưởng chăng? Nếu vậy thì tốt... Tôi thật sự muốn gặp người đã 'cải cách giáo dục' và nâng tỷ lệ đỗ đại học chỉ trong hai năm. Tôi muốn biết ông ta dùng cách gì để khiến học sinh không dám ngẩng đầu lên nữa."
...
Buổi tự học buổi tối vẫn chưa bắt đầu, không khí trong lớp còn vương chút thư giãn sau giờ giải lao. Nhưng rồi, sự bình yên ấy nhanh chóng bị cắt đứt khi giáo viên chủ nhiệm bất ngờ xuất hiện ngay cửa lớp, giọng nói lạnh tanh vang lên:
"Vương Chí Viễn, em ra đây."
Cả lớp lập tức chìm vào im lặng c.h.ế.t chóc. Tiếng bút ngừng hẳn, không ai dám cử động, từng ánh mắt đều né tránh như thể sợ dính líu. Duy chỉ có Vương Chí Viễn, khuôn mặt trắng bệch không chút huyết sắc, đôi vai run nhẹ, lảo đảo đứng dậy.
Đã đến lượt cậu ta rồi.
Giáo viên chủ nhiệm không nói thêm lời nào, chỉ quay lưng dẫn Vương Chí Viễn rời khỏi lớp. Cánh cửa đóng lại, âm thanh khe khẽ ấy vang lên như tiếng đóng nắp quan tài.
Lê Tri vừa kịp viết xong chữ cuối cùng trong vở, ngẩng đầu nhìn theo bóng dáng vừa biến mất ngoài cửa. Qua ô cửa sổ, cô bắt gặp hình ảnh Vương Chí Viễn đang lặng lẽ bước theo giáo viên chủ nhiệm về phía tòa nhà hành chính — nơi đặt văn phòng hiệu trưởng.
Cô trầm ngâm vài giây, rồi nghiêng người nói nhỏ với Đàm Mạn Ngữ:
"Tôi đi theo xem thử. Nếu ai hỏi thì cứ nói tôi không khỏe, đi lấy thuốc ở phòng y tế."
Đàm Mạn Ngữ gật đầu không chút do dự.
Ngay lập tức, Lê Tri rời khỏi lớp, lặng lẽ bước nhanh về phía tòa nhà hành chính. Giờ này sân trường im ắng đến rợn người, từng bước chân vang vọng trên nền gạch, không gian vắng lặng như bị ai đó rút sạch âm thanh.
Khi đến gần, cô thấy bảo vệ đang ngồi trong phòng gác, mắt không rời chiếc bộ đàm trong tay, trông như thể đang chờ một tín hiệu nào đó.
Ban trưa, lúc các người chơi lén lút thăm dò, nơi này hoàn toàn vắng vẻ. Giờ lại có bảo vệ trấn giữ... Rõ ràng hiệu trưởng đang có mặt trong tòa nhà.
Lê Tri ngẩng đầu nhìn lên — tầng năm, nơi cao nhất, tất cả cửa sổ đều kín rèm. Không thể nhìn thấy gì bên trong. Cô đi vòng quanh, hy vọng tìm được lối vào khác. Nhưng tất cả cửa sổ đều gắn song sắt dày đặc, mỗi góc tường đều kín như pháo đài.