Nhóm Tóc Hồng tất nhiên đi theo cô không chút do dự. Những người khác còn hơi lưỡng lự, nhưng sau cùng cũng im lặng thu dọn đồ đạc, bước ra khỏi lớp.
Cả nhóm rời khỏi tòa nhà giảng dạy. Lúc đi xuống cầu thang, Lê Tri đột ngột dừng lại, ngoảnh đầu nhìn lên.
Tòa nhà tối om như bị nuốt trọn bởi màn đêm. Chỉ còn lại một ô cửa sổ sáng đèn — phòng học của lớp 11-1 — trơ trọi lập loè như ngọn nến đơn độc trước gió.
Một đốm sáng trong bóng tối... đôi khi không phải là sự bảo đảm an toàn. Mà là mục tiêu rõ ràng nhất.
Mộng vũ vân thường phiêu nguyệt ảnh Nguyệt khuynh hàn thủy nhiễu hoa tâm Mộng Vân Thường
Lê Tri khẽ nói, giọng trầm xuống:
"Tôi nghĩ nhiệm vụ lần này có thể liên quan đến mấy trò chơi kia. Nhưng đừng vội tham gia. Tôi còn một vài giả thuyết cần kiểm chứng."
Nghe vậy, mọi người lập tức như được tiếp thêm hy vọng, vội vã gật đầu:
"Chúng tôi sẽ nghe theo cô!"
Họ quay về ký túc xá.
Tối hôm trước, Từ Ức Nhiên — người từng ngỏ ý muốn ở chung phòng với Lê Tri — và bạn cùng phòng là Bội Bội cũng không tham gia trò chơi bốn góc. Bốn người cùng bước vào ký túc xá nữ.
Lên đến tầng hai, Lê Tri dừng lại, nói với giọng điệu không cho phép phản kháng:
"Dù có nghe thấy tiếng gì cũng không được mở cửa. Kể cả là Bối Huyên gọi cứu. Không ra. Cứ trùm chăn ngủ."
Từ Ức Nhiên và Bội Bội lập tức gật đầu như gà mổ thóc.
Sau khi vào phòng, Lê Tri đóng cửa, đi rửa mặt. Khi bước ra ban công, ánh mắt cô vô thức liếc sang chiếc gương trên tường.
Mặt gương mờ mịt, phủ lớp nước và bụi, phản chiếu hình ảnh mờ nhạt của chính cô — như một bóng ma vặn vẹo giữa đêm tối.
Đàm Mạn Ngữ bước đến, ánh mắt nghiêm nghị, hỏi:
"Cô bảo họ đừng mở cửa... là vì sợ người quay về không phải là Bối Huyên đúng không?"
Lê Tri gật đầu, vừa mở vòi nước rửa mặt vừa nói khẽ:
"Nếu có chuyện gì xảy ra tối nay, tôi sẽ ra xem xét. Cô thì không nên ra ngoài."
"Không được!" Đàm Mạn Ngữ lập tức phản đối, giọng căng như dây đàn.
Lê Tri cười nhạt, như thể mọi thứ đều nằm trong tầm kiểm soát:
"Chưa chắc đã có chuyện gì. Với lại, cô không có đạo cụ, cứ thận trọng là hơn."
Nghe vậy, Đàm Mạn Ngữ do dự một lúc, rồi im lặng không nói thêm gì.
Sau khi rửa mặt, cả hai tắt đèn lên giường. Nhưng không ai ngủ được.
Không rõ bao lâu sau, trong yên tĩnh đến rợn người, Đàm Mạn Ngữ nghe thấy tiếng bước chân lộc cộc từ cầu thang vọng lên.
Cô nín thở, khẽ gọi:
"Lê Tri?"
Giọng Lê Tri vang lên từ giường đối diện, bình tĩnh đến đáng sợ:
"Nghe thấy rồi."
Tiếng bước chân vang lên chậm rãi, nhẹ nhàng nhưng nặng nề như đè lên tim từng người.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Chúng dừng lại — ngay trước cửa phòng họ.
Phòng của Lê Tri là căn gần cầu thang nhất. Người hoặc… thứ gì đó ngoài kia, đang đứng rất gần. Chỉ cách họ một cánh cửa.
Không ai dám thở mạnh. Cả hai mở to mắt, ánh nhìn trong bóng tối căng thẳng đến cực độ.
Nhưng rồi, tiếng bước chân lại vang lên. Rời khỏi cửa phòng họ, lướt qua phòng của Từ Ức Nhiên và Bội Bội.
Cuối cùng… nó dừng lại. Và cửa phòng nơi Bối Huyên đang ở — mở ra.
Tiếng Lê Tri vang lên, vẫn là giọng nói quen thuộc:
"Ngủ thôi."
Đêm đó, không có sự cố nào xảy ra thêm.
Sáng hôm sau, chuông báo thức vang lên chói tai. Cả hai rửa mặt qua loa, đứng ngoài hành lang chờ.
Lê Tri chỉ bước ra khi nghe thấy tiếng mở cửa từ phòng Bối Huyên.
Bối Huyên cùng hai cô gái khác bước ra, thần sắc vui vẻ, vừa đi vừa cười nói như chưa hề có chuyện gì xảy ra.
Khi chạm mặt Lê Tri, Bối Huyên hừ lạnh một tiếng, rồi vênh mặt bước xuống cầu thang.
Đàm Mạn Ngữ nhìn theo, khẽ nói:
"Có vẻ như không có chuyện gì xảy ra thật."
Lê Tri không trả lời.
"Đi ăn sáng thôi."
Người chơi lần lượt gặp nhau ở nhà ăn.
Đã qua hai đêm. Mười lăm người vẫn còn sống. Không ai mất tích. Không ai chết.
Nhóm sáu người chơi bốn góc — không những không có vấn đề gì, mà còn có vẻ… rất phấn khích.
Dư âm từ cuộc tranh cãi đêm qua vẫn chưa kịp tan, nhóm sáu người do Chu Kiến Chương dẫn đầu đã hoàn toàn tách biệt khỏi phần còn lại của lớp. Bọn họ ngồi tụ lại một góc, dáng vẻ lạnh nhạt, chẳng hề có ý định giao lưu với ai khác. Thỉnh thoảng còn ghé đầu lại gần, trao đổi nhỏ to với vẻ đầy phấn khích.
Hai người chơi nam đã đi theo Lê Tri tối qua đứng ở phía xa, tay cầm khay cơm, do dự. Sau một hồi chần chừ, bọn họ vẫn quyết định bước về phía nhóm kia, định tìm chỗ ngồi chung.
Chưa kịp đặt m.ô.n.g xuống ghế, Bối Huyên đã bật cười khẩy, giọng chua loét:
"Nếu đã thích chạy theo chân đại lão thì đi luôn đi, đừng có làm bộ làm tịch mà chơi kiểu đ.â.m sau lưng!"
Câu nói như một cái tát thẳng mặt, khiến hai người kia đứng như trời trồng, lúng túng đến mức không biết giấu mặt vào đâu.
"Tiểu Huyên." Chu Kiến Chương nhẹ giọng, mang theo vẻ bất mãn khi trách cứ, "Đừng nói vậy."
Sau đó hắn quay sang hai người chơi, giọng ôn hòa đầy thiện chí:
"Tiểu Huyên nói chuyện hơi thẳng tính, mong hai cậu đừng để tâm. Ngồi đi."
Hai người vội vàng gật đầu cảm kích, không ngừng cảm ơn, rồi lập tức ngồi xuống cạnh nhóm sáu người.
Cuộc trò chuyện bên đó tiếp tục, không biết Chu Kiến Chương đã nói gì mà khiến hai người mới gia nhập kinh ngạc thốt lên: