Vô Hạn Lưu: Sân Chơi Quỷ Quái

Chương 211



Căn phòng bị bịt kín bởi những tấm rèm dày màu xám tro, cửa sổ hoàn toàn không đón được ánh sáng. Cửa tự động đã khép lại, ngăn cản mọi liên kết với bên ngoài. Không khí ẩm mốc, tối tăm, đặc quánh một thứ mùi khó tả. Mọi thứ gợi nhắc cô đến một điều… và rồi cô hiểu ra:

Thứ này — sợ ánh sáng.

Không do dự, cô lao đến bên cửa sổ, dùng cả hai tay kéo mạnh tấm rèm dày ra một bên.

Ánh mặt trời tràn vào như thủy triều vỡ bờ, chiếu sáng căn phòng mờ ám. Tuy vậy, t.h.i t.h.ể Hướng Mẫn vẫn bị che phủ trong góc tối — chỗ ánh sáng không thể chiếu tới.

Muốn kéo t.h.i t.h.ể cô ấy ra ngoài ánh sáng, cần có sự tiếp xúc. Nhưng một khi chạm vào, rất có thể cô sẽ bị mẫu thể Tam Thi trùng lây nhiễm.

Lê Tri nhíu mày, kéo chiếc ghế da đen của hiệu trưởng đến trước cửa phòng, bấm nút mở cửa tự động.

Hai cánh cửa mở ra chậm rãi, để lộ âm thanh hỗn loạn của trận chiến ngoài hành lang. Lê Tri đặt ghế chắn ngang cửa, rồi tung một cú đá cực mạnh vào tên học sinh đang định tấn công Tóc Hồng từ phía sau, miệng quát lớn:

"Đàm Mạn Ngữ! Xuống tầng một lấy chiếc gương soi lên đây ngay!"

Tam Thi trùng đang cố phá vỡ lớp phòng vệ tinh thần của cô, nhưng cô không thể rời đi. Cô phải ở lại, ngăn chặn những kẻ đã bị chiếm hữu xông vào.

Đàm Mạn Ngữ không nói một lời, xoay người chạy như tên bắn.

Bên ngoài, những học sinh bị chiếm hữu điên cuồng như xác sống, lết bước về phía tòa nhà văn phòng. Nhưng với Đàm Mạn Ngữ, đám này không đáng để bận tâm.

Cô ấy tung ra từng cú đá dứt khoát, mỗi một đòn đều chuẩn xác, gọn gàng, không ai có thể cản đường. Cô nhanh chóng lấy chiếc gương treo ở tường hành lang tầng một rồi quay ngược trở lại.

Ở cửa văn phòng hiệu trưởng, Lê Tri vừa bẻ gãy lần thứ hai cánh tay của Chu Kiến Chương.

Cả hai cánh tay lủng lẳng như giẻ rách, nhưng gã vẫn gầm gừ lao vào, mắt đỏ ngầu, miệng liên tục lặp lại một câu vô nghĩa nhưng rợn người:

"Dâng hiến tất cả… cho thần Quỷ Quái!!!"

Liên Thanh Lâm không kiềm chế được nữa, hét lớn một tiếng, vung rìu bổ thẳng vào người Chu Kiến Chương.

Ngay khi lưỡi rìu bổ xuống, từ vết thương toạc ra, hàng ngàn con trùng nhỏ xíu màu đen phun trào, bò lổm ngổm khắp nền nhà như một cơn ác mộng sống động.

Lê Tri nhận lấy chiếc gương từ tay Đàm Mạn Ngữ, nhanh chóng quay về bên cửa sổ.

Cô dùng gương phản chiếu ánh nắng mặt trời chiếu thẳng vào góc tủ nơi t.h.i t.h.ể Hướng Mẫn đang ngồi.

Ngay lập tức, t.h.i t.h.ể bắt đầu bốc lên làn khói trắng mỏng.

Tiếng rít the thé vang lên, lúc đầu còn yếu ớt, rồi ngày càng cao vút, chói tai, cho đến khi vượt qua ngưỡng nghe của tai người.

Mọi âm thanh xung quanh đột nhiên biến mất. Không còn tiếng hét, không còn tiếng bước chân, cả thế giới như rơi vào trạng thái chân không c.h.ế.t chóc.

Khuôn mặt những người xung quanh dại ra, ánh mắt hoảng loạn.

Chiếc móc khóa hoa hướng dương trên người Lê Tri phát ra tiếng nứt khẽ khàng, rồi nóng rực như một cục than đỏ.

Cô cắn chặt lưỡi mình để giữ tỉnh táo, từng giọt m.á.u rỉ ra nơi khóe miệng. Cô vẫn tiếp tục giữ chặt gương, không để ánh sáng lệch khỏi mục tiêu.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Cuối cùng, t.h.i t.h.ể Hướng Mẫn phát hỏa.

Ngọn lửa bùng lên dữ dội, nuốt trọn da thịt chỉ trong vài giây. Trong tủ chỉ còn lại một bộ xương trắng ngồi xếp bằng.

Giữa đống xương, một con trùng đen cỡ ngón tay cái rơi xuống, ngo ngoe muốn bò về phía góc tối.

Nhưng ánh sáng từ gương luôn bám theo nó.

Mộng vũ vân thường phiêu nguyệt ảnh
Nguyệt khuynh hàn thủy nhiễu hoa tâm
Mộng Vân Thường

Nó bò chậm dần, chậm dần, cho đến khi bất động. Một lỗ nhỏ cháy đen hiện lên giữa lưng nó, lỗ cháy ấy nhanh chóng lan rộng, rồi toàn thân nó hóa thành một vũng tro.

Khán giả trong livestream thở phào:

["Cháy rồi… c.h.ế.t rồi đúng không? Chết thật rồi đúng không??"]

["Tui không thở được luôn á, nãy giờ căng như dây đàn."]

Ngoài hành lang, Đàm Mạn Ngữ và những người khác rốt cuộc cũng tỉnh táo hoàn toàn.

Những kẻ bị Tam Thi trùng điều khiển lần lượt ngã gục, sống c.h.ế.t chưa rõ.

Chiếc gương trong tay Lê Tri rơi xuống, vỡ tan thành từng mảnh.

Cô loạng choạng, đầu óc như bị đổ đầy chì nặng trịch. Đàm Mạn Ngữ lập tức lao đến đỡ cô.

Trước khi chìm vào bóng tối, Lê Tri chỉ kịp thì thào một câu:

"Đưa tôi đến phòng y tế…"

Lúc tỉnh lại, trời đã tối.

Lê Tri nằm trên giường bệnh trong phòng y tế, được đắp một tấm chăn mỏng. Căn phòng yên tĩnh, ánh sáng dịu nhẹ từ đèn trần khiến cô cảm thấy đầu óc dễ chịu hơn phần nào.

Lý Kiến Hề đang ngồi ở ghế cạnh giường. Khi thấy cô tỉnh lại, vẻ căng thẳng trên mặt anh cuối cùng cũng dịu xuống. Anh cúi đầu, giọng trầm nhẹ:

"Em thấy sao rồi?"

Lê Tri nở một nụ cười yếu ớt:

"Tốt hơn nhiều rồi."

Lý Kiến Hề gật đầu:

"Tôi đã giúp em lau sạch vết m.á.u ở tai và mũi. Tinh thần của em bị tổn thương nặng, cần nghỉ ngơi nhiều hơn."

Anh mở lòng bàn tay, để lộ chiếc móc khóa hình hoa hướng dương — nó không còn nứt vỡ như lúc trước, mà sáng bóng, nguyên vẹn.

"Đeo cái này bên mình. Nó sẽ giúp em phục hồi tinh thần."

Lê Tri ngây người. Cô nhớ rất rõ lúc chiến đấu, cô đã nghe thấy tiếng nứt của vật này.

Nhưng giờ, nó lại như chưa từng bị tổn hại.


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com