Dưới lớp vỏ bọc của những phó bản rùng rợn, chính phủ lặng lẽ vận hành một bộ phận chuyên trách—nơi những con người sống ngoài ánh sáng, m.ổ x.ẻ từng kịch bản m.á.u me để tìm ra quy luật sống còn. Họ không trực tiếp tham chiến như Lê Tri hay Đàm Mạn Ngữ, nhưng lại chính là hậu phương vững chắc, dùng lý trí và phân tích để đối đầu với một hệ thống Quỷ Quái ngày càng tinh vi và tàn nhẫn.
Họ lần theo dấu vết lặp lại giữa các phó bản, đối chiếu chi tiết từ hàng nghìn bản ghi hình, cố gắng m.ổ x.ẻ từng hành vi, từng hiện tượng kỳ lạ. Mục tiêu duy nhất: tìm ra điểm yếu của hệ thống—nếu như nó thực sự tồn tại.
Dù chưa chạm tới giới hạn đó, nhưng họ đã bắt đầu đánh dấu các cá thể nguy hiểm, những người chơi có dấu hiệu liên hệ với tổ chức tà giáo đang dần thâm nhập vào từng ngóc ngách thế giới.
Vấn đề là, tổ chức đó ẩn mình quá kỹ, thành viên rải khắp toàn cầu, chưa kể số lượng đang tăng chóng mặt. Trước khi họ tự bộc lộ, không ai có thể xác định rõ ràng đâu là người, đâu là quỷ.
May thay, Lê Tri và Đàm Mạn Ngữ đều là kiểu người có bản năng sinh tồn mạnh mẽ và trực giác nhạy bén. Ngay từ khoảnh khắc bước chân vào phó bản, họ đã có cảm giác bất thường từ nhóm của Chu Kiến Chương. Sự cảnh giác đó không chỉ giúp họ tránh khỏi bị hãm hại mà còn nhìn rõ bộ mặt thật của kẻ đã dám hiến tế đồng đội để đổi lấy cơ hội sống.
"Xong việc ở bệnh viện, tôi sẽ về báo cáo với cấp trên về tình hình lần này." Đàm Mạn Ngữ nói qua điện thoại, giọng nghiêm túc nhưng vẫn mang theo chút ấm áp quen thuộc. "Yêu cầu của cô, tôi sẽ tranh thủ giúp, có thể sau đó cô sẽ phải đến một chuyến."
"Được thôi, khi nào cần thì cứ gọi cho tôi." Lê Tri đáp lại, giọng nhẹ như gió thoảng nhưng lại có một sự kiên định khiến người ta không thể nghi ngờ.
Trước khi cúp máy, Đàm Mạn Ngữ không quên dặn dò: "Giờ bên ngoài càng lúc càng loạn, người của chính phủ không đủ, các cô hãy cố gắng hạn chế ra ngoài."
"Ừm, tôi biết rồi." Lê Tri khẽ đáp, rồi lặng lẽ tắt điện thoại.
Cô bước đến cửa sổ, kéo nhẹ tấm rèm đang che phủ để nhìn ra bên ngoài—một thành phố từng rực rỡ ánh đèn, giờ chìm trong tĩnh lặng lạnh lẽo như đã c.h.ế.t từ lâu.
Con phố thương mại trước mặt từng là nơi sôi động nhất, nhưng bây giờ… chỉ còn lại bóng tối. Các cửa hàng đóng cửa, lề đường phủ bụi, bãi cỏ công viên mọc hoang, và giữa quảng trường chỉ còn một trung tâm cung ứng nhu yếu phẩm với hàng dài người xếp hàng dưới sự giám sát của lực lượng vũ trang.
Ba tháng. Chỉ trong ba tháng ngắn ngủi, thế giới đã thay đổi đến mức này.
Nếu cứ tiếp tục như thế này… ngày tận thế có lẽ đã không còn là một ẩn dụ nữa.
Lê Tri lặng lẽ kéo rèm lại.
Ngoài phòng khách, Thượng Cẩm Như đang gọi vọng vào: "Tri Tri, tối nay con muốn ăn gì?"
Lê Tri xoay người bước ra khỏi phòng: "Mẹ định nấu gì ạ?"
"Trong tủ lạnh có đùi gà đông lạnh, mẹ xào lên cho con nhé?"
"Vâng ạ."
Lê Tri mỉm cười. Nụ cười của người sống sót.
Khi Thượng Cẩm Như đang loay hoay trong bếp, Lê Tri và Lê Sương ngồi trên sofa, cùng nhau lướt qua các kênh livestream.
"Anh vẫn chưa liên lạc về nhà à?" Lê Tri hỏi.
"Vẫn chưa... gọi mãi mà không được." Lê Sương đáp, giọng không giấu nổi lo lắng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Lê Tri lặng im. Trong lòng dâng lên một thứ cảm giác khó tả—như nỗi bất lực khi nhìn thấy ai đó chìm dần trong làn nước, tay thì vươn ra mà không chạm được.
Cô mở livestream của Trì Y. Cô ấy đang dẫn đầu bảng xếp hạng nhân khí, cầm gậy bóng chày đập nát từng cái đầu thây ma, mạnh mẽ và dứt khoát như một cơn bão.
["Nữ thần đập zombie! Trì Y thật bá đạo!"
Mộng vũ vân thường phiêu nguyệt ảnh Nguyệt khuynh hàn thủy nhiễu hoa tâm Mộng Vân Thường
"Đây mới là tiêu chuẩn MVP!"
"Tôi đặt hết niềm tin vào chị rồi đấy!"]
Lê Tri xem một lúc, xác nhận rằng Trì Y ổn. Cô bỏ phiếu cho cô ấy, rồi lặng lẽ tắt màn hình.
Tự mình đã đủ trải nghiệm rồi—cô không còn hứng thú với việc xem người khác vật lộn trong phó bản nữa.
Lê Sương thì lại mở diễn đàn: "Chị, chị biết không, chị và NPC đó hiện đang đứng đầu bảng xếp hạng CP trên diễn đàn đấy."
"…Còn có cả bảng xếp hạng kiểu này nữa à?"
"CP của chị giờ hot lắm luôn!"
Cô lướt nhanh bảng xếp hạng rồi chỉ vào cái tên quen thuộc: "Chị có biết Đỗ Giai không? Chính là hoàng tử trong phim thần tượng đấy! Dù không giỏi vượt phó bản nhưng vì được ghép đôi với Trần Thiên Nhiễm thành cặp ‘Giai Ngẫu Thiên Thành’, giờ nổi rần rần luôn!"
Lê Tri lướt mắt qua. Quả nhiên, ở vị trí số một là cặp "Tri Hề"—cô và Lý Kiến Hề.
Còn cả tên gọi "Nhất Chỉ Hồ Điệp", là CP giữa cô và Trì Y, đang ở hạng mười.
Lê Tri: "………"
"Fan CP của chị đông lắm đó, mọi người đều nói Lý Kiến Hề đã tỏ tình với chị trong phó bản kia rồi!"
"Cái gì? Khi nào?"
Lê Sương mở đoạn ghi hình: "Lúc hai người đứng trong phòng y tế ngắm bình minh ấy, đoạn đó bị tắt âm, nhưng ai cũng đoán là tỏ tình rồi."
Lê Tri lặng người. Đúng là lúc ấy cô nhớ cuộc trò chuyện giữa hai người không phát ra âm thanh nào cả…
Cô không sử dụng đạo cụ chặn âm thanh. Vậy thì chỉ còn một khả năng duy nhất.
—Lý Kiến Hề đã sử dụng thiết bị chặn.
Điều đó đồng nghĩa với việc: anh biết có người đang theo dõi.