Vô Hạn Lưu: Sân Chơi Quỷ Quái

Chương 223



Lê Sương ngày ấy còn bé, tò mò hỏi: "Mẹ ơi, đêm nay ông nội Lưu sẽ thật sự leo xuống từ cây tre đó hả?"

Thượng Cẩm Như sợ đến xanh mặt, bịt miệng con gái lại: "Không được nói lung tung! Nhắc tên người c.h.ế.t là sẽ bị gọi đi đấy!"

Dân gian rất kiêng kỵ đêm hồn quay về.

Không ai biết chuyện đó thật hay giả ở ngoài đời, nhưng trong phó bản — nếu đêm đầu thất được nhắc đến — thì chắc chắn sẽ có thứ gì đó quay về.

Không đợi nhắc nhở lần hai, đám người chơi hốt hoảng chạy về phía tòa chung cư duy nhất còn sáng đèn.

Chung cư phố Nam trông vô cùng cũ kỹ, chỉ cao sáu tầng, tường ngoài bong tróc, những mảnh kính vỡ gắn trên đỉnh tường như lưỡi d.a.o gỉ. Cánh cổng sắt phía trước đã hoen rỉ, khoá chặt lại bằng ổ khoá to như cái bát. Chỉ còn một lối nhỏ bên cạnh phòng bảo vệ có thể ra vào, cũng là cánh cửa được điều khiển bằng thẻ từ.

Nhưng phòng bảo vệ trống trơn, không một bóng người.

Một người chơi lo lắng: "Nếu không vào được thì sao? Chúng ta sẽ bị thứ đó tóm mất!"

Người khác run rẩy: "Đêm đầu thất mà bị kẹt ngoài này, chẳng khác nào tự sát."

Lê Tri lấy ra Chìa Khóa Vạn Năng, định thử xem liệu nó có thể mở được cánh cửa điện tử. Nhưng đúng lúc đó, từ hành lang đối diện, một bóng người xuất hiện.

Một tiếng “cạch” vang lên, cửa mở.

Người phụ nữ trung niên đứng phía sau cánh cửa mặc một chiếc áo len đỏ, váy hoa mẫu đơn sặc sỡ, chân mang đôi dép cao gót màu trắng, bên trong còn lót tất. Khuôn mặt bà trắng bệch, trắng đến mức kỳ dị, sắc mặt hoảng hốt như vừa thấy ma.

Vừa nhìn thấy đám người chơi, bà ta đã gắt lên: "Sao giờ mới tới? Tôi đã bảo là phải chuyển vào từ ban ngày rồi cơ mà!"

Phù Hoan nhanh chóng tiến lên cười ngọt: "Xin lỗi bác gái, ban ngày tụi cháu có chút việc nên trễ giờ."

Bị một mỹ nhân dịu dàng nói chuyện như thế, bà chủ nhà cũng nguôi ngoai phần nào, nhưng vẫn bực bội lầm bầm: "Thôi vào đi! Giờ này còn đứng ngoài đường, may là gặp được người dễ tính như tôi đấy. Gặp người khác thì khỏi vào luôn đi."

Mười người nhanh chóng nối đuôi nhau bước vào trong, cánh cửa phía sau họ khép lại với tiếng “cạch” vang lên như đóng nắp quan tài.

Hành lang chung cư cũ hẹp và ẩm mốc, ánh đèn vàng leo lét khiến không khí càng thêm nặng nề. Bên cạnh lối vào là một phòng tiếp nhận bưu kiện nhỏ. Một ông già gầy guộc mặc áo ba lỗ đang ngồi đó, tay run bần bật, ánh mắt nhìn chằm chằm ra ngoài qua lớp cửa kính.

Bà chủ nhà chỉ tay: "Đây là bảo vệ của chung cư, bác Trương."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Nhìn ông lão run rẩy như sắp gục tại chỗ, không ai dám nói câu nào.

Bà ta đưa họ vào một căn phòng ở tầng một. Căn phòng đơn sơ, bừa bộn, rõ ràng không có người ở thường xuyên. Chăn gối trên giường vẫn còn nhăn, như vừa có người nằm xuống rời đi.

Bà chủ nhà lấy từ tường xuống một chùm chìa khóa lớn, tiện tay rút ra năm chiếc rồi than thở: "Bình thường tôi không qua đêm ở đây đâu. Hôm nay mà không vì mấy người thì tôi đã về từ sáng rồi."

Ánh mắt bà ta lướt qua đám người chơi, giọng đầy bất mãn: "Sếp của các người keo kiệt thật đấy, mười người mà chỉ thuê có năm phòng. Tự chọn đi."

Chìa khóa cũ kỹ được bọc một lớp vải trắng mỏng, từng chiếc đều ghi số phòng: 102, 103, 104, 105, 107.

"Phòng tắm và nhà vệ sinh dùng chung, có ở mỗi tầng. Nhớ giữ gìn vệ sinh, nhất là mấy anh nam, đi tiểu thì nhắm cho chuẩn. Người giúp việc chỉ dọn một tuần một lần thôi."

Lê Tri cầm lấy chùm chìa khóa, mắt hơi nheo lại khi nghe đến đoạn “phòng vệ sinh công cộng”.

Bà chủ nhà đột nhiên hạ giọng, ánh mắt đầy cảnh báo: "Nhớ kỹ điều quan trọng nhất — đừng gõ cửa các phòng khác. Đặc biệt là ban đêm, đừng lang thang ngoài hành lang."

Mạnh Vũ Hàm nhăn mặt: "Nhưng nếu ban đêm em muốn đi vệ sinh thì sao?"

Bà chủ nhà trừng mắt: "Thì mua cái bô mà dùng."

"Thời buổi nào rồi còn dùng bô…" Mạnh Vũ Hàm lẩm bẩm.

Bà chủ nhà cười nhạt, giọng đầy giễu cợt: "Thì trách công ty các người không chịu thuê phòng có nhà vệ sinh riêng."

Không đợi ai nói thêm, bà ta khoát tay: "Thôi, mau đi ngủ đi!"

Năm phòng chia cho mười người, chia nhóm cũng không quá khó.

Lê Tri không cần suy nghĩ, dĩ nhiên sẽ ở cùng phòng với Mạnh Vũ Hàm như đã bàn trước. Hạng Linh sau khi quan sát đám người còn lại, dè dặt bước đến gần Phù Hoan: "Xin hỏi… tôi có thể ở chung phòng với cô không?"

Mộng vũ vân thường phiêu nguyệt ảnh
Nguyệt khuynh hàn thủy nhiễu hoa tâm
Mộng Vân Thường

Phù Hoan vốn tính phóng khoáng, lập tức gật đầu: "Được chứ."

Lê Tri lướt mắt nhìn qua phía Lê Phong. Không ngạc nhiên khi thấy Viên Thành cùng mấy người khác đều lén tiến lại gần anh.

Anh cao lớn, vững chãi, dù mặc chiếc áo khoác cũ rộng thùng thình cũng không che được thân hình rắn rỏi như sắt thép. Chỉ cần đứng gần thôi đã khiến người ta thấy an toàn.


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com