Thân Trí Kiên không trả lời, chỉ lặng lẽ kiểm tra đạo cụ. Tào Tuân nhìn người đồng đội, rồi tự lẩm bẩm như tự cổ vũ mình:
"Nếu bây giờ không liều mạng, đợi đến lúc phó bản kết thúc mà bị loại thì cũng chết! Phải tăng nhân khí lên thôi!"
Anh ta biết mình không có ngoại hình nổi bật, không có danh tiếng lớn, lại càng chẳng được fan cuồng như những streamer hàng đầu. Trong cái phó bản này, điểm nhân khí là cái dây thòng lọng treo trên cổ anh ta — phải giành lấy sự chú ý thì mới sống sót được!
Tào Tuân chỉnh lại mic, thì thầm vào camera:
"Anh em trong livestream nhớ giữ mạng, đêm nay tôi sẽ đối mặt trực tiếp với quái vật. Cùng xem nó là thứ gì."
Thân Trí Kiên cắn răng, cuối cùng cũng gật đầu:
"Được! Nếu thật sự trên người con quái vật có manh mối, có khi đó là nhiệm vụ ẩn. Chúng ta không thể bỏ lỡ."
Họ nhanh chóng thu dọn đạo cụ, mở cửa nhẹ nhàng rời khỏi phòng, tiến vào hành lang tầng một.
Không gian bên ngoài tối đen như mực. Họ bước thật khẽ, đến mức đèn cảm ứng cũng không bật lên. Chỉ có ánh sáng lờ mờ từ đèn đường hắt qua khe cửa sổ, in hình những chiếc bóng méo mó lên tường.
Họ theo đúng kế hoạch, len lỏi vào góc khuất hình tam giác phía sau cầu thang thoát hiểm.
Theo lời đồn sáng nay, con quái vật thường đi từ tầng hai xuống — nếu ẩn nấp ở đây, họ có thể nhìn thấy nó.
Bụi bặm, mạng nhện, mùi ẩm mốc quện chặt vào mũi họ. Không gian hẹp đến mức chỉ vừa đủ để hai người thu mình lại. Cả hai bịt chặt mũi miệng, tay nắm chặt đạo cụ, mồ hôi rịn ra ướt đẫm lưng áo.
Tiếng tích tắc trong đầu như kéo dài vô tận.
Rồi đột nhiên...
Tiếng bước chân vang lên từ tầng hai. Chậm rãi. Kéo lê. Mỗi bước như gõ lên dây thần kinh.
Tào Tuân và Thân Trí Kiên nín thở.
Tiếng bước chân dừng lại. Tiếp đó là âm thanh nước chảy ào ào vang lên từ trên đầu — từ phòng vệ sinh tầng hai.
Cả hai ngồi lặng như đá.
Một phút.
Hai phút.
Không có thêm tiếng động nào.
Thân Trí Kiên hơi cử động, xê dịch đôi chân đang tê dại.
Rồi đột nhiên… một mùi tanh tưởi ập đến.
Mùi máu.
Thân Trí Kiên hít hít mũi, lẩm bẩm:
"Hình như... mùi máu?"
Mùi tanh đậm đặc, sắc lẹm như d.a.o cắt, lan khắp không gian nhỏ hẹp họ đang ẩn nấp. Gió lạnh len vào hành lang, mang theo cái mùi ấy luồn lách vào tận trong tim gan.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Anh ta đưa tay đẩy nhẹ Tào Tuân, thấp giọng:
"Cậu có ngửi thấy..."
Chưa kịp nói hết câu, một cái bóng đen rạp người từ tầng hai bò xuống.
Bóng nó che hết ánh sáng nhập nhoạng từ đèn đường, kéo theo một làn khí lạnh rít lên từng khớp xương.
Thân thể nó dài ngoằng, cổ vặn vẹo, mắt không có tròng, miệng ngoác tận mang tai.
Nó cúi xuống, nghiêng đầu về phía họ, rồi nở một nụ cười đầy nhầy nhụa:
"Tìm thấy các người rồi..."
Tào Tuân cứng đờ. Thân Trí Kiên gần như hét lên.
Mộng vũ vân thường phiêu nguyệt ảnh Nguyệt khuynh hàn thủy nhiễu hoa tâm Mộng Vân Thường
Nhưng tiếng hét đã bị nghẹn lại bởi một bàn tay xương xẩu từ bóng tối đang đưa về phía cổ họ...
...
Lê Tri gần như thức trắng cả đêm, nhưng con quái vật đêm qua vẫn không xuất hiện. Tuy nhiên, hành lang bên ngoài vẫn vang lên những âm thanh quen thuộc: tiếng bước chân, tiếng cửa mở, tiếng nước chảy. Những âm thanh này gợi nhớ đến những "cô chú" mà đứa trẻ chơi bóng đã nhắc đến, khiến Lê Tri chỉ có thể kiên nhẫn chịu đựng.
Khi trời bắt đầu hửng sáng, tiếng bước chân vang lên từ tầng trên, có lẽ ai đó đã thức dậy. Lê Tri mới chợp mắt được một chút thì Mạnh Vũ Hàm đã leo lên giường, lay gọi cô:
"Chị Tri Tri, dậy thôi!"
Lê Tri thở dài, đành ngồi dậy. Mạnh Vũ Hàm kéo rèm cửa, ánh sáng tràn vào phòng, căn phòng bừng sáng. Cô bé đứng bên giường, nhẹ nhàng thực hiện vài động tác thể dục buổi sáng. Chợt nhớ ra điều gì, cô bé quay lại, có chút lo lắng hỏi:
"Chị Tri Tri, đêm qua con quái vật không đến à?"
Lê Tri xoa xoa đầu, cảm thấy hơi choáng váng khi mặc quần áo:
"Ừ, nó không đến."
Trong lòng cô dâng lên một dự cảm không lành. Cô cầm đồ vệ sinh cá nhân, mở cửa:
"Đi rửa mặt trước, xong rồi chúng ta xuống dưới xem tình hình."
Khi trời sáng, những chiếc đèn lồng cũng tắt. Lê Tri đoán rằng việc đèn lồng sáng là một tín hiệu, biểu thị rằng những hồn ma trong phòng có thể ra ngoài hoạt động, nhưng khi đèn tắt, chúng phải quay về phòng. Mà người chơi gõ cửa có thể là kích hoạt điều kiện tử vong trong phó bản này. Một khi đã gõ cửa thì vào buổi tối, những người trong phòng đó sẽ đến tìm đến bạn để "chơi."
Khi Lê Tri và Mạnh Vũ Hàm đang rửa mặt trong phòng vệ sinh, có tiếng bước chân vang lên từ hành lang bên cạnh. Cô ngoảnh lại và thấy Cù Dung đang bưng một cái chậu đi xuống.
Hai người mỉm cười chào hỏi nhau. Cù Dung mở vòi nước lấy một cốc nước, khi đang bóp kem đánh răng, cô ấy hỏi Lê Tri:
"Đêm qua cô không ngủ ngon à?"
Lê Tri sờ lên mặt:Wikisource
"Rõ ràng vậy hử?"
Cù Dung cười:
"Quầng thâm mắt còn tệ hơn hôm qua đấy."
Lê Tri thở dài, nhân cơ hội hỏi:
"Trên tầng ba còn phòng nào trống không? Nếu không còn cách nào khác thì tôi sẽ chuyển lên đó. Tầng hai này thật sự quá ồn ào."