Vô Hạn Lưu: Sân Chơi Quỷ Quái

Chương 258



Bỗng từ cửa vang lên tiếng cười khe khẽ, như một nhát d.a.o lạnh cắm sâu vào gáy:

"Thật không ngờ… cô lại phản kháng."

Trần Mỹ Thiến hoảng loạn đẩy cái xác đè nặng trên người ra, quay ngoắt đầu về phía cửa.

Cù Dung – cô phóng viên ở tầng ba – đang đứng đó, ánh mắt sáng rực như mèo đêm, tay khoanh trước ngực, miệng khẽ nhếch cười.

Trần Mỹ Thiến bật khóc, toàn thân run rẩy:

Mộng vũ vân thường phiêu nguyệt ảnh
Nguyệt khuynh hàn thủy nhiễu hoa tâm
Mộng Vân Thường

"Tôi… tôi không cố ý… tôi… tôi g.i.ế.c người rồi…"

Cô ấy ngồi sụp xuống ghế sofa, nước mắt và m.á.u hòa lẫn, ngập tràn gương mặt nhợt nhạt.

Cù Dung bước tới gần, tiếng giày lộc cộc như đếm ngược cho một bản án.

Cô ta dừng lại ngay trước mặt Trần Mỹ Thiến, đưa tay nhẹ nhàng vuốt vết m.á.u trên mặt cô ấy. Giọng nói đầy ẩn ý:

"Thú vị thật. Tôi cứ nghĩ cô sẽ chọn tự tử. Mùi ấy… tôi đã ngửi thấy từ lúc bước lên tầng."

Trần Mỹ Thiến ngẩng lên, khuôn mặt méo mó, ánh mắt như lạc trong cơn ác mộng.

Cù Dung nghiêng đầu, nghĩ ngợi một lát, rồi bất ngờ hạ giọng dụ dỗ như mụ phù thủy ban lời nguyền:

"Hay là… để tôi dạy cô một cách khác? Từ giờ, cô có thể mặc những bộ đồ mới cùng tôi, được không?"

Khoảnh khắc đó, ánh sáng yếu ớt lóe lên trong đôi mắt Trần Mỹ Thiến—ánh sáng của một người đang c.h.ế.t đuối bất ngờ với được tay ai kéo khỏi vực sâu.



"Kể từ lúc đó, mọi chuyện bắt đầu như vậy." Trần Mỹ Thiến kể lại, giọng cô ấy vẫn run nhưng đôi mắt lại kiên định lạ thường:

"Tôi là người g.i.ế.c anh ta. Chính tay tôi đã lột da anh ta. Cô ấy—Cù Dung—chỉ dạy tôi cách làm thôi."

Một người vợ bị bạo hành đến mức g.i.ế.c chồng và lột da. Một nữ phóng viên đứng sau chỉ dẫn, mỉm cười trước toàn bộ màn m.á.u me ấy.

Không khó hiểu khi Chử Quang Ngạn không dám bén mảng tới tầng sáu, càng không dám đặt chân lên tầng ba.

Với hắn, người phụ nữ đã dạy vợ hắn cách lột da… còn đáng sợ hơn cả kẻ trực tiếp làm điều đó.

[Khán giả: "Trời má… đây là bản hướng dẫn lột da 101 hả?"

"Plot twist này tôi lật không nổi…"

"Vợ g.i.ế.c chồng thì đã sốc, còn có cả mentor nữa, gì vậy trời!"

"Cù Dung là kiểu nhân vật tôi vừa muốn ghét vừa thấy cool, ghê quá…"]

Lê Tri nhìn chằm chằm vào “Cù Dung” trước mặt, giọng cô trầm xuống:

“Cù Dung còn sống không?”

“Cù Dung” mỉm cười, giang hai tay ra như đang khoe một bộ trang phục mới. Cô ta xoay một vòng, điệu bộ đầy tự mãn:

“Còn sống như thế này thì sao gọi là không sống được?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Lê Tri không thay đổi sắc mặt, hỏi tiếp:

“Cô đã lột da cô ấy?”

“Cù Dung” hơi nhướn mày, vẻ mặt như thể bị hỏi một câu nhàm chán:

“Chúng tôi giao dịch trên cơ sở tự nguyện. Dù sao thì cô ấy cũng không muốn sống nữa.

Thay vì c.h.ế.t một cách vô ích, chi bằng tặng tôi tấm da – tôi có thể giúp cô ấy hoàn thành những điều mà khi còn sống cô ấy không thể làm được. Ví dụ như khôi phục đoạn video bị hỏng về vụ quấy rối t.ì.n.h d.ụ.c kia, lôi tên sếp đó ra trước pháp luật.”

Tự tử – liệu có ý nghĩa gì không?

Không.

Nhất là khi Cù Dung bị kéo khỏi ranh giới cái chết, thứ chờ đợi cô chỉ là vô số lời nhục mạ và dè bỉu.

Từng lời, từng chữ như d.a.o sắc cắt vào da thịt.

Bác sĩ có thể cứu mạng Cù Dung, nhưng không thể cứu trái tim đã c.h.ế.t của cô.

Khi Cù Dung giật ống truyền dịch ra khỏi tay và lặng lẽ bước lên sân thượng lần nữa… nó xuất hiện.

Nó luôn xuất hiện – mỗi lần có một người phụ nữ chìm trong tuyệt vọng định kết thúc cuộc đời mình.

Và nó đưa ra một lời đề nghị.

“Chết đi mà không làm gì thì quá lãng phí.

Đưa tôi tấm da của cô, tôi sẽ sống thay cô, và giúp cô hoàn thành những điều còn dang dở.”

Thế là nó có được vô số tấm da người.

Nó không có hình dạng, không có linh hồn.

Nó được tạo thành từ hàng trăm, hàng ngàn tấm da phụ nữ – từng người từng người một, tự tay giao phó cuộc đời của họ.

Lột một tấm, lại có một tấm khác.

Nó không bao giờ thiếu da.

Vì trên thế giới này, phụ nữ luôn phải chịu đựng đau đớn đến tận cùng.

Lê Tri lặng lẽ nhìn “Cù Dung”, rồi hỏi:

“Vậy còn Tiểu Kha?”

“Cù Dung” bật cười khẽ. Cô ta từ từ giơ tay lên, vết thương trên cổ tay lộ ra, từ đó cô ta bắt đầu lột ra một tấm da người như lột một lớp áo.

Tấm da rơi xuống.

Trước mặt Lê Tri, Tiểu Kha xuất hiện – cô gái hiền lành, rụt rè với đôi mắt luôn ươn ướt như sắp khóc.

Cô ta bước đến gần, đưa một ngón tay chạm lên trán Lê Tri.

Lê Tri lập tức chìm vào một cơn ảo giác nghẹt thở.


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com