Vô Hạn Lưu: Sân Chơi Quỷ Quái

Chương 91



Quả nhiên, sau khi nghe Trì Y nói, những người từng đi theo Triệu Loan hôm qua đều trở nên xấu hổ thấy rõ. Ai nấy đều gật đầu lia lịa như gà mổ thóc, vội vàng hùa theo:

"Đúng đúng, mọi người cùng nhau hành động, có manh mối gì cũng nên chia sẻ!"

Mộng vũ vân thường phiêu nguyệt ảnh
Nguyệt khuynh hàn thủy nhiễu hoa tâm
Mộng Vân Thường

"Phải đấy, phải đấy, chơi là chơi chung!"

Một người khẽ liếc về phía Triệu Loan, nhỏ giọng lầm bầm, "Muốn làm người đứng đầu? Anh ta còn chưa đủ tư cách! Nhóm này, người lãnh đạo chỉ có thể là Tri Tri!"

Trì Y nghe vậy, gật đầu tỏ vẻ hài lòng, giọng nói nhẹ nhàng như không có chuyện gì xảy ra:

"Vậy đi ăn sáng trước đã. Hôm nay còn phải sang sân nhà mợ cả để vẽ bùa trừ tà nữa."

Mọi người phụ họa theo, vừa cười vừa trò chuyện, cố tình không nhìn đến sắc mặt tái xanh của Triệu Loan. Họ rời khỏi sảnh chính, bước ra ngoài qua chiếc cổng vòm bằng đá rêu phủ. Nhưng ngay khi vừa đặt chân ra khỏi cổng, một tiếng thét chói tai vang lên làm tất cả giật b.ắ.n mình.

Một người trong nhóm đột nhiên ngã quỵ, ôm bụng lăn lộn dưới đất, miệng phát ra những tiếng rên rỉ đau đớn.

Tối qua không ai chết, nên cả nhóm vốn đang thả lỏng tinh thần, nào ngờ sáng sớm lại có người đổ gục. Sự bất ngờ khiến không khí lập tức trở nên ngột ngạt.

Người ngã xuống là Tống Thành Châu – một diễn viên trẻ. Anh ta quằn quại dưới đất, hai tay ôm bụng, mặt đỏ bừng, gân xanh nổi đầy trán, mắt trợn trừng, nhìn mà người khác chỉ muốn quay đầu bỏ chạy. Một lúc sau, anh ta ngừng giãy dụa, cả người đông cứng lại.

"Chuyện gì vậy…?" Một người trong nhóm run giọng hỏi.

Đôi mắt Tống Thành Châu mở to vô hồn, con ngươi phủ một tầng khí đen mờ mịt. Miệng anh ta há rộng như thể muốn gào thét, nhưng không phát ra tiếng. Bất chợt, bụng anh ta bắt đầu phình to một cách quái dị, cứ thế lớn dần với tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy. Chỉ trong vài giây, chiếc áo sơ mi đã bị căng rách, da bụng giãn mỏng đến mức trong suốt.

Ai đó thét lên kinh hãi khi nhìn thấy một khuôn mặt nhỏ bé in hằn qua làn da bụng trong vắt ấy.

"Không… không phải chứ… trong bụng anh ta là… cái gì vậy?!"

Ngay sau đó, một đôi tay nhỏ xíu, đẫm máu, từ bên trong bụng Tống Thành Châu xé toạc lớp da mỏng manh, m.á.u văng tung tóe.

Một đứa trẻ sơ sinh đầy máu, đầu tóc rối bù, từ trong cơ thể anh ta chui ra.

Cả đội như c.h.ế.t lặng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Nhưng chưa dừng lại ở đó. Đứa trẻ thứ hai, rồi thứ ba, tiếp tục bò ra từ vết rách kinh hoàng ấy. Mỗi đứa đều nhỏ hơn trẻ sơ sinh bình thường, người nhớp nháp m.á.u me, vừa xuất hiện đã cất lên tiếng khóc the thé.

Tống Thành Châu chưa đầy một phút trước vẫn là người sống sờ sờ, giờ chỉ còn lại làn da nhăn nheo bọc lấy bộ xương, giống như bị hút cạn m.á.u thịt.

Tổng cộng tám đứa trẻ bò ra từ bụng anh ta.

Tiếng khóc trẻ con vang vọng khắp sân, xé toạc không gian, khiến người nghe buồn nôn, buốt óc. Tám sinh vật kỳ quái ấy bò lổm ngổm giữa sân, kéo theo những vệt m.á.u dài loang lổ.

"KHÔNGGGG!" Ai đó hét lên.

Một trong những đứa trẻ bò đến bên chân Triệu Loan. Trong cơn hoảng loạn, anh ta giơ chân đạp mạnh, m.á.u văng tung tóe. Xương vỡ răng rắc dưới chân anh ta. Đứa bé bị đạp nát không khác gì một cái xác thịt mềm oặt.

Có người vội bịt miệng chạy ra ngoài ói.

Quản gia Trần nghe thấy tiếng động, vội vàng dẫn người hầu đến. Khi thấy cảnh tượng đầy m.á.u và xác trẻ sơ sinh bò lổm ngổm trên mặt đất, sắc mặt ông ta lập tức thay đổi. Nhưng chỉ trong tích tắc, ông ta đã lấy lại vẻ lạnh lùng thường thấy.

Ông ta ra lệnh nhanh gọn:

"Bắt hết lũ này lại. Mang đi đốt!"

Lê Tri nãy giờ đứng c.h.ế.t lặng, nhìn chằm chằm vào vẻ mặt không chút hoảng loạn của ông quản gia. Cô nghi ngờ hỏi:

"Quản gia Trần, những đứa trẻ này… rốt cuộc là thứ gì?"

Ông ta hơi nhíu mày, rồi chậm rãi đáp:

"Tôi cũng không biết. Nhưng chắc chắn không phải thứ tốt lành."

Nói xong, ông ta quay đi, lạnh lùng nhấn mạnh:

"Đốt hết. Không được để sót một đứa nào."

 


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com