"Vượt qua vùng đất lạnh giá nơi xa là Mê Vụ sơn mạch..."
Bỗng nhiên, từ chỗ đám Dwarf đang tụ tập có tiếng ca truyền tời, lời ca chất phát được hát bởi giọng hát khô ráp đặc hữu như ẩn như hiện tình cảm mãnh liệt với cố hương.
"Cho đến gầm núi sâu thẳm..."
Bọn họ chỉ muốn về nhà, lưu lạc bên ngoài đã lâu họ chỉ muốn trở lại quê hương quen thuộc của mình. Đó là ước mơ, không ai có thể ngăn cản.
"Chúng ta phải xuất phát trước lúc tảng sáng."
Thế nhưng đây là đoàn chiến, chúng ta không thuộc về thế giới này, chúng ta đến đây chỉ làm nội dung kịch bản bị biến đổi, dù không có chúng ta họ cũng có thể về đến quê hương/
Sự lựa chọn của ta, tất cả những việc này đều là lựa chọn của ta... Ta gánh vác tất cả, cho dù kết quả thế nào ta cũng sẽ một mình chịu đựng.
"Trong đêm khuya gió lạnh..."
"Ánh lửa bùng nổ khắp nơi..."
Tiếng ca cứ vang lên mãi, Sở Hạo cũng đã nhắm mắt, nằm nghiêng không nhúc nhích phảng phất như đã chìm vào giấc ngủ.
Những đội viên còn lại cũng nghe rõ bài ca đó, mỗi người đều im ắng không phát ra âm thanh, chỉ yên lặng lắng nghe, đây là bài dân ca của người lùn, là bài ca của quê hương họ, bài ca về sự hùng vĩ của núi non trùng điệp...
Cứ như vậy, mọi người rồi đều ngủ thiếp đi, đêm đầu tiên trong thế giới Middle Earth đã yên bình vượt qua. rạng sáng ngày thứ hai, đám người lùn đã tỉnh dậy chuẩn bị hành lú để lên đường. Bắc Băng Châu đội cũng đã tỉnh hết, dù sao ngủ trên sàn nhà cũng không thoải mái cho lắm, đặc biệt mọi người đều đã quen với phong cách sinh hoạt hiện đại, nên khó có thể ngủ say. Mọi người bắt đầu chuyến lữ trình.
Đồ đạc cũng không nhiều, người lùn cũng đã quen với cuộc sống lang thang, những đồ vật cơ bản họ đều mang theo bên người, giờ chỉ cần chỉnh lý qua loa là xong. Còn Bắc Băng châu đội thì không cần dọn dẹp thứ gì cả, chỉ làm vệ sinh cá nhân là xong. Những người mới đến thì chỉ cần tắm rửa thay đồ, còn đám thâm niên giả lại càng đơn giản hơn. Sau khi Sở Hạo hoán đổi Á Không Gian thì những nhu phẩm cần thiết cho sinh hoạt như đồ ăn, quần áo... đều để vài đấy, khi cần dùng thì mang ra, rất tiện lợi.
Không có ai đi gọi tên Hobbit duy nhất trong đoàn, Bilbo đang nồng giấc trên chiếc giường yêu quý của gã, khi tất cả đã chuẩn bị xong xuôi thì lập tức lên đường. Họ hướng tới Vương Quốc gầm núi: Erebor.
Nơi này là Middle đại lục, phong cảnh giống y như đúc thời kì Trung Cổ của Trái Đất. Vùng đất của nông thôn, rừng xanh mỹ mạo... đây là những thứ mà thế giới hiện đại không bao giờ có, tuy trong phim, các đạo diễn đã cố gắng miêu tả hết vẻ đẹp nhưng dù sao nó cũng có điểm khác nhau so với thế giới thực. Với những người mang tính cách trầm ổn như Sở Hạo hay Niệm Tịch Không thì còn đỡ, chứ đám người Tôm, Trương Hằng hay ba thiếu nữ mới đến thì không thể kiềm chế nổi, hết nhìn đông lại ngó tây.
Cũng may là, Bắc Băng Châu đội đi ở phía sau cùng, ngồi ngựa do người lùn mang đến, tuy mọi người đều không có kỹ năng cưỡi ngựa tốt nhưng đám ngựa này được người lùn thuần dưỡng nên tính tình ngoan ngoãn, vóc dáng nhỏ hơn ngựa thường nên không xảy ra vấn đề gì lớn, cứ chậm chạp tiến lên.
Đương nhiên, tất cả mọi người đều như đang chờ đợi điều gì đó. Chỉ chốc lát sau, họ đã nghe thấy tiếng gào thét của Bilbo, gã giơ cao phần khế ước, chân chạy hộc tốc đuổi theo đoàn người miệng thì liên tục kêu gọi.