"Đại ca, cho ta một chén đi, lần trước huynh còn để ta uống mà."
"Không được."
Tạ Thận dứt khoát từ chối, không chừa đường thương lượng.
Ta cười gượng, lặng lẽ nhét miếng thịt đầu heo vào miệng, lẩm bẩm:
"Ta lớn thế này rồi, huynh còn quản ta à?"
Tạ Thận bình thản đáp:
"Không liên quan đến tuổi tác, chẳng phải muội muốn…"
Nhưng hắn đột ngột ngừng lời, ánh mắt dán chặt vào dĩa thức ăn, chiếc đũa trên tay đang lơ lửng giữa không trung, cả người cứng đờ như bị trúng định thân thuật.
🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟 🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶 🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^
Ta ngơ ngác nhìn hắn:
"Muốn gì cơ?"
Hắn chậm rãi đặt đũa xuống, không trả lời, mà lại nói sang chuyện thân thích vừa đến.
"Biểu ca của ta tên Vu Mạc, biểu muội tên Vu Thư."
Ta "ồ" một tiếng, đợi hắn kể tiếp.
"Vu Thư…"
Hắn vừa nói tên nàng ta, ta liền sững người, rồi ngay lập tức vui mừng ra mặt:
"Vu Thư không phải là hôn thê chưa qua cửa của đại ca sao? Nàng ấy đến để thành thân với huynh à?"
Tạ Thận quái lạ liếc ta một cái, trong ánh mắt vô cớ lộ ra vài phần oán trách.
"Hôn ước đã giải trừ rồi."
"Hả? Giải trừ rồi? Sao Mai Mai không nói với ta?"
Ta xé một cái móng giò, vừa nhét gân vào miệng nhai nhóp nhép, vừa trêu đùa:
"Chẳng lẽ đại ca đã có người trong lòng?"
Vừa dứt lời, Tạ Thận liền quay sang nhìn ta.
Ánh mắt thâm trầm, u ám, khóe môi khẽ trễ xuống, ẩn nhẫn mà chua xót, như thể có gì đó bất mãn nhưng không thể nói ra.
Hắn chỉ lặng lẽ nhìn ta một cái, sau đó quay đi, ngón tay siết lấy chén rượu, chầm chậm xoay tròn, hàng chân mày nhíu chặt, như đang cân nhắc một chuyện nan giải nào đó.
Ta bỗng nhận ra—
Chẳng lẽ là vị tỷ tỷ kia không cần hắn?
Nghĩ đến đây, ta vội vàng chữa cháy:
"Đại ca là kỳ tài trời ban, chiến thần giáng thế! Nữ tử muốn gả cho huynh xếp hàng dài từ kinh thành đến tận ải Bắc!"
"Huynh đương nhiên phải kén chọn thật kỹ rồi! Hehe…"
"À đúng rồi, hôm nay trên thuyền, ánh mắt các tiểu thư nhìn huynh toàn là đào hoa kìa!"
"Hahaha… ha… ờm…"
Ta càng cười, mặt Tạ Thận càng sa sầm.
Hắn vốn là một đại tướng quân trầm ổn nghiêm nghị, tuyệt đối không thích nghe ta huyên thuyên vớ vẩn.
Hôm nay hắn chịu đối xử tốt với ta một chút, thế mà ta lại đắc ý quên trời đất, đúng là không biết nặng nhẹ.
Nghĩ vậy, ta vội vàng ngậm miệng, nếu còn cười thêm chắc chắn lại bị ăn đòn vào mông.
Ta đặt đũa xuống, lau miệng, nói:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
"Đại ca, ta chợt nhớ ra, tối nay ta có hẹn đánh mã điếu, phải về trước đây!"
Tạ Thận mặt lạnh, dáng vẻ muốn nói lại thôi.
Ta sợ hắn mắng ta không lo học hành, bèn nhanh chóng chộp lấy một cái tai heo, chạy biến ra ngoài.
19
Ra khỏi Quốc Công Phủ, phu xe ngoài cổng hỏi ta có muốn về nhà không, ta phất tay, quyết định tự đi bộ về.
Men theo phố Ngọc Tường, ta chầm chậm tản bộ về hướng nhà mình.
Ta không hiểu tại sao đại ca nhà họ Tạ không đưa ta ra tiền sảnh ăn cơm.
Dù nói là trong đó có thân thích xa của hắn, nhưng ta cũng đâu phải người ngoài.
Dù sao thì, biểu tỷ bên ngoại của mẫu thân ta cũng là đường muội của phu nhân Quốc Công.
Nói trắng ra, ta cũng là thân thích xa của phủ Quốc Công.
Vậy tại sao ta không thể xuất hiện ở đó?
Là do chê danh tiếng ta không tốt?
Hay là cảm thấy ta không hiểu quy củ, sợ ta làm mất mặt?
Càng nghĩ càng bực mình.
*
Ta lớn lên ở Giang Nam trước năm chín tuổi.
Mẫu thân ta mất sớm, phụ thân bận rộn làm ăn.
Từ nhỏ ta đã chơi đùa cùng đám tiểu tử trong xóm, mãi đến khi chín tuổi vào kinh mới dừng.
Ta chưa bao giờ cảm thấy cách hành xử của mình có gì sai, chỉ là không hợp với đám tiểu thư khuê các trong kinh thành mà thôi.
May mắn thay, nhà họ Tạ toàn là võ tướng, dễ chung đụng hơn bọn sĩ phu thanh lưu nhiều.
Chỉ là hành động của đại ca nhà họ Tạ tối nay, thật sự làm ta có chút...