Mấy ngày nay, Lâm Thừa từ sáng đến tối đều quanh quẩn trong tiệm cùng Cố Ngôn, cả ngày cứ thế trôi qua, thỉnh thoảng cậu lại chơi game một chút. Bé ngốc dù có chán cũng không hề than vãn, rất ngoan ngoãn và hiểu chuyện.
Cố Ngôn thấy cậu có vẻ buồn chán, bèn nghĩ cách tìm cho cậu việc gì đó để làm, chẳng hạn như đăng ký một lớp học thêm, để cậu học hỏi thêm điều gì đó mới mẻ.
Nhưng trước hết, anh cần phải hỏi ý kiến của Lâm Thừa, cậu có đồng ý thì mới được.
Cố Ngôn: "Thừa Thừa có muốn đến trường đi học không em?"
Lâm Thừa ngơ ngác hỏi: "Trường học? Đi học ạ?"
"Đúng rồi, đến trường để học," Cố Ngôn lấy tờ rơi quảng cáo các lớp học thêm ra cho Lâm Thừa xem, "Em xem này, có rất nhiều thứ để học! Ở trường còn có nhiều bạn bè để cùng chơi nữa, Thừa Thừa đến đó không chỉ được học, mà còn có thể làm quen với nhiều bạn mới."
Lật được vài trang, Lâm Thừa đột nhiên giữ tay Cố Ngôn lại, chỉ vào một mục trên tờ rơi rồi nhìn anh.
Cố Ngôn hơi bất ngờ, không nghĩ rằng Lâm Thừa lại muốn học cờ tướng, nhưng ngẫm lại thì cũng không có gì là lạ, vì hồi còn ở thôn Kim Hải, Lâm Thừa vốn rất thích thú với môn cờ này.
Cuối cùng, Lâm Thừa được như ý nguyện, đăng ký một lớp học cờ tướng.
Cố Ngôn đã tìm hiểu rất kỹ, cuối cùng chọn được một "ngôi trường" có điều kiện cơ sở vật chất đáp ứng được mong muốn của anh.
Đây là một trung tâm giáo dục đặc biệt, không chỉ có các lớp năng khiếu, mà còn có các lớp dạy kiến thức cơ bản như Toán, Văn, Tiếng Anh. Tùy theo trình độ của từng học sinh, trung tâm sẽ xây dựng chương trình học riêng, phù hợp với mỗi em.
Cố Ngôn đã đến tham quan trước, phòng học rất khang trang, sạch đẹp, các giáo viên trông ai cũng hiền lành, thân thiện, hơn nữa nơi này lại rất gần nhà, chỉ mất mười phút đi bộ.
Thời gian học là từ thứ Hai đến thứ Bảy, mỗi ngày từ 9 giờ 30 sáng đến 5 giờ 30 chiều. Học sinh sẽ ăn trưa ngay tại trường, trường có khu ký túc xá, sắp xếp cho học sinh ngủ trưa đầy đủ.
Nói thật, Cố Ngôn thấy nơi này chẳng khác nào một nhà trẻ cao cấp.
Ngày đầu tiên đi học, Cố Ngôn lái xe đưa Lâm Thừa đến cổng trung tâm. Kiểm tra lại một lượt đồ đạc cần mang trong ba lô, Cố Ngôn mới nắm tay Lâm Thừa xuống xe.
Cô giáo đã đứng đợi sẵn ở cổng.
Cố Ngôn bước tới: "Chào cô Lý ạ!"
Cô Lý là một cô gái trẻ, khoảng hơn hai mươi tuổi, dáng người nhỏ nhắn, đeo kính gọng vàng.
"Chào anh, đây có phải là Tiểu Thừa không ạ?"
Cố Ngôn nhắc Lâm Thừa chào cô: "Thừa Thừa chào cô Lý đi."
Lâm Thừa hơi ngượng ngùng: "Em chào cô Lý ạ."
"Chào Tiểu Thừa nha~" Cô Lý cười tươi, giọng nói cũng rất dịu dàng, "Ôi, bạn học Tiểu Thừa cao lớn quá, có phải ở nhà em ăn cơm rất ngoan không, nên mới cao thế này?"
Rồi cô giơ ngón tay cái lên khen: "Giỏi lắm!"
Lâm Thừa nghĩ bụng, thực ra cô không cần phải nói chuyện với mình như thế, mình có phải trẻ con thật đâu, mình lớn rồi mà. Hơn nữa, ăn cơm ngoan thì sẽ cao lớn, ai mà không biết chứ! Sao cô giáo lại phải hỏi như vậy nhỉ? Cô giáo này có vẻ hơi ngốc nghếch.
Nghĩ vậy, Lâm Thừa có chút đắc ý.
Còn Cố Ngôn thì cảm thấy cô giáo thật là ân cần, chu đáo, chọn trung tâm này đúng là không sai, anh có thể hoàn toàn yên tâm rồi.
Cố Ngôn đưa ba lô cho cô Lý, rồi tạm biệt Lâm Thừa. Cô Lý định dắt Lâm Thừa vào trong, nhưng cậu cứ đứng im, ngơ ngác hỏi: "Anh trai, anh không vào cùng ạ?"
Cố Ngôn giải thích: "Thừa Thừa đi học, anh trai không đi cùng, chiều tan học anh sẽ đến đón Thừa Thừa, mình đã hẹn nhau rồi mà!"
Lâm Thừa: ... Ơ? Vậy ạ?
Lâm Thừa cứ đứng ì ra đó, níu chặt lấy tay Cố Ngôn không rời, hết nhìn anh lại nhìn quanh, nhất quyết không chịu vào. Cố Ngôn đành phải đi vào cùng, lên tận lớp học, đợi cậu ngồi vào chỗ rồi, anh mới dỗ dành: "Chiều nay anh trai sẽ đến đón em về, Thừa Thừa tan học cứ ra cổng là sẽ thấy anh ngay."
"Ở đây phải ngoan ngoãn nghe lời cô giáo nhé."
Lâm Thừa: "Vâng ạ."
Ra khỏi lớp, Cố Ngôn còn đứng nán lại ngoài hành lang, lén nhìn vào trong một lúc lâu mới chịu rời đi. Anh chợt nhận ra cảm giác làm cha thật kỳ lạ, đưa con đi học mà lòng cứ bồi hồi.
5 giờ chiều, Cố Ngôn đã có mặt ở cổng trung tâm từ sớm, đợi gần nửa tiếng, Lâm Thừa mới từ trong đi ra.
Vừa nhìn thấy Cố Ngôn, Lâm Thừa đã chạy ào tới, ôm chầm lấy anh, cậu nhớ anh trai lắm rồi.
Không chỉ có Lâm Thừa, xa cách nửa ngày trời, Cố Ngôn cũng nhớ cậu đến phát điên. Đây là lần đầu tiên kể từ khi quen nhau, hai người xa nhau lâu đến thế.
Ở trong tiệm, Cố Ngôn ngồi không yên, ăn trưa cũng chẳng thấy ngon miệng, trong đầu chỉ toàn hình bóng của Lâm Thừa. Anh lo không biết cậu ở trường có ăn cơm đầy đủ không, có ngon miệng không; có ngủ trưa đúng giờ không, có ngủ được không; có bị bạn nào bắt nạt không, có sợ hãi vì không có anh bên cạnh mà lén lút khóc một mình không...
Lâm Thừa không thể rời xa Cố Ngôn, mà thực ra, Cố Ngôn cũng chẳng thể rời xa Lâm Thừa.
Thấy anh như vậy, Hồ Thần Tùng mắng cho một trận, bảo anh là đồ không có tiền đồ. Em trai người ta chỉ là đi học thôi, có phải đi ra trận đâu mà lo lắng thái quá.
Hai người quấn quýt lấy nhau trên xe, Lâm Thừa ngồi vào lòng Cố Ngôn, ôm chặt lấy anh, "Em nhớ anh lắm, nhớ anh trai lắm luôn."
Cố Ngôn vừa xoa thái dương vừa hôn nhẹ lên tóc cậu: "Anh trai cũng nhớ em nhiều lắm."
Không biết còn tưởng hai người xa cách nhau lâu lắm rồi không bằng!
Ôm ấp, vỗ về một hồi, Cố Ngôn mới buông Lâm Thừa ra, rồi lái xe về nhà.
Buổi tối, khi cả nhà đang ăn cơm, Cố Ngôn hỏi Lâm Thừa: "Hôm nay ở trường em có ngoan không? Có nghe lời cô giáo không? Bảo bối có ngủ trưa không? Hôm nay em học được những gì? Có thích đi học không?"
Lâm Thừa nuốt vội miếng cơm trong miệng, gật đầu lia lịa, trả lời từng câu một: "Dạ có! Cô giáo bảo, em chơi cờ giỏi lắm."
Lâm Thừa quả thật là có năng khiếu với môn cờ tướng, cô giáo vừa hướng dẫn là cậu hiểu ngay, hơn nữa còn học rất nhanh, có những nước đi thậm chí không cần ai chỉ bảo cũng tự mình nghĩ ra được. Còn lý do vì sao hồi ở thôn Kim Hải cậu lại không hiểu gì, là vì các cao thủ trong làng đánh cờ quá cao siêu, ván cờ quá phức tạp. Hơn nữa, Lâm Thừa tuy có năng khiếu, nhưng không phải là thiên tài, xem người ta chơi cờ, đôi khi cậu không theo kịp.
Giờ đây, được cô giáo tận tình chỉ dạy, Lâm Thừa đã có thể tự mình thông thạo các nước đi, chỉ trong vòng nửa ngày, cậu đã có thể chơi ngang ngửa với cô giáo.
Cố Ngôn không thể ngờ được rằng bạn nhỏ ngốc nghếch của mình lại có tài đánh cờ đến vậy. Trước đây, khi anh hỏi Lâm Thừa tại sao lại thích cờ tướng, cậu trả lời rằng tiếng quân cờ va vào nhau nghe rất vui tai, hơn nữa những quân cờ tròn tròn, dẹt dẹt, trông giống như những chiếc bánh, cậu rất thích.
Cố Ngôn cứ nghĩ cậu chỉ đơn thuần là thích thú, nên coi đó như một sở thích bình thường, cho cậu đi học một lớp cho vui.
Ăn tối xong, Cố Ngôn gọi điện cho cô giáo ở trường để hỏi han cụ thể tình hình của Lâm Thừa trong ngày hôm nay.
Cô giáo: "Tôi cũng đang định gọi điện để trao đổi với anh đây, Tiểu Thừa thật sự rất xuất sắc, chiều nay chúng tôi đã thử cho các bạn khác đấu cờ với em ấy, không một ai thắng nổi, em ấy có năng khiếu bẩm sinh đấy ạ."
"Chúng tôi rất muốn bồi dưỡng, hướng dẫn thêm cho Tiểu Thừa, nhưng mà..." Cô giáo nói đùa: "Anh cũng biết đấy, bây giờ em ấy đã có thể đánh ngang ngửa với giáo viên rồi, chắc là cũng không cần phải hướng dẫn nhiều nữa đâu."
"Anh đã tin tưởng và gửi gắm em ấy ở trung tâm giáo dục Tư Nhã, chúng tôi chắc chắn sẽ dành cho em ấy sự quan tâm, chăm sóc và chương trình đào tạo tốt nhất. Vì vậy, chúng tôi sẽ bố trí một giáo viên khác, kèm riêng cho Tiểu Thừa theo hình thức một thầy một trò."
"Tháng tới, thành phố sẽ tổ chức giải đấu cờ tướng dành cho các trường học và trung tâm đào tạo, nếu được, chúng tôi rất mong muốn Lâm Thừa sẽ đại diện cho trung tâm Tư Nhã tham gia tranh tài."
Mãi đến câu cuối, Cố Ngôn mới nghe rõ cô giáo đang nói gì, "Tham gia thi đấu ạ..."
"Vâng, tuy chỉ còn một tháng để chuẩn bị, nhưng Tiểu Thừa thật sự rất có tố chất, tiến bộ thần tốc, tôi tin rằng một tháng nữa em ấy hoàn toàn có thể thi đấu tốt, chúng ta hãy cùng tin tưởng vào em ấy!"
Cố Ngôn bị cô giáo khen một hồi, ngây cả người: "Được! Nhất định rồi, phải tin tưởng vào em ấy!"
Cúp máy xong, Cố Ngôn ôm chầm lấy Lâm Thừa, hôn tới tấp lên mặt cậu, cứ như gà con mổ thóc.
Mẹ nó, Cố Ngôn anh đến cả các quân cờ tướng còn chưa nhận biết hết, thế mà bảo bối của anh đã sắp được đi thi đấu rồi!