Vợ Là Do Chính Mình Nhặt Về

Chương 19: Hiểu Lầm



Cuộc sống vẫn cứ êm đềm trôi qua, nhưng từ khi có Lâm Thừa bên cạnh, cuộc sống vốn bình lặng ấy lại có thêm thật nhiều niềm vui.

Điều duy nhất khiến Cố Ngôn cảm thấy phiền lòng chính là Hà Mộng Linh. Dường như kể từ sau buổi tụ tập hôm đó, cô càng ngày càng tìm đến anh thường xuyên hơn, hẹn gặp không được thì lại nhắn tin trò chuyện trên điện thoại.

Cố Ngôn thật sự không thể chịu đựng thêm được nữa, vốn dĩ anh định nể tình bạn học, lại nghĩ cô là con gái, nên không muốn nói nặng lời. Anh cũng đã ngầm ra hiệu cho cô hiểu, cô cũng không phải là không nhận ra, nhưng vẫn cứ kiên trì, đeo bám anh không buông, Cố Ngôn thật sự bực mình, đành phải nói thẳng sự thật với cô.

【 Cố Ngôn 】: Tôi đã có người mình thích rồi, hơn nữa bọn tôi còn đang ở bên nhau.

【 Hà Mộng Linh 】: Anh có thể cho em biết, người đó là ai được không?

【 Hà Mộng Linh 】: Em chỉ muốn biết cô gái nào may mắn đến vậy, mới có được tình yêu của anh.

Mặc dù biết rõ người đó chính là Lâm Thừa, nhưng cô vẫn không cam tâm. Chỉ cần Cố Ngôn không nói ra, nghĩa là anh không muốn thừa nhận cậu, chỉ cần anh không công khai với mọi người, thì cô vẫn còn cơ hội.

【 Cố Ngôn 】: Không phải là con gái, người tôi yêu là Lâm Thừa.

【 Hà Mộng Linh 】: Ra là vậy... Cậu ấy rất đáng yêu.

【 Cố Ngôn 】: Đúng vậy, em ấy rất đáng yêu, tôi rất thích em ấy.

"Không sao cả," Hà Mộng Linh tự nhủ, có lẽ Cố Ngôn chỉ là nhất thời hứng thú mà thôi, một tên ngốc, chẳng qua cũng chỉ là để chơi đùa cho vui.

【 Hà Mộng Linh 】: Vậy... chúng ta vẫn có thể là bạn bè như trước kia chứ? Em vẫn có thể hẹn anh ra ngoài được không?

Cố Ngôn nghĩ thầm, tốt nhất là không nên.

【 Hà Mộng Linh 】: Anh yên tâm, em đã hoàn toàn từ bỏ rồi, sẽ không làm gì quá đáng với anh đâu. Bạn bè bình thường hẹn nhau đi chơi cũng không được sao?

Cố Ngôn không trả lời tin nhắn nữa.

Nhưng anh đã nhanh chóng nhận ra rằng, có những chuyện nhất định phải giải quyết một cách dứt khoát, mầm mống tai họa cần phải được loại bỏ tận gốc, nếu không, chắc chắn sẽ gây ra những rắc rối lớn.

Hồ Thần Tùng cuối cùng cũng chia tay bạn gái, nói đúng hơn là hắn bị đá.

Vừa bị lừa tình, vừa bị lừa tiền, lại còn bị cắm sừng, cảm thấy mình như một thằng ngốc bị xỏ mũi, Hồ Thần Tùng tức giận đến mức muốn chết đi sống lại, hắn liền gọi mấy đứa bạn thân ra ngoài uống rượu giải sầu, tất nhiên là có cả Cố Ngôn.

Hôm đó, bọn họ tụ tập uống rượu ở tiệm lẩu, vừa uống vừa tán gẫu đủ thứ chuyện trên đời. Đến khi nhắc đến chuyện buồn, Hồ Thần Tùng liền lấy ra một chai rượu trắng có nồng độ cồn cao, hắn rót rượu cho mọi người, rồi tự mình uống cạn một hơi, "Anh em, sau này tìm bạn gái thì phải sáng mắt ra nhé, thật đấy, nghĩ đến Hồ Thần Tùng này một đời anh minh, thế mà cũng có ngày hôm nay..."

"Cạn ly!" Mọi người đồng thanh hô, rồi cùng nhau uống cạn ly rượu.

Hồ Thần Tùng lại rót đầy một vòng, "Uống cạn ly rượu này, để quên đi con người bội bạc đó."

Khi đã ngà ngà say, không biết vì sao, Hà Mộng Linh đột nhiên xuất hiện.

Cố Ngôn quay sang hỏi Hồ Thần Tùng: "Mày gọi đến à?"

Hồ Thần Tùng nheo mắt, đã có hơi men trong người, "Không phải, tao không hề biết."

Hà Mộng Linh tiến đến, ngồi xuống bên cạnh Cố Ngôn, khẽ gọi tên anh. Cố Ngôn đáp lại một cách hờ hững: "Ừ."

Hà Mộng Linh: "Em thấy bạn bè đăng ảnh mọi người lên vòng bạn bè, em cũng đang ở gần đây, nên ghé qua, không làm phiền mọi người chứ?"

"Không phiền, không phiền đâu." Người vừa lên tiếng chính là người đã đăng ảnh mấy người họ đang uống rượu lên vòng bạn bè.

Tiệc rượu kết thúc, ngoại trừ Hà Mộng Linh, năm sáu người đàn ông còn lại đều say khướt. Mấy người này, cứ hễ tụ tập là lại say bí tỉ.

Hồ Thần Tùng cầm nửa chai rượu, lẩm bẩm: "Đồ phụ nữ xấu xa! Đồ khốn!"

Cố Ngôn cũng say đến mức không còn tỉnh táo, anh cố gắng đứng dậy, nhưng loạng choạng, không đứng vững, liền ngã nhào xuống ghế sofa.

Hồ Tiểu Bát đỡ Hồ Thần Tùng đang nồng nặc mùi rượu, nhưng hắn lại đẩy y ra, miệng lảm nhảm: "Không cần, anh không say, anh tự đi được!" Nói rồi, hắn loạng choạng bước đi, rồi bất ngờ ngã nhào xuống đất.

Hồ Tiểu Bát vội vàng đỡ hắn dậy, khoác tay Hồ Thần Tùng qua vai mình, dìu hắn ra ngoài, chuẩn bị đưa hắn về nhà. Hạ Lăng Châu, người đến tìm Hồ Tiểu Bát, vẫn luôn ngồi yên trên ghế, thấy vậy liền đứng dậy, bước đến và nói: "Để tôi đưa hai người về cho."

Hồ Tiểu Bát đáp: "Như vậy, có làm phiền Hạ tiên sinh quá không ạ."

Hạ Lăng Châu: "Không phiền đâu, xe tôi đang đỗ ở gần đây, chúng ta đi thôi." Nói xong, Hạ Lăng Châu liền đỡ Hồ Thần Tùng ở phía bên kia, cùng dìu hắn ra ngoài.

Hồ Tiểu Bát: "Cảm ơn Hạ tiên sinh."

Hạ Lăng Châu nhìn Hồ Tiểu Bát, mỉm cười: "Không có gì."

Còn về phần Hà Mộng Linh, cộng thêm Cố Ngôn là bốn người say rượu, tất cả đều do cô lo liệu. Cô gọi một chiếc taxi, rồi nhét ba người kia vào trong xe.

Chỉ còn lại một mình Cố Ngôn, Hà Mộng Linh tự mình lái xe đưa anh về. Đầu óc Cố Ngôn mơ màng, trong cơn say, anh chập chờn về đến nhà, rồi lại chập chờn, anh cảm giác như có ai đó đang đè lên người mình.

Anh hé mắt, tầm nhìn mờ ảo: "Bảo bối?"

Hà Mộng Linh đỏ mặt, cô vu.ốt ve mặt Cố Ngôn, "Anh Ngôn ~"

Lâm Thừa tan học trở về nhà, phát hiện cửa nhà không khóa, cậu biết Cố Ngôn đã về. Trên tay cậu là bông hoa hồng được gấp bằng giấy thủ công mà hôm nay cậu học được ở trường.

Không thấy anh trong phòng khách, Lâm Thừa rón rén đi về phía phòng ngủ, cậu muốn tạo bất ngờ cho anh trai.

Trên khuôn mặt cậu vẫn còn vương nụ cười, cậu nóng lòng muốn tặng bông hoa cho anh, nhưng khi nhìn thấy cảnh tượng trong phòng ngủ, nụ cười trên môi cậu vụt tắt.

Cậu nhìn thấy trên chiếc giường của mình và anh trai đang có hai người nằm, một người là anh trai cậu, còn người kia, chính là người mà cậu không ưa.

Họ đang ôm nhau, đang hôn nhau!

Trong khoảnh khắc đó, trái tim Lâm Thừa như vỡ vụn, cậu không thể tin vào những gì mình đang nhìn thấy, nước mắt tuôn rơi lã chã.

Cậu bước đến, lớn tiếng chất vấn: "Hai người, đang làm cái gì vậy?!"

Nhìn người đang nằm trên giường, cậu nghẹn ngào hỏi: "Tại sao chứ?"

Cố Ngôn vừa nhìn thấy Lâm Thừa, đầu óc anh liền hoàn toàn tỉnh táo, nhưng khi nhận ra Hà Mộng Linh đang đè lên người mình, anh như bị sét đánh trúng.

Anh chưa bao giờ hoảng loạn đến thế, đầu óc trống rỗng, "Không phải, bảo bối, em nghe anh giải thích đã..."

Lâm Thừa nước mắt giàn giụa, đau đớn đến tột cùng, cậu quay người bỏ chạy.

Cố Ngôn vội vàng đẩy Hà Mộng Linh ra, bật dậy đuổi theo. Hà Mộng Linh níu kéo: "Anh Ngôn..."

"Cút ngay!!"

Lâm Thừa đã chạy đến cổng khu dân cư, Cố Ngôn lao đến, giữ chặt lấy cậu, Lâm Thừa ra sức vùng vẫy, hất tay anh ra, rồi lại định bỏ chạy.

"Bảo bối, nghe anh giải thích đã," Cố Ngôn ôm chặt lấy eo cậu, hoảng loạn giải thích: "Không phải như em nghĩ đâu, anh đã uống say..."

Lâm Thừa vừa khóc vừa nói: "Anh nói dối, em đã nhìn thấy rồi, hai người, hôn nhau, ôm nhau..."

Tất cả chỉ là dối trá!

Tại sao anh lại ôm người khác, tại sao anh lại hôn người khác, tại sao anh lại thích người khác!?

"Không phải! Không hề có chuyện đó, anh trai không hề hôn cô ta, cô ta cũng không chạm được vào anh."

Lâm Thừa không muốn nghe anh giải thích, cậu cố gắng đẩy Cố Ngôn ra: "Tránh ra! Em không muốn nghe anh nói! Anh là đồ xấu xa!"

Không gọi anh trai, lại còn nói anh là người xấu.

Trước đây, Cố Ngôn đã từng nói, chỉ cần là người không tốt với Thừa Thừa, thì đều là người xấu, người làm cho Thừa Thừa đau lòng, buồn bã, đều là người xấu.

"Em ghét anh!"

Trái tim Cố Ngôn như rơi xuống vực sâu lạnh giá, giọng anh run rẩy: "Em vừa nói cái gì!?"

Lâm Thừa càng giãy giụa dữ dội hơn, cậu gào khóc: "Em không cần anh nữa! Em ghét anh!"

Cậu dùng hết sức đẩy Cố Ngôn ra, rồi lại bỏ chạy. Nước mắt giàn giụa làm nhòa đi tầm nhìn, cậu không còn nhìn rõ mọi thứ xung quanh, cứ thế cắm đầu chạy về phía trước.

Đột nhiên, một chiếc xe hơi từ phía trước lao tới, đâm thẳng về phía Lâm Thừa.

Đầu óc Cố Ngôn như nổ tung, đồng tử mắt giãn to, tiếng thét xé lòng như muốn vỡ òa: "Thừa Thừa!!"

Mọi âm thanh xung quanh bỗng chốc tan biến, rồi bên tai anh vang lên...

Két ——

Tiếng phanh xe gấp gáp đến chói tai.

Rầm ——

Âm thanh thân thể Lâm Thừa ngã xuống mặt đường.

Tác giả

Ha ha ha ha ha, đoạn cuối vừa viết vừa cười, cái cốt truyện cẩu huyết gì thế này, ha ha ha

Tác giả: Tiểu Thừa à, thật xin lỗi nhé, để em bị xe tông, ha ha ha

Cố Ngôn: Lão Lục, cút đi! (mặt toát mồ hôi)

Lâm Thừa: (hôn mê vì mất máu...)

Moe: Cảnh này thật quen thuộc...


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com