Nếu Cố Ngôn và Thẩm Thâm Niên quen biết nhau, vậy thì sẽ có chuyện...
Cố Ngôn đưa Lâm Thừa đến nhà Thẩm Thâm Niên chơi.
Ngồi trong phòng khách rộng lớn ở biệt thự của Thẩm Thâm Niên, Cố Ngôn đang trò chuyện, ánh mắt vô tình liếc lên cầu thang ở tầng hai, vừa vặn thấy một người ló đầu ra.
Người đó mặc bộ đồ ngủ hoạt hình rất đáng yêu, có vẻ như mới ngủ dậy, tóc tai còn bù xù, vừa dụi mắt vừa đi xuống.
Xuống được vài bậc thang, cậu bé mới phát hiện trong phòng khách có người lạ, liền giật mình, vội vàng chạy ngược lên trên.
Cố Ngôn lên tiếng: "Này!?"
Thẩm Thâm Niên nghe thấy tiếng động, quay lại nhìn, nhưng chỉ kịp thấy bóng dáng ai đó vụt biến mất. Hắn khẽ cười, nói với Cố Ngôn: "Để tao lên xem sao."
"Ừ." Cố Ngôn kéo Lâm Thừa đang mải mê ăn bánh ngọt lại gần, rút khăn giấy lau vết kem lem nhem trên miệng cậu, dịu dàng nói: "Ăn uống kiểu gì mà dính đầy miệng thế này."
Lâm Thừa cười hì hì, quệt một miếng kem rồi đưa lên miệng Cố Ngôn:
"Anh trai ăn đi."
Cố Ngôn há miệng cắn một miếng.
Thẩm Thâm Niên lên lầu, đi đến cửa phòng ngủ thì thấy trên giường có một cục bông tròn xoe. Hắn lại gần, nhẹ nhàng vén một góc chăn lên, để lộ người đang trốn bên trong.
"Bảo bối."
Người trong chăn khẽ rụt người lại, vùi mặt vào gối, không nói gì.
Thẩm Thâm Niên gọi lại: "Bảo bối?"
Cái đầu tóc xù vẫn ngọ nguậy, nhưng không có tiếng trả lời.
Khóe miệng Thẩm Thâm Niên hơi cong lên, hắn quỳ một chân xuống mép giường, cúi người xuống "bế" người đang trốn ra khỏi gối. Hắn ôm y lên đùi, hôn nhẹ lên trán y, rồi nói: "Hôm nay nhà mình có khách, Mộc Mộc có muốn ra ngoài chào hỏi không?"
Hứa Gia Thụ vẫn vùi mặt vào vai Thẩm Thâm Niên, cọ cọ.
Thẩm Thâm Niên: "Đừng sợ, đó là bạn của chú thôi."
Một lúc lâu sau, Hứa Gia Thụ mới khẽ khàng lên tiếng: "Đói."
Thẩm Thâm Niên: "Vậy chúng ta xuống nhà ăn cơm nhé?"
Hứa Gia Thụ không nói gì, hai tay ôm chặt lấy cổ Thẩm Thâm Niên, ý muốn hắn bế xuống.
Thẩm Thâm Niên mỉm cười, bế thốc y xuống lầu.
Người giúp việc đã chuẩn bị sẵn đồ ăn trong bếp. Thẩm Thâm Niên bế Hứa Gia Thụ đi về phía bàn ăn, sẵn tiện gọi Cố Ngôn và Lâm Thừa cùng vào ăn.
Bốn người ngồi vào bàn, Hứa Gia Thụ vẫn ngồi trong lòng Thẩm Thâm Niên, thấy Cố Ngôn và Lâm Thừa, y có vẻ sợ sệt, càng nép sát vào lòng Thẩm Thâm Niên hơn.
Lâm Thừa có vẻ rất tò mò về Hứa Gia Thụ, đôi mắt không chớp, cứ nhìn chằm chằm vào Hứa Gia Thụ.
Hứa Gia Thụ cảm nhận được ánh mắt từ phía đối diện, ngập ngừng ngẩng đầu lên nhìn, bắt gặp ánh mắt không chút che giấu của Lâm Thừa, lại rụt người lại vì sợ, tay siết chặt lấy cổ áo Thẩm Thâm Niên.
Thẩm Thâm Niên ôm y chặt hơn, giải thích: "Mộc Mộc nhà tao hơi sợ người lạ."
Cố Ngôn cười nói: "Trẻ con mà, đứa nào chẳng ngại ngùng, hồi trước Thừa Thừa nhà tao cũng y như vậy, ngượng ngùng chẳng dám hó hé gì."
Người giúp việc dọn đồ ăn lên, Lâm Thừa liền tập trung vào những món ngon trước mặt, không nhìn Hứa Gia Thụ nữa. Cậu chỉ vào một món ăn, nói: "Anh trai ơi, em muốn ăn tôm."
Cố Ngôn gắp mấy con tôm vào bát, đeo bao tay ni lông vào rồi bóc vỏ tôm. Bóc xong một con, anh liền đưa đến miệng Lâm Thừa, hỏi: "Ngon không em?"
Ở phía đối diện, Thẩm Thâm Niên đang dùng thìa đút cháo cho Hứa Gia Thụ, từng thìa từng thìa một, cứ như cho mèo con ăn vậy. Một bát cháo loãng mới vơi đi được hơn nửa, Hứa Gia Thụ đã lắc đầu nguầy nguậy.
"Không muốn ăn nữa à?"
Thấy Hứa Gia Thụ mím chặt môi từ chối, Thẩm Thâm Niên vẫn kiên nhẫn dỗ dành: "Ăn thêm một miếng nữa thôi nhé?"
Hứa Gia Thụ nhăn mặt lắc đầu: "Không muốn đâu."
Thẩm Thâm Niên đành chịu, không ép y ăn nữa.
Cố Ngôn ngồi bên cạnh ngạc nhiên: "Sao ăn ít thế?" Anh nhìn sang bảo bối nhà mình, đã chén sạch một bát cơm to, mà vẫn còn muốn ăn nữa.
Thẩm Thâm Niên thở dài: "Em ấy lúc nào cũng vậy, ăn được một tí là lại không chịu ăn nữa." Trông hắn có vẻ rất phiền lòng.
Cố Ngôn trong lòng thầm nghĩ, đường đường là Thẩm Thâm Niên mà cũng có lúc phải đau đầu vì chuyện này, đúng là chuyện lạ.
Trong bụng cười thầm người khác, nhưng hình như anh đã quên mất trước đây mình cũng từng vắt óc nghĩ đủ mọi cách để dỗ cho Lâm Thừa chịu ăn.
"Trẻ con không chịu ăn thì phải tìm cách mà dỗ chứ."
Thẩm Thâm Niên thật sự thấy nan giải: "Bạn nhỏ nhà tao với bạn nhỏ nhà mày... không giống nhau cho lắm."
Cố Ngôn không cho là vậy: "Có gì mà không giống, cứ dỗ ngọt, dụ dỗ các kiểu, bạn nhỏ dễ dụ lắm."
Ăn cơm xong, món tráng miệng là dâu tây, những quả dâu tây chín mọng, đỏ tươi trông vô cùng hấp dẫn. Lâm Thừa cầm một quả dâu tây lên, cắn một miếng, nước dâu ngọt lịm tan ra trong miệng, vị ngọt ngào lan tỏa. Ăn ngon lành, cậu cũng không quên người khác, liếc nhìn Hứa Gia Thụ, rồi lại nhìn quả dâu tây trên tay, cậu liền cầm một quả dâu tây trên đĩa đưa cho Hứa Gia Thụ.
Hứa Gia Thụ không nhận, Lâm Thừa vẫn nhìn y bằng đôi mắt đen láy, rồi lại cắn thêm một miếng dâu tây.
Hứa Gia Thụ mím môi, có vẻ do dự, nhưng cuối cùng vẫn cẩn thận đưa tay ra nhận lấy quả dâu tây, rồi rụt rè đưa lên miệng, cắn một miếng nhỏ.
Chứng kiến cảnh này, Thẩm Thâm Niên và Cố Ngôn ở bên cạnh đều thầm thở phào. Thẩm Thâm Niên còn có chút ngạc nhiên, hắn cứ nghĩ Hứa Gia Thụ sẽ không nhận, không ngờ y lại đồng ý.
Đây là lần đầu tiên y chịu nhận đồ từ người lạ.
Thẩm Thâm Niên vừa ngạc nhiên vừa mừng rỡ, coi như đây là một bước tiến của Hứa Gia Thụ. Vị tổng tài quyền lực lần đầu tiên trong đời lộ rõ vẻ cảm kích với một người, đó chính là với Lâm Thừa.
Hai cậu nhóc ăn uống rất từ tốn, cứ chầm chậm, nhẩn nha mà ăn hết cả đĩa dâu tây.
Hai người lớn ngồi bên cạnh vừa quan sát vừa trò chuyện, Cố Ngôn lên tiếng: "Thấy chưa, không phải là không ăn được, chỉ là không thích ăn những món đó thôi. Từ giờ cứ để ý xem cậu ấy thích ăn gì là được."
Hoa quả... thì chắc chắn là phải có dâu tây rồi.
Thẩm Thâm Niên đưa mọi người đến phòng đồ chơi dành riêng cho Hứa Gia Thụ, hắn bế y trên tay đi lên lầu. Từ lúc ra khỏi phòng ngủ, Hứa Gia Thụ luôn được bế ẵm, chân chẳng hề phải chạm đất.
Lâm Thừa và Cố Ngôn đi theo sau, thấy Hứa Gia Thụ được bế, Lâm Thừa cũng nằng nặc đòi: "Anh trai ơi, em cũng muốn được bế cơ."
Cố Ngôn chiều cậu ngay, nhấc bổng Lâm Thừa lên, bế cậu như bế em bé.
"Thế thì phải hôn anh một cái nào."
Lâm Thừa ôm cổ Cố Ngôn, hôn chụt chụt lên má anh.
Cánh cửa phòng đồ chơi mở ra, Lâm Thừa "Oa!" lên một tiếng đầy kinh ngạc, mắt mở to hết cỡ, ngay cả Cố Ngôn cũng phải trầm trồ.
Căn phòng được trang trí theo phong cách hoạt hình sặc sỡ, bên trong bày la liệt đủ các loại đồ chơi. Nếu không phải tận mắt chứng kiến, chẳng ai tin nổi trong nhà Thẩm Thâm Niên lại có một căn phòng như thế.
Lâm Thừa không thể cưỡng lại sức hút của căn phòng diệu kỳ này, vội vàng tụt xuống khỏi người Cố Ngôn, ánh mắt lấp lánh tràn đầy háo hức, như muốn hỏi: "Em có thể chơi ở đây không ạ?"
Được sự đồng ý, Lâm Thừa liền lao ngay vào khám phá vương quốc đồ chơi.
Thẩm Thâm Niên đặt Hứa Gia Thụ xuống, để cậu ngồi trên tấm thảm chơi cùng Lâm Thừa.
Hứa Gia Thụ ngồi xuống nhưng không làm gì cả, mắt cứ dán chặt vào Thẩm Thâm Niên, như thể sợ hắn sẽ biến mất.
Lâm Thừa cầm một món đồ chơi lên, muốn rủ Hứa Gia Thụ chơi cùng, nhưng y không nhận, cứ ngồi im thin thít, thỉnh thoảng lại liếc nhìn Thẩm Thâm Niên, hắn liền đáp lại bằng ánh mắt trấn an, dịu dàng.
Cố Ngôn và Thẩm Thâm Niên đứng một bên lặng lẽ quan sát. Một lúc sau, hai người khẽ khàng rời khỏi phòng.
Lâm Thừa nhìn cậu bạn ít nói, chủ động bắt chuyện: "Mình tên là Thừa Thừa."
Rồi cậu đưa một món đồ chơi về phía Hứa Gia Thụ: "Tụi mình cùng chơi cái này nhé."
Hứa Gia Thụ vẫn không nói gì, cũng không nhận lấy món đồ chơi.
"Sao thế? Sao cậu không nói gì?"
"Cậu không vui à? Sao lại không vui thế?"
Thật kỳ lạ, Lâm Thừa nghiêng đầu, ghé sát lại gần Hứa Gia Thụ, tò mò muốn biết có phải Hứa Gia Thụ đang buồn thật không.
Lông mi Hứa Gia Thụ khẽ run rẩy, y quay mặt đi, lảng tránh ánh mắt của Lâm Thừa, có vẻ hơi sợ cậu bạn hoạt bát này.
Lâm Thừa quan sát một hồi, rồi bất ngờ ghé sát lại, hôn chụt lên má Hứa Gia Thụ.
Hành động thân mật đột ngột khiến Hứa Gia Thụ giật nảy mình, y sững người mất vài giây, rồi "Oa!" lên khóc lớn.
Đúng lúc đó, cửa phòng bật mở, Cố Ngôn và Thẩm Thâm Niên cùng xuất hiện.
"Bảo bối, em làm cái gì thế hả!?"
Cố Ngôn trợn tròn mắt, còn Thẩm Thâm Niên thì sa sầm mặt mày.
Tiếng quát lớn khiến Lâm Thừa giật thót, cậu hoảng hốt quay lại, nhìn thấy Cố Ngôn, miệng mấp máy, lí nhí gọi: "Anh trai ơi..."
Cố Ngôn bước tới, nghiêm mặt hỏi: "Vừa rồi em đã làm gì thế hả?"
Lâm Thừa vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra, chỉ thấy Hứa Gia Thụ khóc nức nở, trong lòng có chút hốt hoảng, cậu lí nhí: "Em... hôn bạn ạ."
"Tại sao lại hôn?"
"Tại vì bạn ấy không vui." Lâm Thừa không hiểu, cậu chỉ thấy Hứa Gia Thụ có vẻ buồn nên muốn hôn để bạn vui lên, sao bạn lại khóc? Mà sao anh trai lại giận dữ như vậy?
"Dù bạn không vui cũng không được tùy tiện hôn người khác!" Cố Ngôn giận lắm, nhưng nghĩ lại không thể nặng lời với Lâm Thừa, anh cố gắng kiềm chế, nhẹ nhàng giải thích:
"Bảo bối, tự ý hôn người khác là không ngoan, là hư đấy. Dù là ai cũng không được hôn, em chỉ được hôn anh thôi, nhớ chưa?"
Nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Cố Ngôn, Lâm Thừa có vẻ đã hiểu ra vấn đề, cậu gật đầu ra vẻ đã ghi nhớ.
Còn Thẩm Thâm Niên, vừa mở cửa nhìn thấy cảnh tượng đó, hắn đã vội vàng chạy đến, ôm Hứa Gia Thụ vào lòng, dịu dàng vỗ về y đang hoảng sợ: "Không sao, không sao, có chú ở đây rồi, đừng sợ."
Hứa Gia Thụ khóc đến run cả người, tiếng nấc nghẹn ngào. Thẩm Thâm Niên khẽ vu.ốt ve lưng y, dỗ dành: "Nín đi nào, có chú ở đây rồi mà."
Phải mất một lúc lâu sau Hứa Gia Thụ mới bình tĩnh lại, nhưng vẫn sợ hãi nép vào lòng Thẩm Thâm Niên.
Sau chuyện này, Cố Ngôn cảm thấy rất áy náy, bảo bối nhà mình lại đi hôn con nhà người ta, còn dọa cho người ta khóc thét, đúng là chẳng ra làm sao cả.
Hai người đàn ông, mỗi người ôm một "cục cưng" nhà mình, ngồi đối diện nhau.
"Trẻ con chưa hiểu chuyện, tao cũng tức giận, nhưng cũng không thể mắng em ấy nặng lời được, mong mày tha lỗi." Cố Ngôn ngại ngùng nói.
Thẩm Thâm Niên vẫn giữ vẻ mặt lạnh lùng, giọng nói bình thản: "Nếu hôm nay người đó là bất kỳ ai khác, kể cả mày, tao chắc chắn sẽ không để yên đâu. Mày biết tính tao mà."
Cố Ngôn vội vàng gật đầu lia lịa, "Hiểu, hiểu mà."