Nàng nhớ lại những gì đã học. Không bao giờ để lộ hết bài. Luôn giữ lại một con át chủ bài.
Cuốn sổ... là bằng chứng. Nhưng liệu có cách nào khác để lật đổ hắn không? Một điểm yếu khác... Một điểm yếu mà hắn không nghĩ nàng biết?
Nàng nhìn hắn. Hắn đang đặt tay lên cuốn sổ, vẻ mặt đầy tự mãn. Hắn nghĩ hắn đã kiểm soát mọi thứ.
Và rồi, một tia sáng lóe lên trong đầu Mộc Lan.
Nàng nhớ lại lời bà lão làm vườn. Nhớ lại tiếng xì xào của người hầu. Nhớ lại tiếng Triệu Ngũ cầu xin trước khi chết. Nhớ lại cái tên Vệ Kiêu. Nhớ lại... cuộc gặp gỡ bí mật của hắn. Nhớ lại... vẻ mặt hoảng loạn của hắn khi chuyến hàng bị mất.
Hắn có mạng lưới. Hắn có tội ác che giấu. Hắn tàn nhẫn, độc ác. Hắn sẵn sàng hy sinh bất cứ ai.
Nhưng điểm yếu của hắn... là gì?
Là lòng tin? Hắn không tin ai, ngay cả thuộc hạ thân tín. Sự nghi ngờ đã khiến hắn g.i.ế.c Triệu Ngũ. Sự đa nghi này có thể bị lợi dụng.
Là danh vọng? Hắn rất coi trọng vẻ ngoài đạo mạo, đáng kính. Nếu danh tiếng bị hủy hoại, hắn sẽ sụp đổ.
Là... cái gì đó khác?
Mộc Lan nhìn hắn, nhìn vẻ mặt đắc thắng. Nàng cảm thấy tim mình đập nhanh.
"Hắn nghĩ đã thắng," nàng nghĩ. "Hắn nghĩ ta không còn gì. Nhưng... hắn nhầm rồi."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Nàng đã mất bằng chứng. Thân phận đã bị lộ. Nàng đang đối mặt với cái c.h.ế.t hoặc số phận còn tồi tệ hơn. Đây là khoảnh khắc "All Is Lost".
Nhưng ngay trong khoảnh khắc tăm tối nhất đó, khi nỗi tuyệt vọng và hận thù lên đến đỉnh điểm, một ý nghĩ chợt lóe lên trong tâm trí nàng, rõ ràng như tia chớp xé toạc màn đêm.
"Vẫn còn cách."
Một cách khác để lật đổ hắn. Một cách dựa vào chính bản chất tàn độc và đa nghi của hắn. Một cách mà hắn không thể lường trước được.
Nàng nhìn Lãnh Phong, ánh mắt không còn sự sợ hãi, không còn sự tuyệt vọng, chỉ còn sự lạnh lẽo của hận thù, sự quật cường không thể bẻ gãy và một tia sáng của sự tính toán tột cùng. Cuốn sổ có thể đã mất, nhưng nàng vẫn còn thứ khác. Thứ đó nằm trong đầu nàng, trong ký ức của nàng, trong sự quan sát của nàng.
Lãnh Phong nhìn thấy sự thay đổi trong mắt nàng, nụ cười đắc thắng của hắn chợt tắt.
- Ngươi...
Carrot Và Tịch Dương
Hắn cảm thấy một luồng khí lạnh chạy dọc sống lưng. Ánh mắt nàng... không phải của một kẻ đã thất bại. Nó là ánh mắt của một kẻ đang chuẩn bị cho một trận chiến cuối cùng.
Mộc Lan không nói gì. Nàng nhìn hắn, kẻ thù không đội trời chung, kẻ đã cướp đi tất cả của nàng. Cuốn sổ trên bàn giờ đây không còn là vũ khí duy nhất. Nàng... nàng chính là vũ khí.
Nàng siết chặt tay, móng tay đ.â.m vào lòng bàn tay. Đau rát. Nhưng không bằng nỗi đau trong tim.
"Ngươi nghĩ ngươi đã thắng sao, Lãnh Phong?" Nàng nghĩ thầm, ánh mắt sắc như dao. "Ngươi nhầm rồi. Trò chơi... chỉ vừa mới bắt đầu lại thôi."
Nàng đã mất tất cả, nhưng nàng vẫn còn bản thân mình. Và nàng sẽ dùng chính bản thân mình... để kéo hắn xuống địa ngục.