Bàn tay bị anh nắm lấy, dẫn dắt đến một nơi nào đó, mỗi lần Vưu Tốc cố gắng vùng ra lại cảm nhận được vành tai mềm mại bị anh cắn khẽ, hàm răng bám chặt lấy phần da nhạy cảm nhất. Sức lực của cô gần như bị anh vắt kiệt.
“Sao đột ngột vậy…”
Cô vô thức nghiêng đầu tránh né.
Gương mặt đỏ ửng, trong đầu bất giác nhớ lại vị đắng chát của ngụm bia vừa nãy trong phòng karaoke. Ban đầu thật khó chịu, nhưng khi xuống cổ họng lại có chút ngọt ngào còn đọng lại.
Giống như lúc này, động tác của anh khiến cô không quen, muốn từ chối nhưng sâu thẳm vẫn mong đợi chút dư vị ngọt ngào cuối cùng.
Ngón tay cô bắt đầu nóng rát, cả cơ thể như lan tỏa một luồng nhiệt không thể kiểm soát.
Đôi mắt dường như khô khốc, khẩn thiết chờ mong chút hơi ẩm làm dịu lại.
Cổ tay bị nắm chặt đến đau, anh giữ rất chặt, gần như không thể thoát ra.
“Là em chạm vào anh trước.”
Giọng anh trầm thấp, chậm rãi vang lên trong bầu không khí tĩnh lặng.
Khi hai cơ thể chạm nhau, anh dường như nhận ra sự đau đớn của cô. Anh cúi xuống, áp đôi môi nóng bỏng lên gò má đỏ hồng của cô, hơi thở nóng rẫy phả ra không chút kiêng dè, tựa như muốn thiêu đốt mọi cảm xúc.
“Em yêu, anh không giữ em nữa, em tự nguyện giúp anh được không?”
Hốc mắt khô khan của cô lập tức dâng tràn hơi ẩm, cuối cùng cũng cảm thấy dễ chịu hơn một chút. Như một phản xạ, cô ngước lên nhìn anh.
Đôi tai anh cũng đỏ bừng, nhưng không mang dáng vẻ ngượng ngùng. Ngược lại, trong ánh mắt anh là sự phóng túng, như thể đang say mê tận hưởng bản năng trần trụi nhất của mình.
Mắt anh mờ đi, không còn nét tỉnh táo.
“Anh khó chịu quá.”
Chiếc mũi cao khẽ chạm vào hàng mi cô, hơi thở và rung động từ đôi mi như cánh bướm mong manh.
“Em giúp anh được không?”
Cảm giác bị kéo xuống vực thẳm bao trùm lấy cô, chỉ còn lại hơi thở dồn dập của anh làm rối loạn lý trí.
Ngón tay cô vẫn dừng lại trong không khí, bất giác gập lại, giọng khẽ khàng như tiếng muỗi vo ve, “Em không biết làm…”
Hơi lạnh từ gió đêm ùa vào, làm những sợi tóc bay nhẹ trong không gian yên tĩnh.
Một tiếng cười trầm thấp bất chợt vang lên.
Tưởng Trì Kỳ lại nhẹ nhàng li3m lên môi cô, đầu lưỡi ướt át ôm lấy, anh nhìn thẳng vào mắt cô, giọng nói nhẹ bẫng.
“Em làm sao cũng được, anh đều thấy thoải mái.”
Trái tim cô đập dữ dội như muốn nhảy ra khỏi lồ|\|g ngực, bàn tay bị kéo xuống vẫn ngập ngừng.
Cô cúi xuống, lén liếc nhìn lớp vải nơi đó, rồi lập tức quay đi, hai má nóng bừng. “Em… muốn làm qua lớp áo.”
“Được.”
Giọng anh đáp nhẹ, như cố tình bắt chước sự lúng túng của cô. Nhưng ánh mắt vẫn chân thành và dịu dàng đến lạ.
“Nhưng nhớ mạnh tay một chút nhé.”
“…Anh đừng nói nữa.”
Lời cô thốt ra như mang theo tiếng run rẩy, ánh đèn vàng nhạt từ chiếc đèn sàn phủ lên cả hai.
Đầu ngón tay di chuyển trên lớp vải, cảm nhận từng phản ứng của anh, hơi thở nóng hổi của anh len lỏi trên vai cô, làm toàn bộ cơ thể cô như chìm trong cảm giác tê dại.
Anh không hề kiềm chế, giọng nói khàn đục cố ý thì thầm bên tai, mỗi chữ đều rõ ràng, mang theo cảm giác trần trụi như đang khuấy động tâm trí cô.
“Giỏi lắm, em yêu.”
“Thích lắm.”
Mỗi âm tiết đều mang chút trêu đùa, như một làn sóng điện khuếch đại cảm xúc. Đôi mắt cô mơ màng, trái tim đập loạn nhịp.
“Anh… xong chưa?”
Cô ngại ngùng tránh ánh mắt anh, vừa mong điều này kết thúc nhanh chóng.
“Em mệt rồi à?”
Anh chưa hề giải tỏa được, nhưng vẫn cúi xuống dụi nhẹ gương mặt vào cổ cô. “Cách này chậm quá, em dừng lại đi.”
Khi bàn tay anh đẩy cô sát vào lòng, cảm giác nóng bỏng và mới lạ tràn qua, cô không kiềm được khẽ rên một tiếng, muốn tránh xa nhưng lại bị anh giữ chặt.
“Em yêu, chỉ một chút thôi.”
Cô cố gắng kìm nén cảm giác, đôi chân dù đặt trên sàn nhưng lại như lơ lửng, mọi âm thanh chỉ vang vọng trong tâm trí.
“Đặt đầu lên vai anh đi.” Anh cố ý nhéo nhẹ tai cô như thách thức sự nhẫn nhịn của cô, “Để anh nghe thấy em.”
Trong phòng tắm chính, sau khi rửa sạch, Vưu Tốc đứng trước gương, ngón tay lau đi lớp hơi nước mờ. Cô nhìn đôi môi sưng đỏ vì bị cắn của mình, tai và cổ vẫn còn vết hằn mờ mờ.
Tưởng Trì Kỳ thực sự để lại dấu ấn lên cô.
Cô nhớ lại câu nói trước đó của anh, ngượng đến nỗi không dám bước ra ngoài.
Nhưng anh vẫn đang chờ ngoài kia.
Khoác lên người chiếc áo của Tưởng Trì Kỳ, Vưu Tốc trông như một đứa trẻ bơi trong lớp vải rộng thùng thình. Mọi động tác của cô dường như đều bị phóng đại, khiến cô trở nên đáng yêu đến mức kỳ lạ.
Yết hầu của Tưởng Trì Kỳ khẽ chuyển động, anh vòng ra phía trước, cúi xuống định áp sát môi vào cô. Nhưng khi chỉ vừa chạm đến, anh đã bị cô lạnh lùng đẩy ra.
“…Tránh xa em ra.” Vưu Tốc thậm chí chỉ dùng một ngón tay đẩy anh.
Anh im lặng một lát, rồi bất ngờ cúi xuống hôn khẽ lên ngón tay cô, giọng nói nhẹ nhàng như không. “Chiếc khăn quàng em đan anh đã mang theo. Rất mềm, rất ấm.”
Thấy anh nói chuyện nghiêm túc, biểu cảm của Vưu Tốc cũng dịu đi đôi chút. “Đúng vậy, chiếc khăn đó…”
“Giống em vậy.”
Tóc đen rũ xuống che lấp đôi mắt, anh khẽ cúi đầu, nhẹ nhàng cắn vào đầu ngón tay cô.
Thật mềm, thật ấm, giống em vậy…
Đừng nói mấy câu như thế nữa!
Vưu Tốc từng nghĩ rằng lần trước trong lều, khi anh buột miệng nói ra những lời nồng cháy đó chỉ là nhất thời. Nhưng giờ đây, cộng thêm lần này, cô mới nhận ra: mỗi khi Tưởng Trì Kỳ vui vẻ, anh lại thích nói những lời khiến cô xấu hổ không chịu nổi.
Anh không ngần ngại bộc lộ cảm xúc của mình, nói rõ ràng tâm trạng và trải nghiệm lúc ấy, thậm chí còn thì thầm sát tai cô, để hơi thở của anh như hòa quyện cùng từng chữ.
Anh thật tự nhiên, phóng túng.
Và mỗi lần như vậy, Vưu Tốc đều muốn khóc.
Cô hiểu.
Nhưng đừng nói ra, càng không cần bắt cô phải nói.
Áo rộng thùng thình bao lấy cơ thể cô, Tưởng Trì Kỳ sợ cô lạnh nên lại phủ thêm một lớp chăn lông mềm mại. Trên ban công, chiếc khăn ướt được treo trên giá phơi. Vưu Tốc cuộn mình trong chăn, trông nhỏ bé như một chú mèo con.
Hôm nay cô không thể về nhà được, quần áo chưa khô, mà mặc bộ đồ không vừa này về thì kiểu gì cũng bị đám bạn cùng phòng, đặc biệt là Tần Lâm, lôi ra tám chuyện cho xem.
May mà ở đây có hai phòng ngủ.
Còn chưa kịp mở lời xin ở lại, cửa bỗng vang lên tiếng gõ. Tiếng gõ chắc nịch vọng lại từ cánh cửa gỗ dày.
Cô còn chưa kịp xỏ giày thì Tưởng Trì Kỳ đã bước tới mở cửa.
Anh nhận lấy chiếc túi giấy từ tay người giao hàng, theo thói quen cảm ơn rồi cúi xuống kiểm tra. Sau khi lấy ra món đồ mình cần, anh giơ chiếc túi về phía cô, hỏi một cách nghiêm túc:
“Nhãn hiệu này được không? Sợ em bị dị ứng nên anh hỏi trước.”
“Được… nhưng không cần anh làm đâu, để em tự giặt.”
Bên trong đôi giày còn vương chút nước, cảm giác lạnh buốt khi đặt chân vào khiến cô khựng lại. Chưa kịp bước tới đã nghe tiếng cửa phòng tắm “cạch” một cái đóng lại.
“Thấy lạnh thì bật điều hòa lên.”
Hoàn toàn không trả lời câu hỏi.
Cô ngồi lại xuống sofa, từ từ thở dài.
Trong đầu hiện lên viễn cảnh cả hai giành nhau giặt món đồ kia, đẩy qua đẩy lại, thậm chí… có thể còn đánh nhau? Quá lố bịch!
Chiếc túi giấy nằm trên bàn trà. Vưu Tốc không muốn ngồi không nên định tiện tay dọn rác đi. Nhưng khi tay vừa đặt lên túi, cô chợt nhận ra bên trong còn thứ gì đó.