Khớp ngón tay lướt qua đôi môi, cử động mạnh mẽ và cuồng nhiệt.
Cùng với chiếc lưỡi mềm mại, ẩm ướt cuốn lấy trong sự mê hoặc, còn có cả tiếng nấc nghẹn ngào nhỏ nhẹ. Không gian chật hẹp, cơ thể cô như mất đi kiểm soát, cọ xát trong sự rạo rực. Đôi mắt cô bị k1ch thích đến mức đỏ hoe ẩm ướt.
Anh lại lên tiếng, dạy cô cách dùng răng chạm nhẹ.
Cảm giác ma sát khẽ khàng truyền qua cơ thể, hơi nóng anh thổi lên làn da khiến toàn thân cô như bốc cháy. Như một tia lửa đỏ rực rơi xuống những cành khô cằn, chỉ trong chớp mắt, cả cánh đồng bùng lên trong ánh lửa, mãnh liệt không thể kiểm soát.
Cảm giác ngứa ngáy, nóng ran len lỏi, khiến cơ thể mềm nhũn. Cả hai đều thở d ốc, mồ hôi rịn trên trán.
Tiếng cười trầm thấp của Tưởng Trì Kỳ vang lên bên tai đầy trêu chọc. Dưới ánh sáng lạnh lẽo của đêm, mọi cảm xúc lại cuộn trào mạnh mẽ hơn.
–
Nhớ lại những gì xảy ra tối qua, mặt Vưu Tốc nóng bừng. Cô trùm kín từ đầu đến chân, chỉ để lộ đôi mắt, ánh mắt mang theo sự bối rối dễ nhận ra.
Những chuyện thế này xong rồi thì phải đối diện với bạn trai thế nào đây?
Nếu cô là đàn ông, chắc giờ chỉ việc ngậm một điếu thuốc, nhả khói thật chậm, không nói một lời mà vẫn được khen là cool ngầu.
…Nhưng tối qua Tưởng Trì Kỳ không hút thuốc, hình như cũng lâu rồi anh không hút nữa.
“Rốt cuộc em có mặc không?”
Ý nghĩ lệch lạc của cô bị cắt ngang bởi câu hỏi này.
Ngón tay anh vẫn đang vân vê chiếc áo lót trắng của cô, nhớ lại tối qua anh đã dỗ cô cởi ra như thế nào.
Khoé môi anh cong lên, đôi mắt chứa ý cười dịu dàng. Ngón tay anh nhấn nhẹ xuống giường, khẽ nhấc lên, như thể định thò tay vào chăn. Nhưng lời nói thì hoàn toàn không ăn nhập: “Không mặc thì anh vứt nhé?”
“…”
Anh dùng cái giọng ép buộc này với em, anh dám dùng cái giọng ép buộc này với em sao?!
Vừa trở về sau giờ học, đầu ngón tay anh vẫn còn lạnh. Bàn tay luồn vào trong chăn, khẽ chạm lên vùng da ở eo cô.
Ngón trỏ của anh ấn nhẹ xuống, lập tức khiến cô rùng mình. Lông mày Vưu Tốc nhíu chặt, cơ thể phản xạ run lên một cái. Cô vừa mím môi định giải thích cho phản ứng xấu hổ của mình, thì đã nghe thấy tiếng cười nhẹ của Tưởng Trì Kỳ.
“Nhạy cảm quá, Vưu Tốc à.”
“…”
Giọng điệu có chút lả lơi, nhưng ngữ khí lại đầy khiêu khích.
Dáng vẻ thoải mái, tự nhiên của anh lộ rõ tâm trạng đang tốt. Nhìn thấy sắc mặt của Vưu Tốc sắp chuyển từ đỏ sang đen, Tưởng Trì Kỳ mới dừng lại. Khớp ngón tay nhẹ nhàng gập lại, xoay xoay trên gò má cô.
“Bữa sáng một lát nữa sẽ nguội đấy. Thật sự muốn anh ở đây đút em ăn sao?”
Thật ra cũng không phải không được, dù gì thì lát nữa cũng có người dọn dẹp căn phòng này.
Nếu làm rơi đồ ăn lên giường thì cũng không vấn đề gì.
Bữa sáng nóng hổi được đặt trên chiếc tủ thấp bên cạnh giường, bụng Vưu Tốc không ngừng réo nhẹ. Cô mấp máy môi, đôi mắt đen nhìn thẳng vào anh đầy nghiêm túc.
“Anh ra ngoài đi.”
Có ai lại nhìn chằm chằm người ta khi họ thay đồ chứ? Ban ngày rồi, có thể đừng bi3n thái như vậy được không?!
“Thay luôn đi mà.”
Tưởng Trì Kỳ dường như không hiểu ý cô, anh chống khuỷu tay lên mép giường, chống cằm, vẻ mặt đầy nghiêm túc: “Sao anh không thể nhìn?”
“…Anh muốn em khóc thật sao?”
Ánh mắt anh dừng lại ở mí mắt hơi đỏ của cô một lúc rồi mới chịu đứng dậy. Anh bước ra khỏi phòng ngủ, nhưng lại bất ngờ quay lại.
“Chỗ đó…”
Phía dưới có tiếng xe cộ chạy qua, Tưởng Trì Kỳ nghiêng đầu, ánh mắt kín đáo quét qua chỗ giữa chăn. Giọng anh hơi trầm xuống, ngữ khí đầy dịu dàng: “Không sưng chứ?”
Có lẽ đoán được Vưu Tốc lại bắt đầu xấu hổ, Tưởng Trì Kỳ chân thành nói tiếp: “Không có ý gì khác đâu, bé cưng, chỉ là nếu sưng thì anh sẽ mua thuốc cho em thôi.”
Dù định nói thêm gì đó, nhưng cuối cùng anh vẫn không thuyết phục được cô.
Không khí lại trở nên ngột ngạt. Ánh mắt Vưu Tốc đầy vẻ đe dọa rõ ràng, như muốn bảo anh câm miệng ngay.
Tưởng Trì Kỳ cười nhẹ, khóe mắt khẽ cong lên.
“Vậy chắc là không sưng. Anh nhớ tối qua anh dịu dàng lắm mà.”
“?”
“…Đứng lại.”
Vưu Tốc không chịu nổi nữa. Ngón tay cô giữ lấy mép chăn, kéo xuống một đoạn. Những dấu vết đỏ sẫm trên làn da trắng muốt hiện lên, nổi bật đến mức khiến người nhìn có chút giật mình.
“Dịu dàng?”
Anh làm sao dám nói ra hai từ đó?!
“Nhưng anh cũng có trên lưng nữa.”
Lúc Vưu Tốc bấu lấy anh, cô đã để lại không ít vết.
“Chúng ta cởi ra, đếm xem ai nhiều hơn?”
“Tưởng Trì Kỳ!!”
“Biết rồi, anh đi đây.” Giọng anh rất bình tĩnh, như thể đã quen với việc này. Anh còn tiện tay đóng cửa lại.
“…”
Cái lạnh buốt của mùa đông đã dần đến hồi kết, nhưng sức mạnh của nó vẫn không thể xem thường. Hôm nay trời không nắng, cơn gió bấc thổi vào cửa kính tạo ra những tiếng xào xạc. Như những ngày nghỉ đông trước đó, ở căn nhà ngoại ô của họ, Tưởng Trì Kỳ vẫn giữ nhiệt độ máy lạnh ở mức 24°C.
Nhiệt độ tương tự, phong cách trang trí trong nhà cũng giống nhau, khiến Vưu Tốc có cảm giác như vẫn đang ở thành phố B.
Cô quay bữa sáng trong lò vi sóng, sau đó nhấm nháp chiếc bánh bao vẫn còn nóng hổi, mặc kệ người đàn ông phía sau đang dùng khăn lông bọc đá chườm lên mắt cô.
Phần đuôi mắt cô vẫn hơi sưng, hơi lạnh truyền qua khăn, lan đến khóe mắt, mang lại cảm giác dễ chịu. Tưởng Trì Kỳ thỉnh thoảng cúi đầu liếc nhìn cô, nhưng không nói gì.
Buổi chiều có tiết học đầu tiên, lớp trưởng Dương Duệ đang thu thập thông tin về thực tập của các bạn trong kỳ nghỉ đông. Chuyên ngành Quảng cáo thường khuyến khích sinh viên đi thực tập tại các công ty liên quan trong kỳ nghỉ, vì kinh nghiệm thực tập chiếm tỷ trọng không nhỏ khi tuyển dụng sau này.
Mọi người thường đùa rằng điểm đến cuối cùng của sinh viên Quảng cáo là tiệm in dưới khu chung cư. Nhưng nhìn vào bảng thông tin thực tập lần này, đã có nhiều người kịp bổ sung kinh nghiệm. Có bạn lọt vào công ty lớn, cũng có người chọn làm tại các công ty quảng cáo nhỏ.
Bốn năm đại học trôi qua như chớp mắt, tốt nghiệp rồi tự lo liệu vẫn là quan trọng nhất. Dù là trường top trong nước, không ai muốn tương lai mờ mịt.
Ngoại trừ những người quyết tâm thi cao học, phần lớn đều bận rộn làm giàu hồ sơ của mình.
Thi cao học… Ngón tay Vưu Tốc đột nhiên siết lại.
“Tưởng Trì Kỳ.”
“Ừ?” Anh trả lời, giọng lười biếng.
“Tốt nghiệp rồi anh có định ra nước ngoài không?”
Chuyên ngành Tài chính thường có nhiều người đi du học. Gia đình Tưởng Trì Kỳ chắc hẳn cũng muốn anh tiến xa hơn.
“Không.” Anh nhíu mày nhẹ. “Em định đi à?”
“Em lấy đâu ra tiền.” Vưu Tốc bĩu môi. “Sao anh không muốn đi?”
Những người có thói quen cầu tiến thường tính toán mọi mặt để lập kế hoạch hoàn hảo cho tương lai, cố gắng chen chân lên phía trước. Dù không có cha mẹ hỗ trợ, Vưu Tốc đã quen lập kế hoạch cho bản thân. Nếu cô là Tưởng Trì Kỳ, cô chắc chắn sẽ chọn con đường tiến xa hơn.
Tương tự, nếu cô có tiền, việc du học có ích cho tương lai, thì dù Tưởng Trì Kỳ có khóc lóc van xin cô ở lại, cô cũng sẽ dứt khoát ra đi.
Yêu đương là một chuyện, nhưng không thể cản đường tài chính của cô được. Yêu anh nhưng tiền quan trọng hơn.
“Nếu em muốn đi, anh sẽ đi làm nuôi em.” Anh khẽ xoa tóc cô từ phía sau.
Tưởng Trì Kỳ không muốn để Vưu Tốc chịu thêm bất cứ áp lực nào từ hiện thực. Nếu cô muốn đi du học, anh sẽ tự kiếm tiền nuôi cô, không cần dựa vào gia đình.
“…”
Lương tâm của Vưu Tốc âm thầm nhói lên một chút.
Vừa rồi cô còn tưởng tượng cảnh nếu Tưởng Trì Kỳ cản đường tiền bạc của cô, cô sẽ nhẫn tâm bỏ anh.
Hàng mi khẽ rung, cô há miệng, một lúc sau mới thốt lên: “Em không đi du học.”
“Nhưng em muốn nói, Tưởng Trì Kỳ, anh đừng dừng bước vì bất kỳ ai. Nếu trong lòng anh thực sự muốn đi du học, đừng bận t@m đến em. Yêu xa em có thể chấp nhận, nếu anh không chịu nổi… Đá em cũng được.”
“Vưu Tốc,” cánh tay anh vòng ra trước, cúi đầu, bất ngờ siết nhẹ cằm cô.
Vưu Tốc phản xạ khẽ rên lên, nhưng sau đó nghe giọng nói hơi tức giận của anh:
“Em ngứa da rồi phải không?”
Tưởng Trì Kỳ không chịu nổi việc cô nói bất kỳ điều gì liên quan đến chia tay, nghe thật xui xẻo.
Gió lạnh làm rèm cửa lay động. Vưu Tốc vừa định đưa tay chạm vào tay anh thì nghe anh nói bằng giọng đều đều:
“Có những điều anh nghĩ không cần phải nói ra em cũng hiểu.”
Ánh mắt anh vẫn không giao với cô, chỉ lặng lẽ nhìn xuống đỉnh đầu cô. Giọng anh trong trẻo, nhưng ngữ điệu lại chân thành đến lạ.
“Chưa lên kế hoạch xong, anh sẽ không chạm vào em.”
“Ngủ với em thì anh nhất định cưới em.”
Ánh mắt anh dịu đi, vô tình nhìn thấy vết lõm nhẹ trên ngón áp út tay trái của cô.
Mặt trong chiếc nhẫn có khắc ký tự đầu tên anh, vừa khít với ngón tay cô. Cô luôn đeo nó, chỉ tối qua mới tháo ra để tránh bị xước da.
Yết hầu anh khẽ nhấp nhô, động tác siết cằm thu lại. Ngón tay anh nhẹ nhàng vuốt phần da mềm dưới cằm cô, như một cử chỉ dỗ dành mèo con.
“Sau này đừng nói những lời như thế nữa được không?”
Vưu Tốc ngập ngừng một lát rồi chậm rãi gật đầu.
Đây không phải lần đầu Tưởng Trì Kỳ nói sẽ cưới cô. Anh đã chuẩn bị sẵn sàng từ lâu.
–
Trong những lựa chọn của Tưởng Trì Kỳ, dường như không có sự cân nhắc thiệt hơn. Chỉ cần con đường đó có Vưu Tốc, anh sẽ kiên định mà bước đi.
Vưu Tốc hiểu rõ tâm tư của anh, bất giác thở dài. Cô dùng khăn ướt lau môi và lòng bàn tay, sau đó với lấy lọ kem che khuyết điểm trên bàn.
“Để em che giúp anh mấy chỗ trên cổ áo nhé.”
Cổ anh cũng có vài vết, tối qua trước khi kiệt sức chìm vào giấc ngủ, cô đã căn dặn kỹ lưỡng.
Nếu ai vô tình nhìn thấy, anh phải nói là tự cắn mình bằng hàm răng giả. Không cần biết người khác có tin hay không, cô tự thôi miên mình tin điều đó.
“Ừm.”
Anh kéo ghế lại ngồi xuống, hơi kéo cổ áo ra. Cổ của Tưởng Trì Kỳ rất đẹp, là bộ phận mà Vưu Tốc thích nhất.
Dùng kem che khuyết điểm màu xanh lục mới đủ che hết, cô đứng nghiêng người, cúi xuống cẩn thận thoa lên.
“Vưu Tốc.”
“Ừ?”
“Hôm nay đám Thắng Thiên Dương có thấy rồi.”
“Anh không nói thật với họ chứ?” Vưu Tốc tròn mắt, lo lắng nhìn anh.
“Không, anh nói theo lời em, rằng do răng giả.”
Vưu Tốc thở phào nhẹ nhõm: “Vậy thì tốt.”
Thắng Thiên Dương mà biết, chắc chắn không giấu nổi Tần Lâm. Dù cái cớ có ngớ ngẩn, nhưng nếu thừa nhận, Tần Lâm nhất định sẽ ép cô kể chi tiết… Đúng, cô nàng chính là kiểu người như vậy.
“Nhưng Thắng Thiên Dương nói anh rất tệ, nói em thật ra không thích anh. Anh phản bác, nhưng tụi nó bảo anh giống con cừu Phí Dương Dương.”