Nhìn đôi tình nhân kia vẫn hôn nhau không rời, Vưu Tốc nghĩ một chút, cuối cùng thu ánh mắt lại, tránh để người ta nghĩ mình là kẻ tò mò quá mức.
Lần đầu tiên mạnh dạn tỏ tình, Vưu Tốc đầy mong chờ đợi Tưởng Trì Kỳ hồi đáp. Cô quay đầu tìm quanh, nhưng lại phát hiện anh đã đi tới cửa hàng nhỏ gần đó từ lúc nào.
Trên khung cửa của cửa hàng treo đầy những bộ đồ chơi đầy màu sắc để đắp cát và những chiếc xẻng nhỏ vuông vức, chất thành từng hàng. Cô bước nhanh vài bước, tò mò lại gần, ánh mắt lấp lánh:
“Anh định mua xẻng, khuôn đắp cát à?”
“Không phải.” Giọng Tưởng Trì Kỳ vẫn bình thản. Thấy thứ mình cần tìm không có, anh lại gọi lớn một tiếng: “Bà chủ ơi!”
Phương ngữ của vùng ven biển anh nghe không quen, phải một lúc lâu mới hiểu bà chủ dường như đang nói là không có.
Vưu Tốc cũng kiên nhẫn nhìn bà thím làm động tác minh họa, sau đó bất giác ngẩng đầu nhìn anh, nghi hoặc hỏi: “Anh mua loa làm gì?”
“Để ghi âm, phát lại.” Anh đứng thẳng, cố ý kéo dài giọng, ánh mắt không rõ ý tứ.
“Ghi cái gì…?” Trên khuôn mặt cô gái lộ ra vẻ khó hiểu.
“Tên của em.”
?
Ghi âm cái tên này làm gì.
Thấy cô không hiểu, Tưởng Trì Kỳ kiên nhẫn giải thích, nhấn mạnh từng từ, giọng điệu đặc biệt bao dung: “Chữ Vưu trong đặc biệt, chữ Tốc trong lá cây xào xạc. Vưu, Tốc. Tên của em.”
“!?”
Đôi mắt cô giãn to, thần kinh lập tức báo động đỏ.
“Em đã tỏ tình sâu sắc như vậy thì anh phải đáp lễ lại chứ. Mua một cái loa có hiệu ứng khuếch đại cực đỉnh, anh sẽ nói với họ, cho dù em là DJ, Ctrl, hay Shift, thì anh đều yêu em.”
Tưởng Trì Kỳ lại hướng sự chú ý sang một cửa hàng xa hơn, dáng vẻ có ý định đổi sang nơi khác để hỏi tiếp.
“…”
Tỏ tình mà lại thành ra thế này, không phải vì cảm thấy em làm anh mất mặt sao.
Vưu Tốc tháo khẩu trang nhét vào túi xách, bất mãn khẽ co vai, sau đó lẳng lặng đi tới mép nước nhặt vỏ sò.
… Kẻ nhỏ nhen, để xem em làm cho anh một chuỗi vòng tay từ vỏ sò, xem anh có cảm động muốn khóc luôn không.
Tình yêu của Vưu Tốc đến muộn màng, bây giờ mới bắt đầu dám mạnh dạn với anh hơn một chút. Tính ra hai người đã ở cùng nhau hơn một tháng. Một nửa thời gian là cô ở phòng bên, nửa còn lại… cũng là ở phòng bên, chỉ có điều trên giường lại có thêm một người đàn ông.
Tưởng Trì Kỳ nói được làm được, nói ôm ngủ là chỉ ôm ngủ, không làm gì khiến cô khó xử hay vượt quá giới hạn.
Anh dường như cảm nhận được rằng Vưu Tốc không thích việc sống quá buông thả trong thời đại học, nên sau lần đó, điều “quá giới hạn” nhất mà anh làm cũng chỉ là trong lúc ôm cô, tay lỡ chạm lung tung vài cái, khiến cả hai bối rối. Sau đó anh lại tự mình vào phòng tắm để giải quyết.
Dù như vậy, anh vẫn không chịu buông cô ra.
Lúc đầu Vưu Tốc còn cảm thấy hơi không quen, nhưng dần dần, cảm giác không quen ấy không biết từ khi nào đã bị xoa dịu. Sau đó lại thêm một chút thói quen vào đó.
Anh ngủ rất yên tĩnh, gần như tư thế nào ngủ thì cũng là tư thế đó khi tỉnh dậy. Nếu cô gặp ác mộng, anh sẽ nửa tỉnh nửa mê kéo cô vào lòng, hơi thở ấm áp phả lên cổ khiến cô ngứa ngáy. Tay anh nhịp nhàng vỗ nhẹ lưng cô, động tác như ru ngủ.
Rõ ràng anh vẫn chưa hoàn toàn tỉnh táo, nhưng giọng nói dịu dàng an ủi lại mang theo sự chân thành khó tả.
… Vưu Tốc cảm thấy cô bắt đầu có chút phụ thuộc vào Tưởng Trì Kỳ.
Những nụ hôn, những cái ôm đều có thể giải phóng dopamine khiến tâm trạng người ta phấn chấn. Dopamine của cô hầu như toàn bộ đều nhờ Tưởng Trì Kỳ sản xuất. Từng ngày từng ngày tích tụ, chỉ cần nhìn thấy anh, tâm trạng cô tự dưng tốt lên một cách khó hiểu.
Cô thật sự bắt đầu dính lấy anh, không thể kiểm soát được nữa.
Chắc cô là kiểu người chậm nhiệt.
Cô gái âm thầm gạt đi dòng suy nghĩ, cúi đầu nhìn xuống dưới chân.
Cát ở đây rất mịn, đi đôi dép nhựa lỗ lội biển cũng không làm đau chân. Nhưng không biết vì thời điểm không đúng hay vì lý do nào khác, Vưu Tốc đã đi một đoạn dài mà chẳng thấy vỏ sò nào. Đừng nói đến những loại ốc hiếm gặp, ngay cả loại sò điệp hay ngao thường thấy cũng không có.
Cô không tin vào điều đó, nhíu mày tìm một khoảng đất mềm để bắt đầu đào, hy vọng tìm được thứ gì đó đặc biệt.
Nhưng sau một lúc lâu, vẫn hoàn toàn tay trắng.
Cảm giác thất bại thật sự không dễ chịu. Thắng Thiên Dương và Tần Lâm từ sớm đã ý tứ không làm phiền hai người họ, tự tìm niềm vui ở xa hơn, xây lâu đài cát. Vưu Tốc chán nản, kiễng chân nhìn xa xa, phát hiện Tần Lâm thực sự đang chăm chú đắp mô hình, trông rất nghiêm túc, nhưng Thắng Thiên Dương thì…
Cô nhìn nhầm chăng?
Tên này đang ôm một cuốn sách đọc trên bãi biển?
… Đúng là cao thủ khoe mẽ.
Vưu Tốc chú ý thấy lấy anh ta làm tâm, trong phạm vi bán kính khoảng ba mét, có hai phụ huynh đang chỉ vào Thắng Thiên Dương, sau đó cúi xuống nói gì đó với con cái của mình. Có lẽ là nhân cơ hội này để giáo dục. Trong lúc đó, ánh mắt họ nhìn Thắng Thiên Dương tràn đầy sự ngưỡng mộ.
Cô không kìm được nhíu mày, hơi á khẩu.
Cát được cô đào lên vẫn mềm mịn, đắp thành một ụ đất nhỏ. Vưu Tốc nhìn chằm chằm vào cái hố tự đào, tâm trí phiêu diêu, dần dần nghe thấy tiếng bước chân nhẹ nhàng đến gần.
Cô nghi hoặc nghiêng người, quay đầu lại nhìn thấy Tưởng Trì Kỳ đang bước tới, tay cầm một hộp sữa. Thấy cô, anh đưa hộp sữa vào tay cô.
“Trưa em ăn được mấy miếng, giờ không đói à?”
Trước khi đi, anh đã chuẩn bị mấy món ăn vặt, ai ngờ cô lại ngồi nhâm nhi một gói khoai tây chiên suốt ba tiếng, sau đó không hề nhắc gì đến chuyện đói bụng nữa.
Vưu Tốc bĩu môi, không nói gì.
Ngoài lý do bụng hơi đau, cô không muốn ăn cũng vì một chút tư lợi cá nhân.
Học bơi phải mặc đồ bơi, cô muốn tranh thủ giờ chót để trông gọn gàng hơn. Ăn nhiều bụng sẽ có nguy cơ phồng lên. Dù vòng eo cô không hề có chút mỡ thừa nào, tỷ lệ cơ thể cũng đẹp, nhưng lần đầu mặc thứ bó sát như vậy, lại trước mặt Tưởng Trì Kỳ, cô vẫn không tránh khỏi cảm giác gò bó, sợ trông không đẹp.
Ánh mắt cô lướt qua hộp sữa trong tay anh, ngừng lại vài giây, cuối cùng vẫn cúi đầu nhận lấy. Nhưng khi ngón tay vừa chạm vào hộp, cô theo phản xạ rụt lại: “Sữa ấm sao?”
Ánh mắt ngạc nhiên, còn chưa kịp hỏi anh mua sữa ấm ở đâu, vạt váy sau của cô đã bị ai đó kéo nhẹ hai cái.
Tưởng Trì Kỳ nói với giọng lười nhác: “Dính cát rồi.”
Hôm nay Vưu Tốc mặc một chiếc váy trắng dài đến gối, không dài không ngắn, thiết kế ôm sát phần eo.
Đôi chân thon dài lộ ra một đoạn, giống như được tạc theo tiêu chuẩn hoàn hảo. Vừa rồi trên xe cô đã thoa đủ lượng kem chống nắng, dưới ánh sáng tự nhiên, làn da cô càng thêm trắng mịn, lộ rõ đường nét xương xương mảnh mai.
Vưu Tốc không nhúc nhích, khi anh cúi người chỉnh lại vạt váy giúp cô, cô cũng nhìn xuống.
Hiện tại trời vẫn chưa đến chiều tối. Khi trời mát hơn, cô cần thay một bộ đồ dày hơn, Tưởng Trì Kỳ đã chuẩn bị sẵn cho cô một chiếc áo gió mỏng của anh.
Ở biển, cát dễ dính lên quần áo. Anh nói mặc đồ của anh thì không lo bẩn.
Thực ra trước đây Vưu Tốc không hay mặc váy. Chỉ từ khi Tưởng Trì Kỳ nói cô mặc váy rất đẹp, cộng thêm mấy bộ đồ anh mua, đa phần là kiểu xuân hè, cô mới bắt đầu mặc váy trở lại.
Trong ký ức của cô, váy là thứ cô hay mặc khi còn học tiểu học. Tuy việc lộ chân không phải vấn đề gì to tát, nhưng thời trung học lại có những nam sinh thiếu ý tứ thích bình phẩm các bạn nữ trong lớp.
Vưu Tốc không muốn bị nhắc đến nên luôn tránh, dù cô thấy mặc gì cũng như nhau cả.
“Ra biển thì phải chụp ảnh chứ nhỉ?”
Không thì mặc đẹp thế để làm gì. Tưởng Trì Kỳ đánh giá cô một lượt, sau đó ngẩng đầu nhìn xung quanh.
Vừa nãy mấy cặp đôi khác cũng chụp ảnh.
Anh lấy điện thoại ra, lùi lại vài bước, nửa ngồi nửa quỳ, qua ống kính nhìn biểu cảm chẳng thay đổi của cô, giọng nói mang chút bất lực: “Em cười một chút đi.”
“… Em muốn chụp cùng anh.”
Đi chơi mà lại tự chụp thì ra gì.
Hộp sữa trong tay còn chưa đặt xuống, Vưu Tốc mím môi, dùng tay kia kéo anh đứng dậy, sau đó chỉ lung tung khung cảnh xung quanh:
“Dùng camera trước đi, sau lưng chúng ta là biển, chụp thế này được không?”
“Ok, nhưng thế chỉ chụp được mặt thôi.”
Anh vốn muốn chụp dáng cô trong chiếc váy này.
Cả hai cùng nhìn vào màn hình, trong khung hình, hai người phong cách hoàn toàn khác biệt, nhưng lại bất ngờ hòa hợp. Vưu Tốc với vẻ ngoài dễ gây xao lòng, nét trong trẻo tựa như sương mai, đôi mắt lúc nào cũng như phủ một tầng nước sáng long lanh. Khi cô nhìn người khác, luôn khiến họ cảm thấy cô rất ngoan, ngoại trừ những lúc cô nói chuyện bông đùa, trông như một chú thỏ nhỏ chính hiệu.
Tưởng Trì Kỳ mặt mày sáng sủa, đuôi mắt khẽ cong, vẻ kiêu ngạo pha lẫn sự lôi cuốn. Anh chỉ hơi nhếch môi, tạo cảm giác lạnh lùng, ngạo nghễ.
“Chỉ chụp mặt cũng được mà, để em thử xem có chụp được nhiều hơn không.”
Vưu Tốc nhận lấy điện thoại, cố gắng rướn tay ra xa, muốn góc chụp có thể bao quát thêm.
Tưởng Trì Kỳ nhìn biểu cảm cô cau có vì cố quá sức, không nhịn được mà cười mỉa, giọng điệu lười nhác: “Thu tay lại đi, không lại vươn tới cả Thái Bình Dương mất.”
“…”
Một người thì gắng sức, người kia thì khoái chí nhìn đối phương vất vả. Cuối cùng, cặp đôi gần đó không chịu nổi, chủ động qua giúp họ chụp ảnh.
Vưu Tốc vốn chưa từng nghiên cứu tư thế chụp hình, càng không biết làm sao để chỉ đạo Tưởng Trì Kỳ. Cô chỉ tự mình mỉm cười, hơi ngại ngùng, nhưng ánh mắt và khóe môi lại rạng rỡ vô cùng.
Ngay trước khi bức ảnh chụp xong, Tưởng Trì Kỳ bất ngờ xoa đầu cô, cũng phối hợp nhếch môi một chút.
Cô gái trong cặp đôi kia xem ảnh xong liền giơ ngón tay cái lên khen ngợi.
Khi trả lại điện thoại, Vưu Tốc còn nghe thấy cô ấy phàn nàn rằng bạn trai mình chụp ảnh chẳng đồng đều chút nào. Cô ấy bảo sao mà chụp người khác qua loa thôi cũng ra dáng hơn hẳn mấy tư thế đã nghĩ kỹ trước. Sau đó, không rõ chàng trai kia nói gì, hai người lại tiếp tục đuổi nhau chạy dọc bờ biển, tiếng cười vang lên không ngớt.
“Ảnh thế nào?” Vưu Tốc tò mò nhón chân, ghé đầu lại gần màn hình.
“Anh đẹp trai, em cũng… tạm được.”
“…”
Tưởng Trì Kỳ nói thì vậy, nhưng lại làm ngược. Anh cúi đầu, dùng hai ngón tay phóng to gương mặt cô lên màn hình, ngắm nghía một hồi rồi ấn giữ để đặt làm hình nền điện thoại.
Khi ngẩng đầu lên, biểu cảm của anh rõ ràng vui vẻ hơn hẳn.
… Đúng là đồ kiêu ngạo khó chiều.
Vưu Tốc khẽ “chậc” một tiếng, giục anh gửi ảnh cho mình.
Tưởng Trì Kỳ đáp lại một tiếng, ngón tay lướt nhẹ trên màn hình: “Em còn muốn chơi nữa không? Ngày mai nhiệt độ sẽ ấm hơn.”
Rồi anh cúi xuống, ngón tay chạm vào bắp chân cô như thử xem độ lạnh, giọng trầm trầm: “Lạnh rồi, về trước nhé?”
Sóng biển cuộn trào, Vưu Tốc cũng sờ thử chân mình. Cô gái bĩu môi, không cảm thấy cái lạnh mà anh nói.
Trước đây, Vưu Tốc từng đọc qua một cụm từ trên mạng là “bạn trai kiểu cha”, chỉ những chàng trai chăm sóc bạn gái cứ như chăm con gái, quản lý khắp mọi mặt.
Nhưng ngay cả ba cô cũng chưa từng vì trời lạnh mà bắt cô về… chỉ có ông nội cô làm thế.
“Thế đêm qua ai đau bụng, đau đến hai giờ sáng còn r3n rỉ khắp nơi hả?”
Có vẻ như nhìn ra sự bất mãn trong mắt cô, Tưởng Trì Kỳ tháo áo khoác ngoài, buộc quanh eo cô. Anh cúi đầu nhìn cô, giọng nhẹ nhàng trấn an: “Ngày mai trời ấm lên thì chơi tiếp.”
Uống nốt thuốc lần cuối là sẽ khỏe hẳn thôi.
Biệt thự cũng có thể ngắm biển, ở đây không nhặt được vỏ sò, ngoài việc đắp cát thì cô cũng chẳng chơi được gì khác.
Hai ánh mắt chạm nhau trong giây lát, cuối cùng Vưu Tốc vẫn chịu thua, thu lại ánh nhìn.
Đôi khi không phải cô nhất quyết muốn chơi ở đây, mà chỉ muốn đối đầu với Tưởng Trì Kỳ xem sao. Cô rất muốn nhìn anh thỏa hiệp vì mình.
Dù anh thường xuyên thỏa hiệp.
… Không lẽ cô đã tiến hóa đến mức này rồi sao?
Người đến đông hơn lúc nãy một chút.
Bị anh đẩy nhẹ vai ra khỏi đám đông, vạt váy trắng của cô cọ vào lớp vải áo khoác đen quanh eo. Bên cạnh, chàng trai cao lớn chỉ mặc một chiếc áo phông, trông hơi phong phanh giữa những ngày cuối xuân se lạnh.
Dáng người Tưởng Trì Kỳ cao lớn thẳng tắp, bước đi lười nhác. Đường nét trên eo và bụng anh gọn gàng nhưng không kém phần mạnh mẽ, đến mức có không ít ánh mắt không ngừng dõi theo.
Vưu Tốc thấy hơi ngứa ngáy trong lòng, muốn ôm lấy anh nhưng không dám nói thẳng. Cô ngập ngừng một lúc rồi lén vòng ra sau lưng anh, đột ngột nhào tới, giọng làm bộ mềm mại: “Giày em hỏng rồi…”
Những rãnh trên đế dép lỗ bị nhét đầy bùn cát, phần bên hông gia công thô ráp, cứ như có thứ gì đang chọc vào chân cô, khiến cô thấy khó chịu.
“Kính vỡ hay vỏ sò?”
Tưởng Trì Kỳ không dám cử động, chỉ hơi nghiêng đầu, mái tóc đen rũ xuống một phần, che khuất đôi mày và ánh mắt sâu thẳm.
Anh đỡ lấy bắp chân cô, lòng bàn tay mang theo hơi ấm. Thấy cô không lên tiếng, ngón tay anh lại nhẹ nhàng vuốt v3 hai cái như thúc giục: “Hửm? Vưu Tốc.”
“… Không phải loại lớn đâu, là cái gai nhỏ nhỏ. Dù sao cũng không đi được nữa rồi.” Khuỷu tay cô vòng qua cổ anh, hơi hờn dỗi cúi đầu, ghé sát tai anh thì thầm: “Cõng em đi.”
“Có phải em chỉ muốn anh cõng thôi không?” Chàng trai bất chợt đoán ra, bật cười khẽ, giọng rõ ràng chứa ý cười. Tiếng cười rung rinh từ lồ|\|g ngực anh lan sang cả người cô.
“Đã vậy còn bịa chuyện giày hỏng.”
Bước chân anh vững vàng, dáng vẻ nhấc cô lên rất nhẹ nhàng. Tay anh siết chặt hơn quanh chân cô để giữ cô vững trên lưng mình.
Bị đoán trúng suy nghĩ, Vưu Tốc hơi nóng mặt. Cô thấy mình có chút xấu hổ, một lúc sau mới buông thả, tựa mặt lên bờ vai rộng của anh. Giọng cô hơi nghèn nghẹn: “Chẳng phải anh nói anh thích thế này sao?”
Anh nói thích những cô gái bám lấy bạn trai,
Cô mãi mới trở nên như vậy, thế mà giờ còn bị cười nhạo.
“Không phải anh thích thế này,” chàng trai cúi đầu hơi nghiêng mặt, ánh mắt lơ đãng liếc cô qua khóe mắt, ngẫm nghĩ rồi nói rõ ràng: “Anh là thích em thế này.”
Tim cô như lỡ mất một nhịp, cổ họng khô khốc. Cô cắn môi nén lại tiếng cười, mãi mới khẽ đáp một tiếng “ồ” đầy kiêu kỳ.
Âm điệu nhẹ nhàng đến mức khiến tai người nghe ngứa ngáy.
Tưởng Trì Kỳ mỉm cười, tiếp tục hỏi cô có hiểu không.
Vưu Tốc cong mắt nói: “Không hiểu.”
Anh liền lặp lại một lần nữa, giọng nói theo làn gió biển ẩm ướt thổi tới, nhẹ nhàng nhưng vững vàng: “Anh nói, Vưu Tốc, anh chỉ thích em thế này,”