"Bạn sói nói đi đâu tìm người ấy nhỉ?" Cá mập trắng cảm thấy da mình bắt đầu tróc.
Ngủm ở đây thì thật cay cú, còn tệ hơn bị nhân loại bắt đem chiên xào nữa.
Ít ra chết như vậy còn đáng mặt anh hùng!
"Sân thể dục đó." Cá nhà táng bên cạnh thều thào.
"Vậy chúng ta đi thôi, biến thành người đi. Không ai nhận ra đâu." Cá mập trắng nói: "Tài biến hình của chúng ta vẫn luôn vip pro mà, không lý nào lại bị phát hiện!"
"Dĩ nhiên rồi, chúng ta biến người hơi bị giống hàng thật." Cá heo lập tức hưởng ứng: "Nhiều khi soi gương mình còn tự hết hồn."
Đám cá chậm rãi xê dịch ra khỏi gầm xe, tiến tới khe hở giữa xe và tường.
Có nhân loại cách đó mấy mét, cá mập trắng đành cắn răng tự an ủi: "Biến thành người rồi sẽ không ai để ý chúng ta đâu."
"Đúng, nhất định là thế."
"Chắc chắn vậy rồi, trong biển có thêm cá mới cũng có cá nào thèm để ý đâu."
Giờ nghỉ giải lao, tất cả đều đang bàn tán trận đấu 1500m nam ban nãy, hạng 1 và hạng 2 tốc độ thật sự rất kinh người.
"Có lẽ nào là cắn thuốc không?"
"Không biết nữa, chắc ban tổ chức sẽ kiểm tra thôi."
"Nhiều khi người ta bẩm sinh chạy nhanh thế thật."
Mấy nam sinh vừa thảo luận vừa đi về hướng siêu thị, đột nhiên, trước mặt bọn họ xuất hiện một đám người cao to vạm vỡ, ai nấy cũng trên 1m8, lưng hùm vai gấu, mặt lạnh như tiền.
Đám người hùng hổ tiến lên nhanh như chớp, không khác gì đại ca xã hội đen trên phim truyền hình.
Mấy nam sinh lui về sau theo bản năng, trong đầu cũng không biết nên phản ứng thế nào.
Chỉ thấy băng đảng xã hội đen lướt qua bọn họ, hướng tới sân thể dục, trông hệt như đang kiếm ai để trả thù.
"Cá mập trắng, sao ai nấy cũng nhìn chúng ta vậy, có phải bọn họ phát hiện ra rồi không?"
"Bình tĩnh!" Đón nhận những cặp mắt tò mò của nhân loại, cá mập trắng quát lớn.
Mấy cô cậu loài người này tuổi tác không lớn, nhưng tụm năm tụm ba lại, đồng loạt nhìn về phía này.
"Nhất định bọn họ đã nhận ra rồi!" Cá nhà táng chỉ muốn liệm đi.
"Không có đâu." Cá mập trắng thì thầm, ánh mắt dò tìm khắp sân thể dục.
"Này, các anh kia!" Có lão bảo vệ cầm gậy chạy ra, giận dữ hét lên: "Các anh từ đâu tới? Đến đây làm gì?!"
"Trời ơi nhận ra rồi! Chuồn thôi!" Cá mập trắng vội vàng hô.
Lúc này đây, đám cá không bỏ chạy tứ tán, bởi vì bọn họ nhanh chóng nhìn thấy bể bơi bên cạnh sân thể dục.
Nước!
Trong văn phòng, hiệu trưởng còn chưa xử lý xong sự tình, đột nhiên có người xông vào --
"Hiệu trưởng, xảy ra chuyện rồi!"
"Có bảy thanh niên nhảy vào bể bơi của chúng ta, đuổi thế nào cũng không đi!" Nghe thấy con số quen thuộc, Đàm Việt cảm tưởng huyệt thái dương mình giật giật, cậu vội vàng kéo tay áo Nguyên Ngải.
Nguyên Ngải nghiêng người lắng nghe.
"Cô giáo, là đám Thành Bắc đó."
Nguyên Ngải vội nói: "Là học sinh của trường chúng tôi."
Thời điểm đoàn của Nguyên Ngải đến chỗ bể bơi.
Cô bỗng cảm thấy mình nên nói mấy đứa này là học sinh Thành Bắc cho đỡ mang tiếng.
Đại khái do phát hiện nhân loại không bắt được mình, cũng không có vũ khí công nghệ cao nào làm mình không động đậy được.
Cá mập trắng bơi mấy vòng, thỉnh thoảng lại ngoi đầu lên, duỗi tay cho mọi người xem, cười ha hả --
"Thấy miếng vây ngon không? Đắt tiền không? Nhưng sao mà bắt nổi, hahaha làm gì bắt nổi!"
"Thấy miếng thịt này hấp dẫn chưa? Nhưng bắt nổi không, có bắt nổi không há há há!"
Nói không phải một đám thần kinh ai sẽ tin?
Phó Trăn bước tới, bắt từng đứa một lên bờ.
Đám cá đang hả hê chọc người tức tốc nín thinh, run bần bật ôm lấy nhau, giống y như miếng vây miếng thịt đáng giá của mình sắp bị xẻo mất.
Bảo vệ đứng hai bên sợ ngây người, đám học trò này bơi lội cực kỳ lợi hại, bọn họ bắt thế nào cũng không được, thậm chí xuống tận trong nước vẫn không bắt được.
Vậy mà thầy thể dục này quơ tay tới đâu là trúng tới đó.
Nhìn cảnh tượng trước mắt, Nguyên Ngải chợt nghĩ đến chuyện hổ cũng là động vật họ mèo.
Mà trong bể bơi chính là... bảy con cá.
Mèo bắt cá.
Nguyên Ngải tiến lên, nói: "Là học sinh trường bọn tôi, chắc là muốn khoe kỹ năng bơi lội với mọi người một chút."
Hiệu trưởng có thể nói gì nữa? Tài sản không hư hỏng gì, cũng không gây thương tích nào cho nhân viên, ông đành phải bâng quơ: "Học sinh trường cô bơi khá lắm."
Nguyên Ngải trước kia dạy ở đây, biết hiệu trưởng thường xuyên kiếm cớ chỉ trích giáo viên cấp dưới, giờ phút này chắc ông ta nghẹn chết mất.
Cô nhịn cười: "Cũng tạm thôi."
Cô vừa đi vừa lại gần đám học trò: "Đi ăn trưa nào mấy đứa."
Ban nãy Đàm Việt đã nói với cô mấy chú cá này hình như bị mất nước, tình huống có vẻ không ổn lắm.
Cá mập trắng ngây người, không phải bọn họ đã lọt vào tay loài người sao?
Lão hổ hung tợn kia không định cắt vây, mổ bụng bọn họ sao?
Bảy chú cá ngơ ngác chạy theo sau Nguyên Ngải, ít nhất, ít nhất trông cô giống như rất có tiếng nói, hơn nữa, cô rắn bên trường Thành Nam nói người này không ăn cá.
Thế nên đằng sau đoàn người của trường Thành Nam nhiều thêm một băng đảng xã hội đen bảo kê.
Nghe xung quanh xôn xao nghị luận, chủ nhiệm giáo dục hỏi hiệu trường: "Làm sao bây giờ? Không lẽ cứ để bọn họ đi dễ dàng như vậy?"
Hiệu trưởng: "Vậy anh chạy theo nói với bọn họ là trường chúng ta không cho họ ăn trưa đi?"
Chủ nhiệm giáo dục lập tức rụt đầu, phe bên kia có hổ, không cho người ta ăn thì khả năng cao người ta sẽ ăn mình.
Tới lúc đó trường Thành Nam tìm luật sư giỏi, nói không chừng còn biện hộ thành lão hổ do đói quá mới ăn thịt người.
Chẳng phải hồi xưa có vụ chim đỗ quyên ăn cắp em bé nhân loại, đem ném vào thùng rác, cuối cùng vẫn được tuyên vô tội đấy sao?
Ai dám đâm đầu vô chỗ chết?
Chủ nhiệm giáo dục không nhắc tới chuyện này nữa, bèn nói: "Vậy còn chuyện học sinh chạy nhanh quá mức thì sao, nhất định không giấu được."
"Chúng ta cứ báo cáo đúng số liệu lên sở giáo dục, bên đó sẽ tự có cách giải quyết." Hiệu trưởng cũng không phải mới vào nghề, đối với những chuyện thế này, đẩy được cho ai thì đẩy cho người đấy.
Không làm gì mới là phương án tốt nhất.
Bởi vì đã làm thì sẽ có đúng sai, đúng chưa chắc được lợi gì, nhưng sai thì phải chịu trách nhiệm quá lớn.