Bọn chúng thật sự cho rằng Triệu Bân là loại dễ bắt nạt à? Ban đầu hắn che giấu tu vi nên mới nhẫn nhịn, nhưng giờ đã bại lộ thì cũng không ngại điên cuồng vẽ bùa nổ hàng ngày để nổ chết bọn chúng.
Cảnh tượng kết thúc, nhanh chóng biến mất.
Dương Hùng cũng đứng thẳng lưng hơn trước, ban nãy không có chứng cứ, thế cưỡi lưng cọp, khó mà phát tác, không dễ thiên vị, nhưng bây giờ thì! Mọi chuyện đã rõ rành rành ra rồi, hỏa khí xông lên bừng bừng, con mẹ nó chứ, dám ra oai ở thành Vong Cổ của ông đây à? Các ngươi không phải đang đánh Triệu Bân mà là đánh vào mặt ta đấy! Lão ta chưa nói gì, chỉ nhìn các con cháu tộc lớn.
Đám nhãi con này mặt đỏ như gấc, lúc trước thì thề thốt ghê gớm lắm, bây giờ bị lật tẩy hết rồi.
Màn chiếu kia không khác gì sự thật hùng hồn, nói gì cũng vô dụng.
Là ai ra tay trước, giờ đã có câu trả lời.
Nhìn sang các bậc cha chú của gia tộc, ai cũng tỏ vẻ ngại ngùng.
Vốn định để thật giả lẫn lộn, ai mà ngờ lại có viên tinh thạch ký ức xuất hiện chứ.
Đã bảo là yến tiệc, là xem mặt, thế mà con mẹ nó chứ, ai lại đi ghi lại mấy cái này làm kỷ niệm không biết.
Lần này thì bị vả mặt đau quá rồi! Khéo còn chẳng còn mặt mũi nữa ấy chứ.
Con mẹ nó tức thật đấy.
Người vây quanh khoanh tay, thổn thức tặc lưỡi, nhưng trong lòng đã mắng chửi đến hàng tổ tông rồi.
Tộc lớn lánh đời thì ghê lắm à? Đệch mợ, chạy đến thành Vong Cổ nhà bọn này bắt nạt người, thế mà cũng có mặt mũi đổi trắng thay đen, mặt không đỏ khí không rút.
Lại còn cả cái cô thiên chi kiêu nữ kia nữa! Mọi người nhìn nhiều nhất là Liễu Như Nguyệt.
Cảnh tượng trong tinh thạch chiếu rất rõ ràng.
Cô ta thân là chủ bữa tiệc, từ đầu đến cuối đều lạnh lùng bàng quan, không có hành động gì, để mặc những người ở tộc lớn tùy ý bắt nạt Triệu Bân.
Thế mà ban nãy còn có mặt mũi mà quát mắng? Nếu hỏi đến thì cô ta cũng chẳng thoát được trách nhiệm.
Giống như những gì Triệu Bân và Lâm Tà suy nghĩ, màn kịch này cô ta mới là nữ chính.
Trên thực tế, Dương Hùng cực kỳ thất vọng về cô ta.
Bảo cô đại diện cho thành chủ, đại diện thành Vong Cổ, thế mà cô lại làm ra cái trò này? So sánh ra thì Dương Hùng càng nghiêng về Triệu Bân hơn.
Thằng bé đã chọc giận ai đâu, chỉ vì một tờ giấy hôn ước mà phải làm khó người ta thế à? Cái gì mà cóc ghẻ đòi ăn thịt thiên nga hả? Làm cho rõ đi, là Liễu gia hủy hôn trước, là Liễu Như Nguyệt thay cột đổi chèo, không chịu lấy chồng, đem em gái ra thay thế, để Triệu Bân mất hết tôn nghiêm.
Thế mà giờ còn bắt người ta quỳ xuống? Liễu Như Nguyệt lúc này đã đỏ bừng mặt.
Không một ai biết cô ta đỏ mặt vì xấu hổ hay vì tức giận.
Có lẽ là cả hai.
Nhưng cô ta hiện giờ có lẽ tức giận nhiều hơn xấu hổ.
Vốn là một yến hội tốt đẹp, chỉ vì Triệu Bân mà trở nên khó coi thế này, khiến cô ta mất mặt giữa đám đông.
Thiên chi kiêu nữ trước giờ đều cao cao tại thượng, nào đã xấu hổ thế này bao giờ.