Đại hán đầu trọc và trung niên mặt sẹo lập tức áp lưng vào nhau.
Nhìn uy lực của phi đao thì người ra tay chắc chắn là một võ tu, còn là một võ tu mạnh mẽ.
Nếu không cũng không thể giết chết nhiều người như vậy được.
Câu hỏi của gã ta không nhận được lời đáp lại, bốn phía tĩnh mịch, rừng đêm đen sẫm, chẳng nhìn thấy bóng người.
“Đi!” Đại hán đầu trọc nghĩ cũng không nghĩ, quay người định chạy.
“Đi?” Tiếng nói lạnh lùng vang lên, Triệu Bân đuổi theo, đương nhiên là độn thổ lên.
“Ngươi!” Đại hán thay đổi sắc mặt, vội vàng đứng lại.
Gã ta không nhìn nhầm, kẻ trước mặt này từ dưới đất chui lên, mẹ nó chứ, thuật độn thổ trong truyền thuyết đây ư? Keng! Triệu Bân đạp bước Phong Thần, thân thể quỷ dị như một bóng đen, xông tới phía đại hán.
Lúc hắn đứng yên lại thì kiếm Tử Tiêu trong tay hắn đã dính vết máu.
Còn đại hán đầu trọc đã bị chém một đường ở cổ, máu tươi chảy ra, rõ là bị chém qua yết hầu.
Chính vì thế mà hai mắt gã ta lồi ra, gã ta không thể tin được, đường đường là Chân Linh đỉnh phong mà lại bị giết nhanh như thế? Rầm! Cùng với tiếng gió, gã ta quỳ xuống, chết một cách ấm ức.
“Không thể nào!” Còn lại trung niên mặt sẹo lùi về sau theo bản năng, cũng không dám tin tưởng.
Kẻ đối diện chỉ mới là cảnh giới Chân Linh tầng một, tuy có thuật độn thổ kỳ lạ nhưng cũng không thể giết chết một cảnh giới Chân Linh đỉnh bằng một kiếm được! “Tiền bối, làm việc ác nhiều thì sẽ bị báo ứng đấy”.