Dịch: Tâm Tro Ý Nguội
- Ngươi là ai?
Lâm Duệ hung dữ nhìn đối phương, đồng thời thanh âm buồn bực hỏi dò:
- Vì sao lại ra tay với ta? Vô cớ tập kích công dân là phạm pháp đấy, ngươi có biết không?
Hiện giờ hắn đã dùng khăn che mặt, lại dùng dịch cân luyện cốt thay đổi xương cốt nữa. Kỹ năng này vô cùng thực dụng, không phải chỉ dùng để thông qua “thiên ma trắc”. Lâm Duệ rất tò mò, nữ nhân này sao lại tìm được mình?
- Đừng vờ vịt nữa. Chị có quyền điều tra định vị chip của em, vừa rồi em ở quán bar Dạ Lang 12 phút.
Tiết Lăng Tuyết vừa nói vừa phập phồng thở đầy tức giận. Lần trước nàng mạo hiểm dùng quyền lợi đè xuống huyết án trăm mạng người. Nàng vốn nghĩ Lâm Duệ sẽ an phận lại nhưng hôm nay hắn lại chạy tới quán bar Dạ Lang, giết hơn 50 người, gây ra hung án nghe thôi đã thấy sợ…
Buồn cười là ban ngày mình còn cảnh cáo hắn thành thật ở lại trong trường, tên này chỉ nháy cái đã chạy ra ngoài giết một phân bộ của Huyết Tích Bang.
Nhưng đồng thời nàng cũng vô cùng nghi hoặc nhìn người trước mặt. Người này ngoại hình không giống Lâm Duệ, cao gầy hơn, tay cầm đao cũng dài hơn. Nhưng thông qua định vị của Cục An Ninh, nàng có thể khẳng định đối phương chính là Lâm Duệ.
Lâm Duệ nghe vậy thì giật mình, hắn đã sớm đoán được Tiết Lăng Tuyết hẳn cũng giống cha nàng, là thành viên của Cục An Ninh Liên Bang. Nhưng theo luật pháp, chỉ trong trường hợp chống khủng bố mới được điều tra vị trí của công dân Liên Bang.
Lâm Duệ trong lòng có rất nhiều nghi hoặc, tại sao Tiết Bá Cao lại giám sát nhà hắn, tại sao Tiết Lăng Tuyết lại thay cha tiếp tục nhận việc này? Vì sao chỉ vì hai anh em họ mà đối phương có quyền như chống khủng bố, là ai cho phép nàng có quyền này?
Nhưng hắn không chút biến sắc, tiếc tục giả ngây ngốc:
- Ta không biết ngươi nói gì. Ta cũng chưa từng đến quán bar Dạ Lang, mà ta đi đâu thì liên quan gì đến ngươi, ngươi là cảnh sát à? Xưng tên họ xem nào, ta sẽ kiện ngươi!
Theo như luật pháp Liên Bang, định vị của chip không thể coi là chứng cứ phạm tội, chỉ cần hắn không bị bắt tại trận thì Tiết Lăng Tuyết cũng không làm gì được hắn.
Tiết Lăng Tuyết không khỏi chán nản, mặc quần áo trùm kín người, một độ đầu trộm đuôi cướp như này mà còn đòi đi kiện cảnh sát sao? Ánh mắt của nàng thêm lạnh lùng:
- Em vẫn định giả bộ à? Thủ pháp gây án lần này giống hệt lần trước, dấu vết để lại rất nhiều, em nghĩ Thiết Quyền Vương không tra ra được là em làm à? Lâm Duệ, em đang nhảy múa trên lưỡi đao đấy, em nghĩ mình sống chưa đủ à?
Lâm Duệ thầm nghĩ có gì khác nhau chứ? Thiết Quyền Vương tra có tra ra là hắn làm hay không thì cũng đều muốn giết hắn mà…
Lâm Duệ cũng không định dây dưa với Tiết Lăng Tuyết nữa, hắn nhẹ nhàng nhảy xuống mái nhà, thản nhiên đi bộ trong ngõ nhỏ, một bộ ung dung:
- Ta trịnh trọng cảnh báo ngươi, nếu ngươi vẫn đi theo thì tự gánh hậu quả đấy!
Tiết Lăng Tuyết khẽ cười lạnh, rút đôi song đao ra:
- Nghe không hiểu à? Vậy để chị chứng minh cho em, chỉ cần bắt được em, với binh khí và phi châm trên người em đủ làm chứng cớ rồi.
Đợi xem, để xem thằng nhóc này còn mạnh miệng được bao lâu! Tiết Lăng Tuyết rất không hiểu, rõ ràng khi còn bé Lâm Duệ ngoan ngoãn như thế cơ mà, sao lớn lên lại tàn nhẫn hung tàn như này!
Tiết Lăng Tuyết lập tức lóe lên như quỷ mị, đột nhiên xuất hiện ở sau lưng Lâm Duệ.
Nhưng ngay khi tay nàng sắp bắt được bả vai Lâm Duệ, thân hình Lâm Duệ bỗng biến mất trước mặt nàng.
- Xích Thiên Ngự Lôi pháp? Thuật võ song tu!
Tiết Lăng Tuyết kinh ngạc không thôi, phản ứng của nàng giống hệt Nike lúc nãy.
Nàng lập tức chú ý đến từ tay áo Lâm Duệ bay ra phi châm, trên phi châm đều được dán phù lục in 3D.
Tiết Lăng Tuyết ban đầu còn không hiểu dụng ý của Lâm Duệ, giờ mới biết tên này là thuật võ song tu. Không chỉ độn pháp siêu tốc, mà khoảng cách thi triển cũng rất xa.
Tiết Lăng Tuyết khẽ cười lạnh, ánh mắt toát lên tia hiếu thắng. Nàng là trung tá điểm S+, bộ giáp trên người nàng là trang bị cao cấp của Cục An Ninh. Dù thiên phú của Lâm Duệ rất tốt, còn trẻ đã luyện độn pháp trung cấp đến đỉnh cao, hình như còn cắm hai loại thực trang phụ trợ mạnh mẽ nhưng muốn thoát khỏi nàng là nằm mơ!
Bóng hình nàng cũng nhanh chóng như chớp giật, mang theo mấy phần trêu tức như mèo vờn chuột bắt lấy Lâm Duệ. Nàng cũng không vội bắt lấy Lâm Duệ, nàng như một thợ săn lão luyện, không ngừng chặn đường thu hẹp lối thoát của đối phương, không để lại chút cơ hội nào cho đối phương.
Nhưng làm nàng kỳ quái là, Lâm Duệ hình như cũng không vội chạy trốn, mà không ngừng dùng Xích Thiên Ngự Lôi pháp, quần nhau trong ngõ nhỏ cùng nàng.
Thân pháp của hắn kém xa nàng, nhưng nhờ phi châm và độn pháp, liên tục tránh thoát được Tiết Lăng Tuyết truy bắt.
Tiết Lăng Tuyết dù vô cùng nghi hoặc nhưng vẫn rất tỉnh táo, không chút vội vã để lộ sơ hở. Thực trang của Lâm Duệ hẳn ở mức mới cấy luân mạch, còn chưa truyền huyết thanh nhân tạo, chân nguyên có hạn, không chống đỡ được lâu nữa đâu, nhiều nhất là 5 giây nữa thôi là nàng có thể bắt được hắn!
Nhưng đúng lúc này, Tiết Lăng Tuyết đột nhiên lảo đảo, thân hình mất khống chế ngã xuống đất, mắt nàng tối om, cảm giác buồn ngủ mãnh liệt ập đến làm nàng không mở nổi mắt.
- Chuyện gì vậy? Là độc, em hạ độc lúc nào thế?
Nàng tập trung tinh thần, đầy khó hiểu ngẩng đầu về hướng Lâm Duệ:
- Là lúc nào vậy?
Vấn đề là bộ giáp của nàng có chức năng chống độc, ở hệ thống hô hấp có thể loại bỏ 99% các loại độc đã biết. Tiết Lăng Tuyết nghĩ mãi vẫn không hiểu, tại sao bản thân lại bị trúng độc?
Lâm Duệ không vội tiến lên mà lùi lại cách xa 30m, cẩn thận quan sát Tiết Lăng Tuyết. Hắn lo đối phương còn có hậu chiêu, nếu giờ mà còn bị đối phương tóm ngược thì quá oan uổng rồi.
Nhưng nhìn bộ dáng của chị Tiết thì giống sắp không chịu được nữa, hắn hai tay ôm ngực, mỉm cười nói:
- Là phù lục, em nghiên cứu ra một loại thuốc mê mà hệ thống chống độc không đề phòng được.
Khi những lá bùa nổ tung cũng là lúc độc được thả ra. Người khác chỉ cho là hắn đang thi triển thuật pháp nhưng thật ra là hắn đang thả độc. Đây là chiến thuật hắn mới nghĩ ra, sử dụng thu được hiệu quả rất tốt. Cảm giác tốn 2000 điểm hồn lực tăng lên độc dược phối chế quá tốt, giá rẻ hiệu năng cao…
Tiết Lăng Tuyết không khỏi giật mình, hóa ra là thế, từ đầu mình đã rơi vào tính toán của đối phương. Vì thế đối phương mới cố ý nhảy vào ngõ nhỏ này, để không khí khó lưu thông, thuận tiện phát tán thuốc mê hơn.
Nàng nhìn Lâm Duệ đứng phía xa không dám tới gần mà hận đến mài răng kèn kẹt. Tên khốn nạn này! Sớm biết vậy nàng thì không nên lưu tình, dùng súng ống giải quyết đối phương luôn mới phải! Đáng tiếc là không có thuốc hối hận! Mà quả thật nàng vẫn còn một chiêu để thay đổi thế cục, nhưng Lâm Duệ quá cẩn thận, không cho nàng cơ hội.
Chốc lát sau, Tiết Lăng Tuyết không còn cả sức mài răng, hai mắt tối sầm, triệt để mất ý thức.
Ba giây sau khi Tiết Lăng Tuyết hôn mê, Lâm Duệ mới từ tốn đến gần. Hắn khẽ đâm tới một đao, vô cùng chuẩn xác tách phần động lực khỏi bộ giáp, để bộ giáp với hệ thống phòng ngự tự động này trở thành cây không rễ.
Lúc này tâm trạng của Lâm Duệ vô cùng vui vẻ, hắn lại khe khẽ hát nhạc thiếu nhi.
Cầu mong cho tôi và tất cả mọi người được bình an