Vô Thượng Thiên Tôn

Chương 130: chết càng nhanh



Dịch: Tâm Tro Ý Nguội

Lý Xương Quốc khi đi ra không nói một lời, cũng không nhắc đến việc của Trương tuần kiểm. Hắn không có mặt mũi nào nói, cũng biết nói là vô dụng. Vị phòng ngự sử mới này rất cứng đầu, không coi quận trưởng ra gì.

Nếu như hôm nay hắn có thể áp đảo đối phương còn đỡ, trực tiếp ép đối phương thả người! Cứng đầu đúng không, ta trực tiếp đấm phẳng! Nhưng hôm nay hắn không thành công, nên cũng không cần tự rước lấy nhục làm gì.

- Không ngờ ngay cả quận trưởng đại nhân cũng không làm gì được, xem ra vị Lâm phòng ngự sử này cũng rất mạnh, tuổi còn trẻ như vậy, tuyệt đối không thể khinh thường. Lúc đầu ta còn tưởng rằng trấn thủ sử đại nhân là không còn ai có thể dùng, tùy tiện phái người tới, xem ra không phải là như vậy.

Quần thừa Đông Linh Huệ khẽ lắc đầu, thổn thức:

- Quận thừa suy nghĩ nhiều rồi. Chu Thiên Mậu, nội thị trong phủ Hàn Vương chết ở huyện Ngân Nguyệt, người giết hắn chính là Lâm Thập Nhị. Trấn thủ sử phái hắn tới đây là phúc của quận Vọng Thành.

Tần Hạ đang đi phía trước, lạnh nhạt nói.

- A, Chu Thiên Mậu rất được Hàn Vương coi trọng, thực lực vốn không yếu, nhưng đụng phải cấp 4 siêu hoàng, đúng là đen đủi.

Quần thừa Đông Linh Huệ lơ đễnh đáp lời. Hắn mà có hộ pháp ma cấp 4 siêu hoàng như Lâm Duệ thì giết Chu Thiên Mậu quá đơn giản! Thậm chí còn cứng đối cứng được với Lý Xương Quốc, để hắn bớt lớn lối trước mặt mình ấy chứ!

Tần Hạ quay lại nhìn đối phương nói:

- Lúc đó, hắn mới chỉ là cấp 3, cũng chỉ vừa ký khế ước với huyết đao cơ. Khế ước đó còn bị động tay chân, anh chị em của huyết đao cơ nằm trong tay Chu Thiên Mậu. Trận chiến ấy hắn thắng, còn mượn bố trí của chú cháu Chu Thiên Mậu, đẩy huyết mạch của huyết đao cơ từ vượt vương lên vượt hoàng!

Tần Hạ nói xong thì lại thản nhiên tiến bước:

- Thuộc hạ của ta cũng trải qua phong ba ở huyện Ngân Nguyệt, có kể lại tình huống lúc ấy vô cùng nguy hiểm, toàn thành gần như sắp tự thiêu. Là người kia cùng vài vị bộ đầu liều mình ngăn lại, cuối cùng chiến thắng. Trấn thủ sử phái người này đến đây chắc là vì coi trọng đảm lược của hắn, nếu các ngươi còn khinh thường hắn thì chắc chắn chịu thiệt.

- Là như vậy sao?

Đông Linh Huệ nghe vậy thì nhướng mày ngạc nhiên. Vụ ma biến ở huyện Ngân Nguyệt do triều đình và châu phủ trực tiếp nhận án, trong quận không có hồ sơ nên Đông Linh Huệ không biết rõ việc này.

Lúc này ba người bọn họ đã ra khỏi nha môn Vọng Thành Đô.

Tần Hạ lập tức nhảy lên ngựa, chắp tay nói:

- Đúng như Đông quận úy vừa nói, hiện giờ tình thế Vọng Thành vô cùng hiểm ác. Ma long kia rất khó giải quyết, lại không biết yêu nhân phương nào truyền ra lời đồn hấp dẫn nhân sĩ giang hồ và yêu ma đến đây, ý đồ khó lường. Giờ là thời khắc bấp bênh, cần bốn người chúng ta đồng tâm hiệp lực, nếu vì mâu thuẫn mà để đám yêu tà thừa cơ lợi dụng thì hối hận không muộn. Tần mỗ chỉ nói đến đây thôi, cáo từ!

Nói xong, hắn trực tiếp cưỡi ngựa chạy một mạch ra khỏi thành. Hắn là quận úy, gần đây vì nguyên nhân nào đó, hai doanh quận binh dưới trướng đóng ở bên bờ sông Thiên Tương ngoài thành.

Lần này là nhận được tin cầu viện của quận thừa Đông Linh Huệ mới vội vã vào thành. Đông quận thừa một mình không đủ sức, chờ khi hắn đến mới cùng vào can lại đánh nhau.

Đông Linh Huệ đưa mắt nhìn Tần Hạ rời đi rồi lại nhìn Lý Xương Quốc:

- Lý đại nhân, hắn nói cũng có lý, ngươi cảm thấy thế nào?

Nếu đã muốn chung sức hợp tác, thì có phải tên này nên buông bớt quyền lực ra không? Hôm nay cũng coi như là hắn cứu Lý Xương Quốc, ít nhiều cũng nên có biểu thị chứ.

Lý Xương Quốc không đáp lại, chỉ lạnh lùng hừ, đi thẳng về hướng quận nha.

Lúc này sư gia của hắn đã đợi sẵn bên ngoài, hơi lo lắng nhìn đầu hắn.

Sắc mặt Lý Xương Quốc tối sầm lại:

- Ta không sao, chỉ là thẳng nhãi cấp 3, làm gì được ta chứ!

Hắn giật lấy một cái mũ giáp của đầy tớ bên cạnh rồi hỏi:

- Bộ giáp của ta khi nào thì sửa xong?

Lý Xương Quốc vốn có một bộ giáp Ma Long giáp cấp 5, phối hợp kín kẽ với công pháp của hắn, làm được chân chính đao thương bất nhập, tăng mạnh lực quyền nguyên từ của hắn. Chỉ là mấy tháng trước, hắn vì trấn áp một con yêu ma cấp 6 nên bảo giáp bị hư hại một phần, không thể không gửi sửa chữa. Nhưng buồn bực là, Lý Xương Quốc tổn thất nặng nề nhưng không tóm được con yêu ma kia, chỉ đành tự bỏ tiền sửa bảo giáp.

- Đã sửa xong rồi nhưng vấn đề là chúng ta không trả được tiền sửa, bên kia đòi 18000 ma ngân.

Lý Xương Quốc cau chặt mày, khẽ hừ lạnh:

- Ngươi đi tìm các chủ cửa hàng, nói cho ta mượn tiền, mượn 20000 ma ngân. Hỏi bọn họ lấy lãi suất như nào, cố gắng ép xuống thấp nhất. Quận úy nói đúng, ma long kia lúc nào cũng có thể khôi phục, phải mau chóng lấy về bảo giáp.

Sư gia nghe vậy thì sững sờ, chắp tay nói:

- Đại nhân, 20000 ma ngân không đủ a.

Hắn vừa rồi nghe được mấy người nói Lý Xương Quốc còn phải bồi thường Lâm Thập Nhị 8000 ma ngân nữa.

Việc này có quận thừa và quận úy liên thủ đảm bảo, Lý Xương Quốc nếu không trả thì khó mà ăn nói được với hai người kia.

- Rắm chó! Người này giao thủ với ta không thua thiệt, chắc chắn không sống lâu được đâu, khả năng tối nay phải chết.

Lý Xương Quốc hừ lạnh một tiếng nói.

Sư gia nghe vậy thì sững sờ, lập tức hiểu ra:

- Đại nhân nói là Nguyên Cực?

- Hắn vốn đắc tội Hàn Vương, đến đây là để bảo vệ sinh ý của trấn thủ sử, như thế chắc chắn sẽ xung đột với Hàn Vương. Với tính cách của Nguyệt Cực, sẽ không để đối phương có cơ hội chỉnh đốn Vọng Thành Đô đâu.

Lý Xương Quốc không khỏi thở dài:

- Kẻ này càng mạnh thì chết càng nhanh!

Hắn cũng đang thầm tiếc, Lâm Thập Nhị không thể giúp đỡ cho quận Vọng Thành. Càng tiếc hơn là mình không vãn hồi được mặt mũi, nếu để hắn mặc giáp xem, hắn đánh cho Lâm Thập Nhị kia tối tăm mặt mũi không tìm được đường luôn…

Không phục không chỉ ở một phía, trong nội nha Vọng Thành Đô, Lâm Duệ đang dặn dò Vương Sâm:

- Vương Sâm, mau đi tới cửa hàng kia, lấy đồ của chúng ta về!

- Xem thần sắc của quận trưởng thì là không phục, khẳng định sau này còn gây sự!

Lâm Duệ thầm nghĩ nhất định phải tăng cường quân bị. Chờ hắn hoàn thành luyện huyết, dùng dược tề cường hóa lực lượng của huyết đao cơ đến cực hạn, nếu quận trưởng Lý Xương Quốc còn định chơi cứng với hắn thì hắn gọt da đầu đối phương luôn, cho đối phương biết máu có màu gì luôn!

Cơ Tuyết Oánh khẽ cau mày nhìn đao “Kinh Tuyết” trong tay. Nàng lần đầu cảm thấy bản thân vô năng, hôm nay còn không chém sứt da được Lý Xương Quốc. Cơ Tuyết Oánh thầm nghĩ nếu đao trong tay sắc bén hơn chút thì tốt rồi. Hoặc sức lực bản thân lớn hơn, nếu không chém đứt da Lý Xương Quốc được, thì cũng đánh gãy xương đối phương.

Cơ Tuyết Oánh càng thêm mong chờ quà Lâm Thập Nhị tặng, không biết chủ nhân sẽ mang đến thuốc gì cho nàng, có thể tăng lên đến đâu.

Lâm Duệ không biết là khi bọn họ cảm thán không đủ lực lượng, trong quán trà hơi chếch đối diện Vọng Thành Đô, giáo sư Hàn và Lý Lập lại bồi hồi vì thực lực không bằng. Bọn họ ở trên tầng ba, chăm chú nhìn về hướng Vọng Thành Đô.

- Quả thật là cấp 4 vượt hoàng!

Lý Lập không khỏi cười khổ:

- Lão sư, xem ra lực lượng huyết đao cơ mạnh hơn em, không thể mạnh mẽ xông vào cứu người được rồi!

Tình huống lần này vô cùng phiền toái, tại sao phòng ngự sử lại tới vào đúng lúc này chứ? Chỉ cần muộn mấy ngày, cho họ thêm vài ngày gọi người để cướp ngục.

Lão sư của bọn họ thực lực rất mạnh, là đại tá, đã đến gần chuẩn tướng, ở Thiên Cực tinh là cấp 5 đỉnh phong. Nhưng trong tòa thành này còn ẩn núp một cao thủ mạnh hơn, đang chờ cơ hội săn giết bọn họ.

Hàn Khả Đạo khẽ nhíu mày:

- Đây là biến cố ngoài mong đợi, nhưng ta lại cảm thấy đây là hy vọng.

- Lão sư không thể a! Trận chiến vừa rồi phòng ngự sử đấu với quận trưởng nên không dùng quan ấn. Nếu là đối mặt chúng ta, hắn dùng đến quan ấn, chiến lực của hắn và huyết đao cơ chắc chắn tăng nhiều, chúng ta không phải đối thủ!

Bọn họ không thể vì cứu một người mà ném tính mạng cả nhóm được.

- Ngươi hiểu sai ý của ta. Vừa rồi ta thấy khi người kia ở cửa nha môn, bất mãn với đám người đề hình án sát sử ti.

Lý Lập nghe vậy không hiểu, vừa rồi quả thật phòng ngự sử bất mãn với đề hình án sát sử ti. Nhưng hẳn là vì đối phương còn chưa được hắn cho phép đã tự tiện dẫn người vào, làm vị phòng ngự sử kia cảm thấy bị mạo phạm.

Đề hình Lục Minh làm người nhanh nhạy, chắc chắn sẽ lắng lại lửa giận của đối phương sớm thôi. Mà Lâm phòng ngự sử có bất mãn đề hình án sát sử ti thế nào đi nữa thì cũng sẽ không giúp đỡ bọn họ. Đề phòng và bắt giết vực ngoại thiên ma là trách nhiệm của tất cả phòng ban quan trường Đại Tống.

- Ý của ta là, Lâm phòng ngự sử này không phải cùng đường dây với án sát sử trong châu, chỉ cần lợi ích không nhất trí, chắc chắn sẽ có khập khiễng có thể lợi dụng.

Hàn Khả Đạo trầm ngâm rồi nói:

- Cướp ngục quá nguy hiểm. Chúng ta không có cao thủ đứng đầu, tuyệt không thể làm nhưng có thể thử nội ứng ngoại hợp.

- Trong ngoài giúp đỡ? Ý của lão sư là để người của chúng ta lẻn vào?

Lý Lập ánh mắt tỏa sáng hỏi lại.

- Vừa rồi hắn không phải nói chuẩn bị nhận người, bổ sung nhân thủ cho Vọng Thành Đô sao, đây là cơ hội chúng ta cài người vào.

Hàn Khả Đạo chắp tay, lạnh lùng nói:

- Tốt nhất là cầm được chức ngục giam, ngục chính. Nếu không cũng phải là chức đội trưởng, dù phải hối lộ cũng không tiếc.

Lý Lập thầm nghĩ biện pháp này không sai, quả đúng là gừng càng già càng cay. Hắn bắt đầu suy nghĩ xem để ai thích hợp nhất? Nhất định phải làm được không chút tì vết, không thể để Lâm phòng ngự sử phát hiện dị thường. Tốt nhất là ngụy trang thành kiếm việc cho con cháu trong nhà.

Về phần lão sư nói “hối lộ” thì là việc đương nhiên, quan trường chưa bao giờ bằng phẳng. Có việc muốn nhờ người thì sao có thể không đưa tiền chứ? Lý Xương Quốc được xưng là quan thanh liêm nhưng vẫn thu hiếu kính của thân sĩ như thường đấy thôi. Như vậy bọn họ phải dùng tốc độ nhanh nhất chuẩn bị tiền!

Lý Lập lập tức nghĩ đến một chuyện:

- Đúng rồi, lão sư, trước đó ngài cho Lâm Duệ nhiệm vụ, bọn họ đã gửi vật tư đến rồi.

- Ồ? Nhanh vậy sao? Thật là xem thường họ, hai người họ có tập đoàn Thiên Lam giúp đỡ, chút chuyện này không làm khó được họ.

Hàn Khả Đạo hơi thấy kinh ngạc, khẽ hừ nhẹ.

Lý Lập cũng cảm thấy là Phương Nhiễm Nhiễm hoặc Dư Phỉ Thúy đã giúp một chút.

Tưởng tượng năm đó khi hắn tốt nghiệp, cũng là top 300 thành phố. Lúc đó hắn không muốn bị các công ty không chế nên gia nhập cơ cấu công lập. Vấn đề là như vậy tuy tự do nhưng tài nguyên không thể bằng các công ty lớn. Khi hắn mới giáng lâm quá thảm, mỗi tháng tốn sức chín trâu hai hổ mới thu được một viên hồn thạch hạ phẩm, mất đến ba tháng mới hoàn thành thông kinh.

- Nhưng như này cũng có thể thấy được hai vị sư đệ đã đứng vững được.

Lý Lập thử hỏi dò:

- Thân phận hai bọn họ trong sạch, nằm ngoài tầm của đô sát viện và đề hình án sát sử ti, có nên?

- Không được!

Hàn Khả Đạo không chút nghĩ ngợi lắc đầu. Hắn biết ý của Lý Lập, để hai người Lâm Duệ ẩn núp vào Vọng Thành Đô tốt hơn các đệ tử khác. Nhưng hắn không thể kéo hai đứa nhỏ vô tội này vào được. Mầm tai vạ hôm nay là do Hàn Khả Đạo hắn sơ suất, làm liên lụy học sinh đã đủ áy náy rồi, giờ sao có thể để liên lụy thêm được chứ?

Cầu mong cho tôi và tất cả mọi người được bình an