Vô Thượng Thiên Tôn

Chương 132: cấp 3 bậc vương



Dịch: Tâm Tro Ý Nguội

Rạng sáng 2 giờ, Lâm Duệ đã tiêm đến bình thứ 5 thuốc cường hóa huyết mạch dị thể. Lúc này xương sống của hắn rốt cuộc biến hóa, phát ra nhiệt độ cao nóng rực như dung nham, dòng nước ấm bắt đầu chảy khắp thân thể hắn. Hắn không thấy bị bỏng chút nào, mà thấy toàn thân thoải mái dễ chịu. Cả người hắn bừng bừng lửa cháy, lách tách ánh điện.

Lâm Duệ đã tu luyện liễm tức thuật tới đại tông sư, rất nhanh đã kiềm chế lại được dĩ thái nguyên tố, nếu không động tĩnh còn lớn hơn. Hắn không ngừng cảm ứng biến hóa trong cơ thể, khóe miệng khẽ nở nụ cười.

Sau bình thuốc thứ 5, hắn đã thức tỉnh thiên phú huyết mạch bậc hoàng – “huyết hạch cuồng dương”! Thiên phú này giác tỉnh giúp tố chất thân thể của hắn tăng mạnh, chân khí tính dương cũng tăng gấp đôi, vẫn còn đang sinh trưởng.

Lâm Duệ vốn còn có chút lo lắng, thuốc cường hóa huyết mạch dị thể cao đến 100 vạn đồng Liên Bang một bình, sáu bình là 600 vạn. Nếu như dùng hết sáu bình mà không thức tỉnh được huyết mạch thì lỗ lớn rồi. Mà thuốc cường hóa huyết mạch này cũng rất đặc biệt, có thể sử dụng liên tục, liên tục kích thích gen, giúp cô đọng, thức tỉnh huyết mạch. Nhưng nếu dừng lại không dùng thì lực lượng kích thích sẽ hạ xuống dần, dần dần mất hẳn. Bây giờ xem ra thật may, bản thể và dị thể của hắn liên hệ chặt chẽ, hiệu quả đồng hóa dị thể cũng tốt, sau năm bình đã thức tỉnh thiên phú huyết hạch cuồng dương.

Lâm Duệ lúc này vẫn cố gắng, thức tỉnh quang huyết và viêm huyết. Đây là thiên phú thượng vị, dễ hơn nhiều huyết hạch cuồng dương. Hắn đã có kinh nghiệm thức tỉnh lôi huyết lần trước, nên sau khi tiêm vào bình cuối cùng, hắn đã thức tỉnh xong, giúp tăng mạnh độ thân thiết với hai loại dĩ thái nguyên tố này.

Lâm Duệ hiện tại đánh giá dị thể của mình tuyệt đối là cấp 3 bậc vương! Thêm vào võ đạo cấp đại tông sư, tố chất thân thể và tinh thần lực, độn pháp quỷ dị nữa, chiến lực của hắn đã tăng mạnh.

Lúc này toàn thân hắn đầm đìa mồ hôi. Cảm giác tê dại đau nhức liên tục sinh ra, mồ hôi tuy bị hắn dùng nhiệt lực làm bốc hơi nhưng để lại những hạt muối nhỏ li ti trên người vô cùng khó chịu. Hắn đi đến bên giếng nước tắm rửa, toàn thân sảng khoái chuẩn bị về phòng ngủ thì đột nhiên ánh mắt ngưng trọng nhìn ngoại viện.

Nội nha có khách đến – là một đám ác khách!

Cùng lúc này, trong nha môn Vọng Thành Đô, chưởng bí thư Văn Thái Lai hôm nay nhận canh phòng đang cầm theo đao, sắc mặt trắng bệch, khẽ nín khí bước từng bước một tới chuông gác của nha môn.

Chỉ còn 3 trượng nữa thôi, là hắn có thể gõ chuông, nhờ tiếng chuông cảnh báo cho mọi người, đồng thời còn có thể cứu viện quận binh và quận nha trong thành.

Nhưng hắn còn chưa kịp gõ chuông thì bị một người đè lại bả vai:

- Ngươi làm gì thế?

Văn Thái Lai suýt thì sợ đến tim ngừng đập, khi nghe rõ thanh âm, thần sắc buông lỏng:

- Là Đậu huynh?

Người sau lưng hắn chính là đề hình Đậu Minh của đề hình án sát sử ti.

Văn Thái Lai thấy vậy vội nắm lấy tay Đậu Minh, tiếng nói run rẩy:

- Có sát thủ, rất nhiều sát thủ! Xin Đậu huynh xuất thủ, giúp đỡ nha môn.

Giờ hắn cảm thấy quá may, may mà mình để đám Đậu Minh vào đây, giúp vị đại nhân kia thêm chút hy vọng sống sót.

Đậu Minh nhìn hướng nội môn, khẽ nói:

- Hình như là người Thiết Sát Đường, có ít nhất 60 người! Không, rất có thể là 80 người, còn có cao nhân cấp 5 nữa, Văn huynh, thủ trưởng của ngươi lành ít dữ nhiều.

Thân thể Văn Thái Lai run lên, Thiết Sát Đường là tổ chức sát thủ nổi danh Sa Châu, thế lực trải dài khắp châu, chiêu tụ rất nhiều cao thủ giang hồ.

Hắn đầy hồi hộp khó tin nói:

- Thiết Sát Đường? Bọn họ dám ám sát mệnh quan triều đình sao? Dám đụng vào Hoàng Thành Ty sao?

- Sao lại không dám chứ? Vọng Thành Đô chẳng phải vừa chết 200 người à, phòng ngự sử cũ cũng bị giết mà?

Đậu Minh không chút biến sắc nói:

- Bọn họ đang bố trí trận pháp cách âm, lặng yên tiềm hành vây kín. Nhìn bộ dáng này, là định bắt chước huyết án một tháng trước. Hôm nay người trong nha môn đều phải chết.

Đây rõ ràng là hung thủ muốn đẩy án này sang cho vực ngoại thiên ma gây ra! Chắc chắn là do phú thương Nguyên Cực gây ra!

Trấn thủ sử phái Lâm Thập Nhị tới Vọng Thành là vì đối phó người của Hàn Vương phủ và Nguyên Cực. Phe phái này gần đây trên triều chính và phương diện làm ăn xung đột mãnh liệt với Hàn Vương.

Văn Thái Lai run lên nói:

- Xin mời Đậu đề hình xuất thủ.

Khi hắn quay lại thì thấy Đậu Minh đang chắp tay, lạnh lùng mỉm cười. Hắn bỗng thấy bạn học cũ này đột nhiên thật xa lạ, rồi bỗng hiểu ra.

Văn Thái Lai trừng mắt giận dữ nhìn Đậu Minh, vội cắn răng chạy thật nhanh đến gần chuông, không còn thời gian nữa rồi, phải mau cảnh báo!

Nhưng vào lúc này, Văn Thái Lai đột nhiên cảm thấy luồng gió ập đến, hắn còn chưa kịp phản ứng thì đã bị người đánh trúng gáy, trực tiếp đánh ngất.

- Ngu ngốc! Ngươi gõ cảnh báo là muốn chết sao?

Đậu Minh khẽ lắc đầu, theo như ý hắn thì đây là hắn còn đang cứu bạn mình. Hắn lập tức lôi Văn Thái Lai vào trong tòa nhà giam. Hơn hai mươi thủ hạ dưới trướng hắn đã bố trí phòng ngự nhà giam kiên cố, đám sát thủ kia không thể làm được gì. Còn về ngự long trực và phòng ngự sử mới nhậm chức Lâm Thập Nhị kia thì…

Đậu Minh ánh mắt tràn đầy châm chọc, lại có mấy phần chờ mong. Người này tồn tại gây cản trở bọn họ điều tra và giải quyết án vực ngoại thiên ma kia. Bọn họ vốn muốn mượn nha môn Vọng Thành Đô, bố trí cạm bẫy với một người nhưng vì Lâm Thập Nhị đến mà phá hỏng thế cục. Cho nên hắn chết là tốt nhất…

Lâm Duệ cũng không biết tình huống ngoại nha như nào, hắn cũng chưa bao giờ nghĩ trông cậy vào người khác.

Hắn một tay đè đao, phù lục ở tay áo thì bay múa như chim, bay ra khắp bốn phương tám hướng. Những lá phù này có ẩn chứa một mảnh kim loại nhỏ, để Lâm Duệ có thể thao túng chúng phi hành mà không cần dùng phi châm.

Cùng lúc đó, hắn vô cùng nghi hoặc nhìn về hướng phòng của huyết đao cơ. Vương Sâm thì thôi không nói, huyết đao cơ năng lực nhận biết không kém hơn hắn, sao giờ không chút động tĩnh? Chẳng lẽ là dùng thuốc hoàn thiện gen là trạng thái của nàng không tốt?

Không đúng! Lâm Duệ nhíu mày phát hiện huyết khế giữa mình và Cơ Tuyết Oánh lại bị quấy nhiễu. Lần trước xuất hiện tình huống này là ở huyện Ngân Nguyệt, trong trận chiến với Chu Lệnh Thì.

Lâm Duệ trong lòng mơ hồ có suy đoán, đồng thời nảy sinh quyết đoán. Đối phương người đông thế mạnh, ra tay trước là hơn! Trong nháy mắt này, hắn bùng nổ lực lượng lôi đình, dẫn nổ sáu mươi lá thiểm lôi phù, quanh người Lâm Duệ hình thành một lưới sét năm trượng bao phủ.

Yêu đao của Lâm Duệ hóa thành mảng sáng chém vào trời đêm, một đao này là bí đao S+ - Kinh Lôi Tuyệt Trảm! Hắn đã đổi bội đao tốt hơn, tuy không bằng thanh Lôi Thần, nhưng cũng bằng thanh nhạn linh đao cấp 4 của Chu Lệnh Thì.

- Cẩn thận!

- Không được!

Trước sau hai tiếng hô lên, sau đó máu tươi tung tóe, từ khoảng cách hai mươi mét ba bóng người vừa xuất hiện đã bị chém đôi!

Lúc này Vương Sâm rốt cuộc giật mình, vội nắm lấy lá chắn lao ra khỏi phòng, phòng thủ phía trước Lâm Duệ. Vừa may kịp lúc vô số phi châm tên nỏ bắn về phía hai người họ.

Cầu mong cho tôi và tất cả mọi người được bình an