Vô Thượng Thiên Tôn

Chương 138: không phải ma giáo bình thường



Dịch: Tâm Tro Ý Nguội

Bên trong quận nha, quận trưởng Lý Xương Quốc đứng ở lầu cao nhất, nhìn hướng nha môn Vọng Thành Đô.

- Không chỉ tiêu diệt toàn bộ sát thủ Thiết Sát Đường, còn bắt đám người đề hình án sát sử ti sao? Thằng nhóc này cũng lợi hại đấy.

Hắn ở một khắc trước cảm ứng được tình huống Vọng Thành Đô.

Thiết Sát Đường trước khi gây án bố trí rất chu toàn, bố trí trận pháp ngăn cách thanh âm và rung chuyển nguyên lực, cho nên khi chiến đấu kết thúc, Lý Xương Quốc mới giật mình nhận ra. Cho đến giờ khắc này, hắn từ miệng ba tên bị Lâm Thập Nhị đuổi khỏi ngự long trực mới biết tình huống cụ thể.

- Thủ đoạn tàn nhẫn, vô cùng quả quyết!

Quận thừa Đông Linh Huệ dự cảm đám bộ khoái đề hình án sát sử ti lần này không chết cũng bị lột da, hắn dùng tay chống cằm nhìn về nơi xa:

- Lâm phòng ngự sử đã dẫn người đi Tĩnh Cảng, thế đến mãnh liệt, nếu trấn thủ sử đại nhân biết được việc này nhất định sẽ rất vui mừng.

Lý Xương Quốc thở dài, quay đầu lại phân phó sư gia phía sau:

- Ngày mai đi mượn thêm tiền đi.

Lâm Thập Nhị còn sống, còn phản công cướp lại Nguyên Cực, như vậy số tiền bồi thường là phải trả rồi. Bỗng hắn chợt nghĩ đến một việc, rồi trừng mắt lên hạ lệnh:

- Không đúng! Mau điều người! Niêm phong tất cả nhà buôn có quan hệ với Nguyên Cực, giam toàn bộ hàng hóa, phong tỏa toàn thành, đường đi ngoại thành cũng phải phong tỏa, bắt đầu nghiêm tra người ra vào!

Quận thừa Đông Linh Huệ nghe vậy thì nhanh chóng hiểu ra:

- Ý của quận trưởng là, những người hay tiếp xúc với Nguyên Cực có thể là thiên ma?

Hắn và Lý Xương Quốc nhìn nhau, đầu thấy được tia sói đói trong mắt đối phương. Gần đây bọn họ vì trấn áp yêu ma trong thành, chi tiêu rất nhiều, đã sắp thu không đủ chi. Chỉ riêng tiền thưởng truy nã 500 yêu ma, hơn 400 tội phạm đã để tài chính trong quận thấy nặng gánh rồi.

Đông Linh Huệ có chút do dự nói:

- Nhưng Lâm phòng ngự sử hiện giờ chưa có chứng cứ xác thực, đó là họa ngầm.

Lý Xương Quốc nghiêng người nhìn đối phương, thầm nghĩ quận thừa điều gì cũng tốt, chỉ mỗi thiếu quyết đoán thôi. Nhưng Đông Linh Huệ không biết rõ chuyện của huyện Ngân Nguyệt, có thể hiểu được.

- Sợ cái gì chứ? Huyết đao cơ của Lâm Thập Nhị là ngày xưa Nguyên Cực tự mình chủ trì tế luyện. Khi ở huyện Ngân Nguyệt, chú cháu họ Chu lợi dụng sơ hở huyết khế, mấy lần điều khiển huyết đao cơ. Lúc trước, Nguyên Cực còn lấy cớ vắng mặt, miễn cưỡng thoát được tội, lần này thì không thể giải thích.

Hắn hơi phất tay áo, sắc mặt khinh thường:

- Mà chuyện liên quan đến vực ngoại thiên ma, là giết nhầm còn hơn bỏ sót! Hoàng Thành Ty phá án khi nào nói quy củ? Chỉ cần có thể bàn giao với cấp trên là được rồi.

Đông Linh Huệ nghe đến đây thì biết mình lo lắng quá rồi. Cho dù cuối cùng vụ án này bị lật lại thì sao chứ?

Đến lúc đó đồ bọn họ ăn xong rồi, lau chùi miệng sạch sẽ là được, sẽ không có chuyện gì xảy ra. Mà thậm chí đám hiệu buôn để tránh liên lụy án thiên ma, còn chủ động hiếu kính ma ngân ấy chứ…

Lúc này, Lâm Duệ đã dẫn người đi tới “Đại Thịnh thương hội” của Nguyên Cực ở Tĩnh Cảng. Vốn cửa hàng này tên là Nguyên Thị thương hội nhưng tháng trước, Nguyên Cực trở mặt với Nguyên gia, chính thức đổi tên. Người này đã sớm chuẩn bị trước, toàn bộ khế đất khế nhà đều mang tên Nguyên Cực.

- Đại nhân!

Vệ Tú vừa được Lâm Duệ tăng lên chức ngũ trưởng, cung kính chỉ hướng bên trái:

- Bên kia là ngân khố của thương hội, trước đó nội viện thủ vệ sâm nghiêm, có ba mươi tên võ tu trông coi, trong đó giáo đầu là cấp 4, khi chúng ta đến thì giáo đầu thấy tình huống không ổn trực tiếp chạy mất, đám còn lại thì đang bị tạm giam.

Nhưng hắn thần sắc xấu hổ chắp tay nói:

- Nhưng thuộc hạ chưa tìm được chìa khóa, chưa thể mở ra ngân khố.

- Không sao cả!

Lâm Duệ thầm nghĩ không mở được mới tốt. Hắn nhanh chân đi tới phía trước ngân khố, phát hiện ngân khố được bao bởi tấm sắt dày đặc, trên miếng sắt là khóa lớn mười cân, kiểu dáng phức tạp, còn được ràng buộc với hệ thống đòn bẩy phía sau nữa. Nếu dùng hình thức phá khóa thì đòn bẩy phía sau tấm sắt sẽ bịt kín đường vào. Xung quanh tấm sắt còn khảm phù trận uy lực không kém.

Nhưng tấm sắt này chỉ đề phòng được trộm vặt mà thôi, không phòng bị được cao thủ thật sự! Lâm Duệ cũng lười chẳng muốn đi tìm chìa khóa, ra hiệu cho Cơ Tuyết Oánh tiến lên, trực tiếp mấy đao chém luôn.

Trận pháp cũng bị dẫn động, từng luồng sóng xung kích đẩy mạnh đến tận nóc nhà.

Đám người Lâm Duệ đã rút lui đến khoảng cách an toàn, Cơ Tuyết Oánh thì dùng huyết cương, mạnh mẽ cứng đối cứng liên tục chém vào tấm sắt. Chỉ ba hô hấp sau, nàng chặt đứt tấm sắt, một tay kéo mạnh nó ra. Lúc này thần sắc Cơ Tuyết Oánh vô cùng dị dạng, nàng ném một thứ vào trong trước, rồi có chút chột dạ nhìn sau lưng nói:

- Chủ nhân, cửa đã mở rồi.

Lâm Duệ nghe vậy thì khẽ nhếch môi, dẫn đám người tiến vào. Hắn vừa vào trong, lập tức kinh ngạc hỏi:

- Đây là thứ gì vậy?

Dưới sóng xung kích, đan dược, hộp thuốc, thần kim… ngổn ngang. Nhưng thứ Lâm Duệ chỉ là một thứ đầy kỳ lạ với người Thiên Cực Tinh - chính là ống tiêm. Hắn trực tiếp nhảy xuống, quan sát tỉ mỉ thứ này nói:

- Các ngươi có ai nhận ra được thứ này không?

Vương Sâm đứng bên ngoài vừa nhìn cái đã nhận ra đó chính là ống tiêm bọn họ vừa sử dụng. Dược tề bên trong đã trống không, kim tiêm đã bị nhổ đi, hẳn là lo lắng để lộ DNA bọn họ. Mặc dù trình độ khoa học kỹ thuật ở Thiên Cực tinh không cao, nhưng cũng có các loại bí pháp truy tìm huyết mạch, không thể không đề phòng. Vương Sâm thầm nghĩ quả không hổ là Duệ ca, quá ma giáo rồi!

Chưởng bí thư Văn Thái Lai đứng bên cạnh Vương Sâm, sắc mặt trắng bệch run run nói:

- Đại nhân, ta nhận ra thứ này! Đây là vật của thiên ma, hình như là thuốc cường hóa gì đó, đây là thứ bọn họ thường dùng.

Hắn quả thật không ngờ Nguyên Cực này lại cấu kết với vực ngoại thiên ma!

Một đám ngự long trực, bao gồm của ngũ trưởng, đội trưởng quận binh đều kinh ngạc nhìn ống tiêm đó, thầm nghĩ đây là đồ vật của thiên ma sao?

- Xem ra chứng cứ phạm tội xác thực. Người đâu, đem bình thuốc này đi, đưa một bình cho quận úy và quận trưởng! Chứng cứ phạm tội do Vương Nhập Thất áp giải đến quận nha, ta cho ngươi bốn đội quận binh, không được sai sót. Còn về tiền bạc và tiền hàng, Văn chưởng thư dẫn người tính toán rõ ràng, sau đó cũng cùng Vương Nhập Thất áp giải về nội nha bảo tồn. Chờ khi kết thúc án, chia tiền theo quy củ, có cả phần của các anh em quận binh nữa.

Hắn vừa nói dứt lời, cả đám quận binh và ngự long trực thần sắc vui vẻ, bọn họ vô cùng chờ mong thu hoạch. Nơi nay mới chỉ là một trong các cửa hàng của Nguyên Cực, còn có rất nhiều kho hàng và dinh thự Nguyên Cực chưa điều tra. Mặc dù tòa nhà kia đã bị quận binh vây quanh nhưng còn chưa kịp lục soát.

Ngoài ra, người này giao du rộng rãi giữa các thương nhân, quan hệ sâu đậm với nhiều người. Một đám quận binh và ngự long trực hiện giờ nghĩ những thương nhân kia cũng rất đáng nghi, biết đâu cũng có liên quan vực ngoại thiên ma.

Lâm Duệ lúc này làm ám hiệu đếm đếm tiền với Vương Sâm. Đối phương lập tức hiểu ý, ôm quyền nói:

- Thuộc hạ lĩnh mệnh.

Trong kho này đại đa là tiền và dược vật chưa rõ giá trị. Chỉ là ma ngân cũng có đến một vạn ba ngàn lượng, hơn 50 lượng thần kim nữa, vừa vặn có thể cầm đến cục quản lý dị thể đổi tiền.

Dựa theo quy củ ngự long trực, Lâm Duệ là người trực tiếp điều tra, giải quyết án, được một phần mười. Cơ hội đổi tiền ở cục quản lý dị thể vô cùng hiếm gặp, 1000 ma ngân đổi 1400 đồng Liên Bang. Chỉ cần hắn bán đi phần của mình là được 250 vạn đồng Liên Bang rồi! Mà đây mới chỉ là khoản thu đầu tiên tối nay.

Lâm Duệ mang theo một ống tiêm, đi về hướng bến tàu Tĩnh Cảng. Hắn vừa mới tới gần bến tàu, đi tới bên cạnh thị bạc ti của Tĩnh Cảng, đã thấy quận binh đang giằng co cùng nha dịch của thị bạc ti. Hai bên đều giơ binh khí, bầu không khí ác liệt.

Lâm Duệ còn nghe được từ hành lang của thị bạc ti, một thanh âm bén nhọn mắng chửi:

- Ta thấy các ngươi càn rỡ thật, dám tiến vào bến cảng sao, là ăn gan báo à? Gì mà duy trì trật tự chứ, các ngươi có chứng cứ không? Ta thấy các ngươi muốn chết mà, nếu như làm thất thoát thuế thu, các ngươi gánh chịu được hậu quả à? Cấp trên của các ngươi đâu, thằng nhãi ranh Lâm Thập Nhị kia đâu, để hắn đến nói chuyện với ta! Nếu hôm nay hắn không cho ta một cái giá thỏa mãn, ta bắt hắn quỳ ở đây đến khi ta bớt giận mới thôi.

Lâm Duệ khẽ giương lông mày, vui vẻ ngâm nga bài hát, cầm trong tay khăn bao lấy ống tiêm, thần sắc ung dung đi vào đại đường thị bạc ti.

Cầu mong cho tôi và tất cả mọi người được bình an