Dịch: Tâm Tro Ý Nguội
Sau ba canh giờ, khi ánh nắng ban mai như tia kiếm bổ ra đêm đen, chiếu xuống nóc nhà đại đường thị bạc ti, Lâm Duệ đang bình tĩnh ngồi trong hành lang, bưng một chén trà đậm, hững hờ thưởng trà. Hắn trông mắt nhìn về hướng xa, nơi có những con tàu đang rời khỏi cảng. Cả ngàn cánh buồm đang giương lên, tàu sau nối tàu trước rời đi.
- Lý đại nhân, để đám thương thuyền này rời cảng đi lên phía Bắc có thể trợ giúp cho trấn thủ sử đại nhân không?
Khi hắn nói chuyện thì nét mặt ửng hồng, không có một tia mệt mỏi nào. Dù hắn đã bận rộn cả đêm nhưng tinh thần phấn chấn, tâm tình vui vẻ. Chủ yếu là thu lễ vật, tối hôm qua Lý Đan vì hắn dẫn kiến thương nhân, suốt đêm gặp các chủ thương thuyền. Đám chủ thương thuyền này mỗi người vô cùng nhiệt tình, không chỉ tặng lễ vật cho hắn, còn nhiệt tình đến mức hắn không nhận không được. Cho nên đêm qua, hắn nhận đến 13000 ma ngân hiếu kính, để Lâm Duệ đếm tiền mỏi tay luôn.
Lâm Duệ thực không ngờ mình mới hạ xuống một ngày mà sắp kiếm đủ tiền chế tạo dị thể cho em gái rồi.
- Không chỉ trợ giúp thôi đâu.
Lý Đan đang ngồi bên cạnh Lâm Duệ, cũng bưng trà khẽ cười nói:
- Tháng trước, Thần Vụ Phủ đặt một đơn hàng lớn, do thương hội của trấn thủ sử đại nhân, Lý gia chúng ta, Trang gia và một số nhà nữa đồng thời nhận. Hợp đồng là trong hai tháng phải giao đủ ba mươi vạn thạch thần tâm trà, mười ba vạn thạch các loại dược liệu, năm nghìn đồ gốm, còn có rất nhiều đồ cống phẩm, ngự dụng nữa. Đây vốn cũng không phải là việc khó gì, mấy nhà chúng ta hợp lực kiếm đủ trong vòng một tháng. Nhưng tháng trước, Vương Chấn Lợi lấy danh nghĩa đề phòng yêu ma giam lại thương thuyền không cho rời cảng. Như vậy đánh đúng điểm yếu của chúng ta, hoặc là không hoàn thành hợp đồng, thương hội sẽ bị triều đình phạt nặng, hoặc là ngoan ngoãn mua hàng giá cao gấp mấy lần trong tay Hàn Vương, thậm chí đối phương ra giá gấp mười mấy lần.
Lâm Duệ thầm nghĩ hóa ra là vậy. Đây là một trận thương chiến, rất đơn giản nhưng rất hiểm ác. Thần sắc hắn có chút không hiểu:
- Nguyên Cực là người của Hàn Vương điện hạ? Bọn họ làm vậy không phải là đắc tội với trấn thủ sử và các vị à? Điều này với Hàn Vương có chỗ tốt gì chứ?
Theo như hắn biết thì phe phái của Trang Minh Nguyệt trong Hoàng Thành Ty cũng rất mạnh. Mục đích của Hàn Vương là tranh ngôi vị, sao phải đánh đến sống chết thế chứ?
- Là chúng ta mới đúng. Thần Sứ đại nhân trước kia vì một vụ án đã đắc tội mẹ con Hàn Vương, đôi bên đã sớm không chết không thôi rồi. Hàn Vương nếu không đấu được với Thần Sứ đại nhân của chúng ta thì làm sao đăng cơ được chứ?
Lý Đan khe mỉm cười giải thích.
Lâm Duệ nghe vậy thì nghiêm mặt lại. Hắn hiểu Thần Sứ là gì, trong Hoàng Thành Ty có ba vị Thần Sứ, địa vị sáng ngang với tổng quản Hoàng Thành Ty.
Cái gọi là Thần Sứ nghĩa là sứ giả của thần, bọn họ trực tiếp nghe lệnh “Thần” của triều đại tống, một trong năm vị cao thủ vực sâu của Thiên Cực tinh – Đông Thâm Uyên. (từ thâm uyên nghĩa là vực sâu, mình để Đông Thâm Uyên nghe cho hay). Đây cũng là lý do vì sao Hoàng Thành Ty lại áp đảo các ban ngành khác, vì Hoàng Thành Ty không chỉ là thân quân của thiên tử mà còn là cánh tay của thần!
Vừa rồi Lý Đan nói đến Thần Vụ Phủ là cơ cấu triều đình xây dựng lên để phục vụ “Thần”, chuyên môn xử lý tạp vụ giúp Thần, thu mua các loại vật dụng hàng ngày cho Thần.
- Lần này may là có ngươi. Vốn phía kinh thành đã định nhận thua, dù tiêu hết gia sản cũng phải hoàn thành đơn hàng của Thần Vụ Phủ. Quan trọng nhất là ba mươi vạn thạch thần tâm trà, đấy là vật liệu quan trọng để chế tạo tẩy tâm thần dịch, nếu vì chúng ta mà xảy ra sai lầm thì sẽ chọc giận thượng thần.
Lý Đan khẽ bưng chén trè, làm động tác kính mời với Lâm Duệ:
- Nói thật, lần này trấn thủ sử để đại nhân tiếp nhận Vọng Thành Đô, ban đầu cũng không nghĩ có thể xoay chuyển thế cục. Chúng ta chỉ mong khi Lâm đại nhân nhận chức, sau này sẽ chiếu cố sinh ý nơi đây, để không bị động như lần trước nữa. Ta không thể ngờ thủ đoạn của Lâm đại nhân lại sắc bén như vậy, một ngày nắm lấy Nguyên Cực và Vương Chấn Lợi, cho chúng ta hy vọng sống.
Trong mắt Lý Đan tràn ngập khâm phục. Ban đầu hắn nghe được trấn thủ sử phái một người trẻ tuổi đến, vốn không coi trọng, từ bỏ toàn bộ hy vọng rồi.
Vị Lâm đại nhân này chỉ là đô úy, võ tu cấp 3, sao có thể ứng phó tình huống phức tạp trong quận được chứ? Vấn đề là gần đây bọn họ không còn người có thể tin được. Lần này Hoàng Thành Ty ở Sa Châu bị tập kích nghiêm trọng, nhân viên tổn thất rất nhiều, dù vậy, trong cao tầng vẫn còn một lượng cao thủ cấp 5. Nhưng những người này hoặc không đủ mưu trí đảm nhiệm một phương, hoặc không đáng tin, hoặc đã là người của đối phương rồi…
Nhưng hôm nay Lâm Thập Nhị cho hắn bất ngờ quá lớn, trận chiến lúc chiều với quận trưởng làm hắn rung động, thấy được một tia hy vọng. Ban đêm vị này trực tiếp dùng án thiên ma tập kích giải quyết luôn Nguyên Cực và Vương Chấn Lợi, giúp xoay chuyển hẳn cục diện! Cho nên vừa rồi đám thương nhân là thực lòng cảm kích vị Lâm phòng ngự sử này.
- Hóa ra là như vậy! Nhưng như vậy cũng tốt, ta cũng trả lời được Trang tuần tra sử.
Lý Đan nghe vậy thì cười ha ha nói:
- Hôm nay Lâm đại nhân cứu vãn cho chúng ta không chỉ ngàn vạn thôi đâu. Nói thật, có vài nhà vốn mỏng đã sắp không chịu được rồi. Lâm đại nhân là cứu mạng của họ, trấn thủ sử và Thần Sứ đại nhân biết chuyện hôm nay nhất định sẽ vô cùng vui vẻ vì Trang đại nhân đã tiến cử hiền tài. Lý mỗ cũng phải viết một phong thư, báo cáo tường tình chuyện hôm nay cho trấn thủ sử và Thần Sứ đại nhân biết, chắc hẳn trong mấy ngày, đại nhân sẽ nhận được thư thăng chức, chính thức đảm nhiệm chức phòng ngự sử.
Lâm Duệ nghe vậy thì bật cười, không coi nặng mấy từ “cứu mạng” trong lời đối phương. Phe phái của họ người đứng đầu là Thần Sứ, sao dễ bị đánh bại thế chứ? Cùng lắm là tốn nhiều tiền, tổn thương gân cốt một chút mà thôi.
Lâm Duệ đang định khiêm tốn mấy câu thì bỗng đầy nghi hoặc nhìn ra ngoài cửa. Hắn trông thấy Vương Sâm đang dẫn theo hai người đi vào.
Người đi trước ăn mặc kiểu văn sĩ, dáng người cao, tuổi chừng bốn mươi, khí độ ôn tồn, bộ đáng thư sinh. Người còn lại cũng mặc trang phục văn sĩ, nhưng thân cao ít nhất 2m5, cơ bắp tráng kiện làm căng phồng áo văn sĩ.
Lâm Duệ nhìn thấy hai người này thì hơi nghi ngờ, hắn ngờ ngợ nhận ra đấy chính là hai người đứng từ xa quan sát trong đêm hắn bị tập kích.
Khi ba người đến gần, Lâm Duệ mới nghi hoặc hỏi:
- Vương Nhập Thất, hai vị đây là?
- Đại nhân. Vị này là hàn lâm tiến sĩ triều ta, giáo sư quốc tử giám Hàn Thiên Thông, Hàn đại nhân. Bên cạnh là họ hàng của ông, tên là Lý Cổ Lực, là võ tu cấp 4 hậu kỳ, từng quát tháo một vùng Nhạc Châu. Bọn họ có việc muốn cầu kiến đại nhân.
Vương Sâm cười giới thiệu với Lâm Duệ. Vừa nói hắn vừa giơ một ngón tay lên làm thủ thế, ý là đã thu 100 ma ngân phí dẫn kiến.
Lâm Duệ lập tức cười chân thành đón tiếp, hóa ra là nhà giàu. Hắn đứng lên chắp tay nói:
- Hóa ra là Hàn đại nhân, xin hỏi hai vị tìm ta là có chuyện gì?
Lý Đan bên cạnh thần sắc nghiêm lại, cũng đứng lên chào hỏi đối phương.
Hàn Lâm tiến sĩ và giáo sư Quốc Tử Giám chỉ là quan thất phẩm, nhưng là người học thức uyên bác mới được đảm nhiệm. Mỗi vị đều là bác học danh truyền thiên hạ, thậm chí có vài người nổi trội đặc biệt xuất sắc, còn có thể làm thầy dạy thiên tử, không thể khinh thường được.
Hai người đều nghĩ Hàn Thiên Thông tìm tới hẳn là vì sinh ý ở Tĩnh Cảng.
Nhưng vị Hàn tiến sĩ này lại hơi nghiêng người nhìn Lý Đan, thần sắc khó xử. Lý Đan thấy vậy thì ngầm hiểu, khẽ bật cười, ôm quyền chủ động rời đi nhường lại đại đường cho bốn người.
Sau đó chuyện Hoàng Thiên Thông nói làm Lâm Duệ giật mình. Hoàng Thiên Thông hôm nay tới là vì muốn tiến cử biểu đệ Lý Cổ Lực của mình gia nhập Hoàng Thành Ty, muốn xin chức quan thất phẩm.
Lâm Duệ nghe vậy thì nhíu chặt mày, hiện giờ trong tay hắn quả thật có hai chức quan thất phẩm, một là ngục chính, một là khúc trưởng, đều là Trang Minh Nguyệt hứa hẹn cho hắn. Chỉ cần Lâm Duệ tìm được nhân thủ hợp lý, báo lên bên trên là đóng dấu nhận chức ngay. Nhưng hai chức quan này hắn muốn dùng để nâng đỡ thuộc hạ của mình, vì sao lại phải cho họ chứ? Mặt mũi của vị tiến sĩ này còn không đáng như vậy. Lý Cổ Lực này tu vi cũng không yếu, đã cấp 4 hậu kỳ nhưng vấn đề là tuổi hơi lớn, đã sắp 30 rồi.
Lâm Duệ có cảm giác quen thuộc khó hiểu với hai người này nhưng không thể vì cảm giác quen thuộc mờ mịt mà cho họ chức vị được.
Hoàng Thiên Thông khẽ mỉm cười ra hiệu với Lý Cổ Lực, để đối phương mở hộp quà mang theo. Bên trong hộp có hai tầng, tầng đầu là từng thỏi vàng kim, tầng hai là một khối kim loại to chừng nắm đấm.
- Đương nhiên không để Lâm đại nhân chịu thiệt. Đêm qua Hàn mỗ chứng kiến phong thái đại nhân và hộ pháp ma mà như gặp thiên nhân, nhìn mà than thở. Nhưng ta thấy đao của hai người không phù hợp thuộc tính lắm, nên lực chiến hơi yếu hơn chút, vì thế cả đêm tìm mua chút vật liệu này để hiếu kính đại nhân!
Lâm Duệ không nhận ra khối kim loại kia, trong lòng thầm tức, nghĩ bọn họ coi hắn là gì chứ? Là người bán quan tước sao? Sao đơn giản như vậy được chứ, có ba mươi lượng thần kim thôi, coi thường hắn quá! Hắn mặc dù là dị thể hành giả, không phải người Thiên Cực tinh nhưng cũng có nguyên tắc, đã làm quan thì phải chăm chú chức trách, vì dân là chính.
Hắn sau đó thấy Vương Sâm khẽ biến sắc:
- Đây hình như là huyền dịch thần kim?
Huyền dịch thần kim? Lâm Duệ lập tức ý thức được đây không phải đồ tầm thường, vội vàng mở chip sinh vật ra tra tìm tài liệu.
Thanh Kinh Tuyết và Lôi Thần của Cơ Tuyết Oánh và hắn quả thật không tương xứng với thuộc tính hai người. Huyền dịch thần kim chính là phương án giải quyết tốt nhất. Mấu chốt là thứ này rất đắt, một ngàn lượng ma ngân mới đổi được có tí tẹo, nhìn khối lượng trong hộp, như kia phải chừng 15 ngàn lượng ma ngân… Còn về ba mươi thỏi thần kim, giá trị là 3000 lượng ma ngân nữa.
Lâm Duệ không khỏi ừng ực nuốt nước miếng, lập tức cầm lên huyền dịch thần kim đỏ vàng thưởng thức:
- Hàn tiến sĩ, huyền dịch thần kim này giá trị không nhỏ, nhưng các ngươi thật sự vì một chức quan thất phẩm sao?
Mục đích của hai người này không đúng.
Hoàng Thiên Thông và Lý Cổ Lực nhìn nhau một lát, đối phương cười khổ chắp tay nói:
- Lâm đại nhân, chức quan thất phẩm Hoàng Thành Ty quả thật không đáng giá này, nhưng ta muốn biểu đệ ta theo Lâm đại nhân, muốn kiếm tiền đồ tốt đẹp cho hắn. Hàn mỗ hơi hiểu tình hình trong kinh, hôm nay đại nhân giúp vị Thần Sứ kia xoay chuyển thế cuộc, tương lai ngài nhất định tiền đồ rộng mở trong Hoàng Thành Ty.
Lúc này Lâm Duệ không khỏi ngây người, hắn nhìn về mấy thỏi vàng bên trên, ánh mắt dừng lại hồi lâu.
Vương Sâm thấy thế thì không hiểu, thầm nghĩ Duệ ca ngây người gì vậy, mau đón lấy chứ, Lý Cổ Lực này thực lực không yếu, cũng đảm nhiệm được rồi.
Ánh mắt của hắn nghi hoặc nhìn theo ánh mắt Lâm Duệ, sau đó thân thể cũng cứng đờ… Những thỏi vàng này là những thỏi bọn họ bán ra đêm qua cho cục quản lý dị thể… Đêm qua hắn đổi sạch ma ngân và thần kim, thần kim bán rất dễ vì mang theo dễ dàng, nhiều người ưa dùng. Giờ mấy thỏi thần kim này lại quay về đặt ở trước mặt hắn.
Đêm qua vì đánh nổ phù trận ở nhà kho Nguyên Cực, thỏi thần kim văng tung tóe xuống đất nên các góc cạnh có vết xước, Vương Sâm nhanh chóng nhận ra được. Như vậy hai người trước mắt này là ai?
Cầu mong cho tôi và tất cả mọi người được bình an