Vô Thượng Thiên Tôn

Chương 155:



Dịch: Tâm Tro Ý Nguội

Lâm Duệ thầm nghĩ đúng lúc, mình có thể mượn Trương Kiệt làm đá mài đao, thử uy lực của huyết nhật thiên nguyên và Bạt Dương trảm kết hợp. Hắn sở dĩ chọn thực trang SSS huyết nhật thiên nguyên, một mặt là vì phù hợp bẳn thân, một mặt vì cường hóa uy lực Bạt Dương trảm đến cực hạn.

Huyết nhật thiên nguyên không chỉ cường hóa tố chất thân thể, còn tăng cường tính liên kết với dĩ thái nguyên tố. Có thể coi là bản tăng cường của thần quyền, lôi huyết, viêm huyết, quang huyết. Nhưng nó còn có một năng lực quan trọng, là giúp nhanh chóng tụ lực, sớm tích trữ chân khí và dĩ thái nguyên tố ở trong huyết dịch! Nó thể rút ngắn thời gian phát động bí chiêu, hoặc tăng cường uy lực, cho nên thực trang này rất thích hợp với Bạt Dương trảm mà Lâm Duệ mới sáng tạo.

Lúc này đôi bên đều đã chọn xong thực trang và vũ khí, ấn sẵn sàng.

Trương Kiệt mặc vào một bộ giáp chuyên dụng, đeo găng tay, vừa tròn 100 điểm vũ khí!

Bấy giờ trong phòng còn có mấy người nữa, bao gồm Hạ Mạt Thiển Niệm, thần y Tư Mã, quái tiểu thanh niên…

Lâm Duệ khi thấy tên thần y Tư Mã thì sững sờ, thầm nghĩ ê ê, giáo sư Tư Mã ngươi có vấn đề không vậy? Đang làm giải phẫu thay máu cho ta còn rảnh rỗi đến đây xem đánh nhau?

Trương Kiệt lười nhác chú ý, hắn không biết những người này.

Bất Động Minh Vương: Vị Lai Khoa Đại, sinh viên khoa dị thể năm thứ tư, Trương Kiệt, mời thỉnh giáo!

Lâm Duệ thầm nghĩ tên này rất lễ phép, đành trả lời.

Cô Ảnhメ Thiên Đao: Đại học Minh Đức, sinh viên khoa dị thể năm thứ tư, Lâm Duệ.

Trương Kiệt thầm nghĩ người đối diện quả nhiên là Lâm Duệ!

Khi đếm ngược kết thúc, Trương Kiệt đột nhiên thấy bóng hình đối phương lóe lên, quỷ dị biến mất, hắn không khỏi mở trừng hai mắt. Tốc độ nhanh quá? Là nhờ độn pháp sao? Lôi độn trung cấp! Vấn đề là đối phương đã dịch chuyển đến đâu?

Hắn phản ứng siêu mạnh, nháy mắt đã bắt được vị trí của Lâm Duệ, là ở phía bên trái hắn. Nhưng khi Trương Kiệt nhìn qua, đao chiêu đã tới.

Phập! Trương Kiệt ánh mắt đầy khó tin, đầu của hắn đã rời khỏi cổ. Màn hình trước mặt hắn tối đen lại, thanh âm điện tử vang lên:

- Chiến đấu kết thúc, nhân vật của ngài đã tử vong!

Lúc này trong khu bình luận, đám người Lâm Hi và Tư Mã Lâm thấy vậy kinh ngạc bàn tán:

Quái tiểu thanh niên (Vương Sâm): Nhanh thật! Nhanh hơn trước kia, khả năng chỉ trong 0,001 giây, một phần ngàn giây đã hoàn thành rút đao thu đao!

Vương Sâm thầm nghĩ đây là hiệu quả của huyết nhật thiên nguyên và quang minh huyết kết hợp, hai loại thực trang này quả thật là ông trời ban phúc cho Bạt Dương trảm! Nhanh như vậy ai đỡ được chứ? Ở giai đoạn dưới thiếu tá, Lâm Duệ sợ rằng là vô địch! Duệ ca của hắn thật quá ngưu, nếu như có thể thức tỉnh huyết nhật thiên nguyên ở Thiên Cực tinh, đoán chứng có thể đánh ngang dưới cấp 5.

Thần y Tư Mã (Tư Mã Lâm): Quả thật rất nhanh! Ta có chút hiểu được vì sao hắn kiếm tiền lợi hại như vậy rồi.

Tư Mã Lâm đầy kinh dị nhìn Lâm Duệ, hắn biết thiên phú chiến đấu của đối phương rất mạnh, cũng từng xem video chiến đấu của Lâm Duệ, nhưng vẫn bị một đao kia làm cho rung động. Kỹ xảo chiến đấu của Lâm Duệ rất có thể đạt điểm SSS!

Liệu có khi nào là giả không? Lâm Thông kia sao sinh ra được con quái vật thế này? Cấp ba bậc hoàng a… Không thể nào! Tuyệt không thể nào! Dù là kỹ thuật điều chỉnh gen đã phổ biến, nhà quyền quý còn điều chỉnh gen từ bào thai cũng không đạt được hiệu quả như này.

Hạ Mạt Thiển Niệm (Lâm Hi): nhanh thật, hóa ra độn pháp của anh mình cũng xuất sắc như vậy.

Lâm Hi khẽ nghiến răng, nàng từng nghĩ khi giao thủ trước đó Lâm Duệ đã nhường nàng, quả nhiên là đúng.

Lần này Lâm Duệ dùng độn pháp xuất hiện ở điểm mù của Trương Kiệt, chiêu Bạt Dương trảm này lại càng khó phòng bị. Nàng không khỏi thầm nghĩ “anh trai mình” giống sinh vật binh khí hơn cả mình. Sinh vật binh khí? Lâm Hi khẽ cau mày, đầu não đau nhức. Từ khi nàng cấy kinh mạch và luân mạch, ký ức hồi bé thi thoảng sẽ xuất hiện, nhất là khi nhớ đến những từ then chốt.

Lúc này ở trong võ đạo xã đoàn, Trương Kiệt đang nhắm chặt hai mắt. Chỉ một đao! Mình đứng thứ 2 trong Thập Kiệt ở căn cứ số 2, đánh giá thiên phú chuẩn thánh điện, lại bị một đao chém chết! Có thể như vậy sao? Vừa rồi tên kia dùng đao gì vậy? Sao nhanh như vậy chứ?

Trương Kiệt mở xem lại video. Hắn có thói quen là quay lại video các trận chiến quan trọng, sau đó phân tích lại. Nhưng sau khi Trương Kiệt phân tích video, hắn vẫn không thể phân tích được Lâm Duệ xuất đao như thế nào. Bởi vì khi Lâm Duệ xuất đao là ở điểm mù của hắn. Trương Kiệt không thấy được quá trình xuất đao. Còn có một cách là xem lại video từ máy chủ, nhưng cần được Lâm Duệ đồng ý cho xem.

Trương Kiệt không chút do dự, lại khiêu chiến Lâm Duệ.

Lâm Duệ lựa chọn đồng ý. Hắn đang muốn trút giận thay cho em gái, mới chém tên kia một lần, sao hả giận được chứ.

Lần giao đấu thứ hai, Lâm Duệ thấy Trương Kiệt đổi thành găng tay phòng thủ, hai tay giao chéo phòng thủ sẵn cổ.

Lâm Duệ thấy vậy khẽ cười lơ đãng, khi đếm ngược kết thúc, Trương Kiệt phát hiện đối phương lại biến mất trong tầm nhìn của hắn.

Sau lưng! Con ngươi Trương Kiệt co rút lại. Hắn thầm nghĩ độn pháp của đối phương khẳng định đã đến cấp tông sư, thậm chí là đại tông sư! Thật sự quá nhanh! Trôi chảy quá!

Trương Kiệt dù cho thân thể cao lớn nhưng động tác cũng rất linh hoạt. Thân pháp của hắn cũng tốt, nháy mắt đã xoay người lại nhưng hắn chỉ kịp thấy ánh đao vàng óng chém vào trái tim của mình.

Trong chiến đấu giả lập không có cảm giác đau, nhưng trái tim của Trương Kiệt như đang quặn đau nhói lên! Một đao! Lại là một đao! Hắn vẫn chưa thể thông thấy quá trình Lâm Duệ xuất đao. Nhưng hắn đã có thể phán đoán được tốc độ Lâm Duệ xuất đao, hẳn là một phần ngàn đến hai phần ngàn giây! Điều này làm hắn khó mà tin nổi, võ tu giai đoạn đại úy có thể xuất đao nhanh như vậy sao? Đây là đao pháp gì.

Bất Động Minh Vương: Tiếp tục!

Lần giao chiến thứ ba, Lâm Duệ phát hiện chân khí huyết dịch của Trương Kiệt đều tập trung ở cổ, trái tim và những chỗ quan trọng. Hắn còn đổi mặc chiến giáp, tăng cường phòng ngự.

Lâm Duệ vẫn lắc đầu, chơi theo cách cũ, nháy mắt độn pháp đến sau lưng Trương Kiệt. Một đao chém xuống hai chân đối phương rồi mới chém vào mi tâm. Đao thứ hai của hắn chậm hơn nhiều đao đầu tiên, khoảng chừng thời gian vượt qua hư không gấp mười lần đao đầu tiên. Nhưng lúc này Trương Kiệt đã không còn lực đề phòng nữa.

Bất Động Minh Vương: Tiếp tục!

Trương Kiệt cắn chặt răng, hai mắt tràn đầy tơ máu.

Nhưng lần này thư khiêu chiến của hắn bị Lâm Duệ cự tuyệt.

Trương Kiệt có chút táo bạo gửi tin nhắn đến.

Bất Động Minh Vương (Trương Kiệt): Sao không đánh tiếp vậy?

Cô Ảnhメ Thiên Đao (Lâm Duệ): Không cần thiết đánh nữa, với tình huống của ngươi bây giờ, có đánh bao nhiêu lần cũng vậy thôi, đối với ngươi và ta đều không có chỗ tốt gì.

Gương mặt Trương Kiệt lập tức đỏ hồng. Hắn nhớ đến câu nói của Hạ Mạt Thiển Niệm: “ngươi không phải đối thủ của hắn, sẽ bị nghiền ép đấy, hắn cũng không trợ giúp ngươi tăng lên năng lực thực chiến đâu.”

Quả thật không có cách nào, chiến đấu bao nhiêu lần cũng không trợ giúp cho hắn chút nào. Nhưng hắn vẫn muốn nhìn quá trình Lâm Duệ xuất đao, hắn muốn biết tại sao mình thua. Trương Kiệt biết tâm tình của mình đã suy sụp…

Cô Ảnhメ Thiên Đao (Lâm Duệ): Không cần quá để ý, hiện thực và thế giới giả tưởng khác nhau. Ví như tố chất thân thể của ngươi chắc chắn rất mạnh nhưng không xuất hiện trong thế giới giả lập. Ngoài ra, ngươi luyện bá thể đã sắp đến bất lậu kim thân rồi, lúc đó khoái đao của ta chưa chắc đã đánh được ngươi.

Cơ mặt Trương Kiệt hơi giãn ra chút, trước kia hắn cũng an ủi đối thủ như vậy…

Bất Động Minh Vương (Trương Kiệt): Ta muốn biết vừa rồi là bí đao gì vậy? Tại sao ta tìm trong trang của hiệp hội võ đạo không thấy chiêu bí đao này.

Hiệp hội võ đạo cũng có ghi chép lại đao pháp tương tự nhưng không nhanh bằng.

Cô Ảnhメ Thiên Đao (Lâm Duệ): Ta tự nghiên cứu, hiệp hội võ đạo còn chưa biết, hôm nào nói chuyện tiếp, hy vọng ngày mai được giao đấu với ngươi trên lôi đài.

Khuya hôm đó, khi Thạch Yên xách theo một đống túi lớn về võ đạo xã đoàn đại học Minh Đức thì kinh ngạc nhận được tin Trương Kiệt hôm nay cả ngày ở trong phòng, còn không ăn cơm tối từ học trưởng.

Thạch Yên nghe vậy thì ngạc nhiên, thầm nghĩ tên này còn đang chơi chiến đấu giả lập sao? Quái lạ thật! Với trình độ của trường đại học Minh Đức, tên này chỉ đánh nửa giờ là đã chán rồi mới đúng.

Nàng đến cửa phòng của Trương Kiệt, khẽ gõ, một hồi lâu mới truyền ra thanh âm.

- Là Thạch Yên à? Vào đi.

Thạch Yên vào phòng phát hiện phòng tối om, không bật cái đèn nào. Nàng tìm thấy Trương Kiệt ở trong thư phòng, tên này đã tháo mũ giáp, sắc mặt trắng bệch, dưới ánh đèn huỳnh quang của máy siêu tính, thoạt nhìn như là quỷ vậy.

- Bật đèn đi! Ngươi vẫn chiến đấu giả lập à, là nghiện hành hạ người khác à?

Thạch Yên ánh mắt ngạc nhiên nhìn Trương Kiệt hỏi.

Sắc mặt Trương Kiệt âm u, yên lặng không trả lời. Hắn nghĩ nào phải mình hành hạ người khác chứ, là mình bị hành hạ!

Hắn và Lâm Duệ sau khi kết thúc chiến đấu, một mực đánh cùng một người nicknam “quái tiểu thanh niên”, người này võ đạo cũng không tệ lắm, tâm tình rất cứng cỏi, bị đánh bao nhiêu lần cũng không từ bỏ, mà lại dần dần tiến bộ.

Lúc này Thạch Yên nhìn ra phía cửa sổ, có thể thấy một chiếc xe bus bay dừng lại, có hai thiếu niên mười tám tuổi bước xuống xe. Bọn họ như cùng nảy sinh cảm ứng, ngẩng đầu nhìn về hướng Thạch Yên, ba người ở cách mấy chục mét mà nhìn nhau chằm chằm như muốn tóe lửa.

- Ma Kiếm Bách Lý Vương và Ma Thủ Chân Tiếu Tiếu!

Trương Kiệt cũng nhìn theo, ánh mắt hắn đầy nghi hoặc:

- Sao có nhiều người vậy? Còn mang theo camera nữa, là mạng lưới Thiên Âm? Họ định phát sóng sao?

Trương Kiệt phát hiện cách đó không xa còn có ba chiếc xe bay nữa, cũng đang dần hạ xuống:

- Sao người của đài truyền hình cũng tới?

- Ngươi không đọc tin nhắn trong nhóm chat à? Đài truyền hình đồng ý trả tiền để truyền hình trực tiếp lần giao lưu này. Đây là ý của công ty Thiên Kiếm Thực Trang, muốn mượn cơ hội này để ta phân cao thấp với Bách Lý Vương.

Thạch Yên khẽ nhếch môi, mỉm cười:

- Ta đồng ý!

Trương Kiệt nghe vậy thì khẽ nhíu mày lại, thầm nghĩ hai nhân vật cấp 3 bậc hoàng nổi danh này muốn phân cao thấp sao? Nhưng mà….

Trương Kiệt nghĩ đến Lâm Duệ kia. Vấn đề là ở nơi hai hổ tranh phong này, còn có một con quái thú thời tiền sử!

Cầu mong cho tôi và tất cả mọi người được bình an