Vô Thượng Thiên Tôn

Chương 213: quyết tử



Dịch: Tâm Tro Ý Nguội

Chu Trường Cung ý thức không kéo dài được lâu, sau khi hắn bị huyết đao cơ chém đôi người thì đao của Lâm Duệ lập tức ập đến, một đao phá vụn đầu và nguyên thần của hắn.

Chu Trường Cung vừa chết, con diễm huyết phần long hai mắt mờ mịt nhìn thi thể Chu Trường Cung. Nó chỉ nhìn một lát rồi lập tức hóa lửa biến mất. Con chiến long này không có ý thức bản thân, sở dĩ theo lệnh chủ nhân tới đây theo Chu Trường Cung. Giờ Chu Trường Cung đã chết, nó lập tức theo bản năng quay về với chủ nhân.

Thái kim đao long bên cạnh nó không cản lại. Con chiến long này của Đoạn Bằng Hiên chém giết hồi lâu với diễm huyết phần long, cũng đã là cả người đầy vết thương. Hơn nữa giờ nó có kẻ địch mới. Con chiến long này dưới điều khiển của chủ nhân, cả người hơi cúi, lạnh lùng nhìn Lâm Thập Nhị và giáo sư Hàn, như là báo săn mồi, sẵn sàng nhào lên tấn công.

Lúc này ma long cũng từ đại điện lao ra, tìm kiếm thi thể Chu Trường Cung.

- Không có? Không có!

Ánh mắt của ma long tràn đầy khó hiểu. Tại sao trên người Chu Trường Cung không có linh đan cấp cao nào, như vậy đồ vật ở Kỹ Gian đâu rồi? Long huyết tri mệnh đan kia đâu rồi?

Đoạn Bằng Hiên cũng nhíu chặt mày, Chu Trường Cung quả thật không thu được gì sao? Ánh mắt của hắn lập tức lạnh lùng quay qua giáo sư Hàn và Lâm Thập Nhị:

- Họ Hàn, còn có Lâm Thập Nhị nữa, đồ vật có phải rơi vào tay các ngươi rồi không?

Ma long nghe vậy cũng không khỏi nghi ngờ, vừa rồi hai người này dẫn họ chạy loạn làm gì chứ?

Giáo sư Hàn đứng cách 80m, ánh sáng xanh lóe lên từ vị trí hai mắt, giọng nói mang theo tức giận:

- Đoạn Bằng Hiên, ngươi định vu oán giá họa sao? Vừa rồi ta theo các ngươi cùng lúc vào chủ điện, khi đó ta còn không dám có hành động gì. Lúc trước ta đã từ bỏ hành động lần này, chỉ mong lấy được chút vật vãn hồi tổn thất. Buồn cười, đoàn đội của ta chuẩn bị hai năm, tiêu tốn 4 ức của cải, vì các ngươi mà sắp thành lại bại!

Lâm Duệ cau mày nói:

- Ngươi muốn xui con rồng ngu xuẩn này đối phó với chúng ta thì cứ việc nói thẳng. Ở đây trước mặt mọi người, ta làm sao giở trò đây? Ta tới đây là vì giúp sư tử Mộng Vi Vân lấy được chân ý đồ thiên nguyên long biến đại pháp, trợ giúp nàng lên cấp 7!

Hắn vừa nói chuyện vừa lấy ra một quyển trục, rồi cười lạnh nhìn quét xung quanh:

- Ta vừa rồi nghe Chu Trường Cung nói, hình như trước khi chúng ta đến có người vào đây rồi. Lúc đó ta còn không tin, nhưng xem ra chưa hẳn đã sai.

Ma long nghe thấy mấy lời này cũng thấy mơ hồ, cảm giác Lâm Thập Nhị nói rất có đạo lý. Nó lúc trước nghĩ là nếu đám người Đoạn Bằng Hiên đã lấy được đồ thì cần gì chặn lại Chu Trường Cung, nhưng giờ biết đâu đối phương có dụng ý khác.

Cùng lúc đó, ma long cũng cảm nhận được sát ý lạnh thấu xương từ huyết đao cơ ập đến, nàng ta đang đầy lạnh lùng nhìn nó. Ma long không khỏi ừng ực nuốt nước miếng, nhớ tới hai đuôi mình từng đập chủ tớ nhà kia. Nếu là lúc trước thì nó không thèm để ý, nhưng giờ thì khác. Huyết đao cơ kia đã là cấp 5 bậc đế, có thể chém giết Chu Trường Cung! Mặc dù đó là hai chủ tớ hợp lực, nhưng không thể nghi ngờ huyết đao cơ kia rất mạnh! Chiến lực của cô nàng này không kém hơn nó!

Mà bây giờ hắn vừa ăn hai đao của Chu Trường Cung, đã bị trọng thương nội tạng. Một đòn bí đao của Chu Trường Cung vừa nãy, ma long phải ăn đến năm phần. Nó lắc lắc đuôi, sáng suốt lùi ra xa, cũng học giáo sư Hàn, quan sát hai phe Đoạn Bằng Hiên và Lâm Thập Nhị từ xa.

Lúc này mọi người không để ý đến, Chương Trần đứng sau lưng Đoạn Bằng Hiên đang cau mày lại. Hắn nhớ trước khi Đô đại tiên sinh dùng độc đuổi hai gốc ma thực, hắn mơ hồ cảm ứng được rung động nhè nhẹ, nhưng giờ muốn nói lại thôi, cuối cùng biến thành trầm mặc, tay nổi gân xanh nắm chặt đao. Hắn cảm giác thời cơ đã qua, giờ mình nói gì cũng vô dụng. Giờ dù là Vân Cung Ngọc Bài rơi vào tay ai thì cũng không liên quan gì với hắn.

Mà vừa rồi Lâm phòng ngự sử có nói đến Mộng thiên quan, Mộng Vi Vân? Chương Trần không tự chủ nhớ đến phi thư mười vạn dặm lúc ở ngoài động phủ, còn có dấu chân hư hư thực thực của chiến long Mộng thiên quan nữa, tay chân hắn không khỏi lạnh buốt. Sư tôn của Mộng thiên quan là Thần Sứ thứ ba, là tay chân của thần, hoàng đế dự bị! Ngày xưa Thái Tổ triều Đại Tống chính là một trong ba vị Thần Sứ.

Chương Trần cố gắng khắc chế thân thể đang run rẩy. Theo luật Đại Tống, tội mưu phản tru di tam tộc! Tội nghịch thần tru di thập tộc!

Đoàn đại nhân sao có thể để chứng cứ trí mạng như vậy rơi vào tay Lâm Thập Nhị chứ? Lần cướp ngục trước còn có thể giải thích là vì nóng lòng cướp phạm nhân, đương nhiên sự thật cũng là như vậy nhưng giờ bọn họ có bao nhiêu cái đầu cũng không đủ chém!

Đoạn Bằng Hiên ánh mắt lạnh lẽo, thanh âm khàn khàn nói:

- Lâm Thập Nhị, ngươi có nghe đến câu đừng làm việc quá tuyệt, nếu không hại người hại mình không?

Đoạn Bằng Hiên hiện giờ không rảnh quan tâm Vân Cung Ngọc Bài, việc hắn phải xử lý là ảo ảnh thạch trong tay Lâm Thập Nhị.

- Ồ? Xem ra Đoàn đại nhân định liều mạng sao? Ngài đừng sai lầm nữa! Trước đó ngài không làm gì được ta, còn bị ta chém một đao, nữa là bây giờ?

Lâm Duệ nhướng mày, ánh mắt đầy châm chọc đáp trả.

Đoạn Bằng Hiên nỗ lực hô hấp sâu, duy trì bình tĩnh nói:

- Ngươi nói đúng, đúng là liều mạng! Có câu chó cùng rứt giậu, Lâm Thập Nhị, ngươi đừng ép ta không chết không thôi.

Hắn đã loại trừ được nửa thuốc mê trong người, ý thức dần tỉnh táo. Dù hiện giờ hắn bị trọng thương, nhưng vẫn đỡ hơn lúc chạy trối chết lúc trước.

Lâm Duệ chỉ cười khinh thường, phẩy tay với phía trước. Chớp mắt sau, một ánh sáng vàng xuất hiện bên người Lâm Duệ.

Mọi người chăm chú nhìn cảnh này, đó chính là pháp khí truyền tin lúc trước họ thấy – phi thư mười vạn dặm!

Lâm Duệ cầm pháp khí hình quyển sách này ở trong tay nói:

- Quên đã nói với ngươi, Mộng sư tỷ của ta giờ chỉ cách Sa Châu mấy ngày, ta đã báo cáo việc hôm nay lên sư tỷ. Chắc chắn không lâu sau, Mộng sư tỷ sẽ giá lâm Sa Châu, đích thân xử lý án mưu phản.

Đoạn Bằng Hiên nhìn phi thư mười vạn dặm trong tay Lâm Thập Nhị, lại nhìn đối phương đặt ảo ảnh thạch vào trong, rốt cuộc không thể chịu đựng. Hắn hai mắt trợn lên, toàn thân nổi gân xanh, bộc phát huyết diễm:

- Lâm Thập Nhị, ngươi phải chết!

Đoạn Bằng Hiên bỗng im bặt lại, bởi vì Chương Trần ở phía sau đột nhiên đâm một đao vào lưng hắn. Đao của Chương Trần vô cùng đột ngột, súc thế đã lâu, và bí đao bậc vương Phong Long Nha, đâm tới từ góc độ xảo trá nhất, khó phòng bị nhất.

Đoạn Bằng Hiên vừa sinh ra cảnh giác thì đao kia đã đâm xuyên ngoại cương, đâm vào nội tạng hắn. Hắn hét lớn một tiếng, mãnh liệt vung đao về phía sau nhưng Chương Trần đã sớm rút lui, nháy mắt xuất hiện ở mấy chục bước bên ngoài.

Chương Trần một bộ đại nghĩa nói:

- Phòng ngự sử đại nhân, ta Chương Trần nguyện dâng lên chứng cứ! Đoạn Bằng Hiên quả thật có cấu kết với tổng đốc Sa Châu, có lẽ có ý mưu phản! Lúc trước ta tiến đánh cướp ngục Vọng Thành Đô là nhận lệnh của Đoạn Bằng Hiên, đám thuộc hạ chúng ta hoàn toàn không tham dự việc này.

Đám cao thủ cấp 5 của án sát sử bỗng rối loạn, không biết phải làm sao. Nhưng khi Chương Trần nói xong, cả đám không chút do dự, lách mình kéo dài khoảng cách với Đoạn Bằng Hiên.

Án sát thiêm sự Trương Tri Lực ở bên cạnh thì sắc mặt trắng bệch, thầm nghĩ chuyện tiến đánh Vọng Thành Đô không phải là ý của Chương Trần sao? Bọn họ làm như này thì mặt mũi nào gặp đồng sự đã chết chứ? Nhưng rồi hắn chỉ khẽ thở dài, thầm nghĩ giờ Đoạn Bằng Hiên có giết Lâm Thập Nhị thì tác dụng gì chứ? Chương Trần làm rất đúng, chuyện đã đến nước này, Lâm Thập Nhị có chết hay không thì đao của Hoàng Thành Ty cũng sẽ quét ngang toàn bộ quan trường Sa Châu.

Hắn cũng lui lại mấy chục mét:

- Trương mỗ nguyện dâng lên chứng cứ nói rõ Đoạn Bằng Hiên và tổng đốc Sa Châu cấu kết, ý đồ mưu phản.

Ánh mắt Đoạn Bằng Hiên tràn đầy khó tin, mang theo lửa giận vô cùng nói gằn từng chữ:

- Chương Trần!

Hắn hận không thể trực tiếp nhào qua, nuốt sống phụ tác đặc lực ngày xưa của mình. Nhưng rồi ánh mắt của hắn chuyển hướng Lâm Thập Nhị, thằng nhãi ranh này mới là ngọn nguồn tai nạn.

- Thú vị thật, hiện giờ nhân chứng vạt chứng đều đủ, xem ra vực ngoại thiên ma kia nói không sai.

Lâm Duệ phát hiện ánh mắt Đoạn Bằng Hiên tro tàn, rõ ràng mang theo ý quyết tử chiến! Hắn thả ra phi thư, đồng thời nắm chặt đao bên hông, cùng huyết đao cơ súc thế đề phòng. Vị án sát sử đối diện chuẩn bị liều mạng rồi! Đây mới thật sự là chó cùng rứt giậu!

Chớp mắt này, Đoạn Bằng Hiên và thái kim đao long như hổ điên nhào hướng Lâm Thập Nhị!

Cầu mong cho tôi và tất cả mọi người được bình an