Vô Thượng Thiên Tôn

Chương 216:



Dịch: Tâm Tro Ý Nguội

Lâm Duệ bay ra không lâu thì thần sắc hơi động, khẽ nhìn sau lưng. Hắn cảm giác mình bị bám theo. Người kia hẳn là trong số cao thủ cấp 5 tiến vào địa cung, bởi vì đám người kia một mực quan sát từ xa, không dám đến gần nên Lâm Duệ cũng không để ý. Nhưng sau khi hắn đi ra, người này lại theo sau hắn, một mực đi cùng hơn mười dặm.

Lâm Duệ quay đầu lại, dùng ánh mắt hỏi dò huyết đao cơ, Cơ Tuyết Oánh tay nắm đao đáp lại. Hắn biết mình cảm ứng không sai. Thú vị, người này thấy hắn giết Đoạn Bằng Hiên và Chu Trường Cung mà vẫn dám theo sau?

Lâm Duệ lập tức nhắn tin với Phí Vân Lai.

Cô Ảnhメ Thiên Đao (Lâm Duệ): Lão Phí, ngươi khôi phục như nào rồi? Có nắm chắc giết được cấp 6 không? Thực lực người này hẳn là mạnh hơn ma long, nhưng yếu hơn Đoạn Bằng Hiên.

Vô địch ngưu (Phí Vân Lai): Không đánh lại, ta nếu có thể đối phó được cao thủ cấp 6 thì đã vào địa cung Tần Ngạn nhìn rồi, trong đó hẳn có chút đồ tốt ta cần. Mấu chốt là nguyên khí quá yếu, chưa kịp bổ sung.

Cô Ảnhメ Thiên Đao (Lâm Duệ): Đó là có thể đánh, cũng đúng, ngươi đã dám tìm Mộng Vi Vân tính sổ thì hẳn đã khôi phục được ít chiến lực. Ta nhớ trong căn cứ của giáo sư Hàn có hai lọ thuốc kích thích số 6, ngươi và hộ pháp ma dùng chút đi.

Hắn trước đó từng thấy chúng ở tủ lạnh của căn cứ dưới lòng đất.

Vô địch ngưu (Phí Vân Lai): Ê ê, ngươi muốn ta liều mạng à? Dùng thuốc kích thích đó hao tổn rất nhiều nguyên khí, sau khi dùng xong, ta và chiến long phải nằm thêm một tháng đấy.

Phí Vân Lai thầm nghĩ nếu như có thể trả hết ân tình cứu mạng của Lâm Duệ thì cũng được.

Cô Ảnhメ Thiên Đao (Lâm Duệ): Lão Phí ngươi bây giờ làm lính đánh thuê đúng không? Ta trả 5000 vạn đồng Liên Bang, tính vào phí phẫu thuật cho ngươi.

Theo như Lâm Duệ biết, đấy là giá thuê cao thủ 6S+ chấp hành nhiệm vụ nguy hiểm cao.

Vô địch ngưu (Phí Vân Lai): Ok! Boss, giờ ngài đang ở đâu? Chúng ta tới ngay.

Ở trong căn cứ dưới lòng đất, Phí Vân Lai kích động bò ra khỏi khoang ngủ, hắn không ngờ tình trạng như này còn kiếm được tiền, quá kịp thời a!

Lâm Duệ gửi định vị sang.

Cô Ảnhメ Thiên Đao (Lâm Duệ): Giờ ta sẽ dẫn đối phương tới chỗ này, ngươi chú ý chút đừng để bị phát hiện.

Phí Vân Lai đã dám nhận đơn sát thủ thì hẳn là vô cùng tự tin vào khả năng ẩn nấp của mình. Theo như hắn biết, “thiên cẩu” độn pháp cao siêu, có thể ẩn tàng giữa không trung, xuất quỷ nhập thần.

Lâm Duệ tiếp tục tiến lên trước, cho đến 80 dặm, hắn mới dừng lại. Hắn đã thấy giáo sư Hàn. Vị này vẫn đang mặc cơ giáp, đang dùng thiết bị dò quét phía sau hai người Lâm Duệ. Ông đã nhận được tin nhắn của Lâm Duệ, biết có người bám theo sau.

Giáo sư Hàn đã quét được một điểm đỏ, ở cách họ mười bốn dặm, nhưng đối phương đã dừng lại không tiếp tục đến gần. Ông khá khâm phục năng lực cảm nhận của Lâm Duệ, cách xa vậy mà vẫn cảm nhận được.

Giáo sư Hàn ném một túi sang cho Lâm Duệ.

Phong hỏa liên thành (Hàn Khả Đạo): Đây là thần tâm thanh linh đan em cần, còn có hai lệnh bài Vân Cung Ngọc Bài nữa, cả một cái trong tay tôi nữa, hẳn là có liên quan đến Vân Thượng Thiên Cung của Đỗ Tôn Long.

Ông không nói chuyện mà dùng chat, để tránh bị người bám đuôi dùng pháp khí theo dõi, có thể nảy sinh phiền toái.

Cô Ảnhメ Thiên Đao (Lâm Duệ): Vân Cung Ngọc Bài? Giáo sư cho em thứ này làm gì, giáo sư không phải có hứng thú với Vân Thượng Thiên Cung sao?

Phong hỏa liên thành (Hàn Khả Đạo): Tôi rất có hứng thú, nhưng cũng tự mình hiểu rõ bản thân, tôi và đám đệ tử không đủ tư cách đi đào di bảo Vực Sâu, đụng phải là phải chết.

Phong hỏa liên thành (Hàn Khả Đạo): Theo như long thi của Đỗ Tôn Long, vị này khả năng đã vào Vực Sâu, hắn không phải lên cấp thất bại mà là bị người giết chết. Cho nên Vân Cung Ngọc Bài với tôi mà nói quá bỏng tay, lần này có thể lấy được hài cốt chiến long Đỗ Tôn Long và nguyên chất Vực Sâu là đã đủ thỏa mãn rồi.

Lâm Duệ lập tức hiểu rõ, giáo sư Hàn muốn đẩy đi việc này, không thể nghi ngờ đây là lựa chọn sáng suốt.

Cô Ảnhメ Thiên Đao (Lâm Duệ): Được, vậy thứ này để em xử lý.

Giáo sư Hàn đang âm thầm hiếu kỳ, thầm nghĩ Lâm Duệ sẽ giải thích với Mộng Vi Vân như nào đây? Nhưng đệ tử của hắn to gan lớn mật, một mình vạch ra toàn bộ kế hoạch nên hẳn là không cần lo.

Phong hỏa liên thành (Hàn Khả Đạo): Ngoài ra còn có đồ trong Kỹ Gian nữa, ngoài thần tâm thanh linh đan ra, trong đó còn sáu bình đan dược cấp 7, đều được bảo tồn tốt, dược hiệu hoàn chỉnh, giá trị khó mà đánh giá. Còn có bốn cái pháp khí cấp 7, một thanh thần kiếm cấp 8 nhưng đã không thể sử dụng, phải mời cao nhân sửa chữa lại.

Phong hỏa liên thành (Hàn Khả Đạo): Ngoài ra còn có chút đồ nữa, chí ít hai ức đồng Liên Bang. Tôi đã bàn với đám Lý Lập rồi, tất cả những đồ này đều thuộc về em, không biết em định xử lý như nào? Mang về căn cứ số 9 hay để lại Thiên Cực tinh?

Lâm Duệ nhìn xong tin nhắn thì nhíu mày lại.

Cô Ảnhメ Thiên Đao (Lâm Duệ): Như vậy không được đâu, bọn họ không có ý kiến gì sao?

Lúc đầu đã xác định là chia phần theo tỉ lệ rồi. Vấn đề là Lâm Duệ không thể bại lộ thân phận nên trong nhóm không biết hắn cố gắng như nào, cho nên không dễ chia chiến lợi phẩm. Hắn vốn định chịu thiệt ở việc này, lấy được thần tâm thanh linh đan là tốt rồi, không ngờ giáo sư Hàn lại chia cả cho hắn.

Phong hỏa liên thành (Hàn Khả Đạo): Bọn họ có thể có ý kiến gì chứ? Lần này toàn bộ hành trình bọn họ không gặp chút nguy hiểm nào, chỉ đi đào đất mà thôi. Chuyện này tôi cũng đã báo trước, lần này cần hối lộ một vị đại nhân vật Thiên Cực tinh, nhờ người này ra tay. Người này đảm bảo nhóm thu được thi thể chiến long Đỗ Tôn Long, đồ vật còn lại đều phải giao cho vị đại nhân vật này.

Phong hỏa liên thành (Hàn Khả Đạo): nguyên chất Vực Sâu giá trị không thể đo lường, bọn họ lần này vẫn kiếm lớn. Em yên tâm, bọn họ đã ký hợp đồng với tôi, không có ý kiến gì.

Giáo sư Hàn rất tin tưởng đội ngũ của mình, mà mấy năm qua, đám nhỏ do Lý Lập dẫn đầu nhân phẩm đều tốt đẹp. Hơn nữa lần này tài chính là hắn xin viện trợ, học vị cũng là hắn giao ra, đám học sinh thu được vinh dự lớn như này cũng nên thỏa mãn. Đỗ Tôn Long vậy mà đã lên cấp Vực Sâu, chỉ riêng luận văn này được đưa ra đã mang đến chỗ tốt vô tận cho họ rồi, chứ đừng nói đến giá trị nguyên chất Vực Sâu.

Lâm Duệ nghe vậy thì bật cười, thầm nghĩ giáo sư Hàn làm người phúc hậu, thảo nào Lý Lập sư huynh tôn sùng giáo sư như vậy. Hắn thầm nghĩ chút rồi nhắn lại.

Cô Ảnhメ Thiên Đao (Lâm Duệ): Có thể làm phiền giáo sư xử lý những đồ này giúp em không? Ngoài bình ma huyết thần luyện đan ra, những thứ khác em không cần dùng, toàn bộ đổi thành tiền.

Lâm Duệ không có con đường xử lý ở Thiên Cực tinh, cũng không muốn để các tổ chức tình báo chú ý đến bản thân. Ở căn cứ số 9 thì hắn càng không có con đường thích hợp. Đan dược có thể bán cho tập đoàn Thiên Lam, nhưng như hắn biết, mấy loại đan được đó không phải đan dược đặc biệt quý hiếm, Liên Bang đã sớm có đan phương nên không bán được giá cao.

Giáo sư Hàn khẽ gật đầu, sảng khoái đáp ứng: được, cho tôi hai tháng, tôi sẽ đổi thành tiền mặt giúp em.

Việc này với ông mà nói không khó, còn có thể tăng cường nhân mạch bản thân. Giáo sư Hàn ánh mắt hơi tĩnh mịch nhìn về nơi xa.

Phong hỏa liên thành (Hàn Khả Đạo): Như vậy cái đuôi kia xử lý như nào?

Lâm Duệ khẽ nhếch môi, hắn nhanh chóng trả lời: Kẻ này hẳn là tự nhận thực lực mạnh hơn em, nhưng không mạnh hơn hai chúng ta hợp lực.

Giáo sư Hàn nghe vậy hiểu rõ, điều khiển chiến giáp biến mất. Nếu như người nọ có thể áp chế bọn họ thì không cần giấu đầu lộ đuôi, kiêng kỵ nhiều như vậy, trực tiếp giết tới là được rồi.

Cũng không lâu sau, Lâm Duệ cảm ứng được không khí xung quanh thay đổi, một bóng hình nhanh chóng tới gần hắn.

- Thú vị, đường đường phòng ngự sử Hoàng Thành Ty lại cấu kết cùng vực ngoại thiên ma?

Người này thanh âm mang theo trêu tức:

- Buồn cười Đoạn Bằng Hiên và Chu Trường Cung tự cho là thông minh, lại bị ngươi và vực ngoại thiên ma kia đùa bỡn trong lòng tay.

Lâm Duệ quay lại nhìn, ánh mắt không khỏi trầm trọng. Người đến mặc một thân áo trắng, tuổi tác và diện mạo chừng 20 tuổi, tóc cắt ngắn, đẹp trai lai láng. Làm Lâm Duệ kinh ngạc là ấn ký “thánh lôi kiếp hỏa” ở mi tâm của người kia, giống hệt ấn ký ở trái tim của hắn. Thật ra Lâm Duệ cũng có thể dịch chuyển ấn ký thánh lôi kiếp hỏa đến mi tâm, nhưng hắn không làm như vậy.

Hắn nhanh chóng biết được thân phận của đối phương, hẳn là nhân vật lợi hại của Quang Minh thánh giáo mà quận úy Tần Hạ nói tới. Lâm Duệ tay đè đao, thần sắc ung dung nói:

- Cấu kết với thiên ma, ta không hiểu ngươi nói gì?

- Làm bộ rất giống mà. Nhưng Hứa mỗ vừa vặn có một pháp khí, có thể dùng bí pháp thu được hình ảnh từ xa, ghi chép lại. Thứ này tốt hơn nhiều ảo ảnh thạch của ngươi.

Thanh niên áo trắng vừa nói vừa lấy ra một miếng kính bạc. Mặt kính chiếu ra vài bức hình, là toàn bộ kinh lịch của Lâm Duệ ở trong động, từ khi bắt đầu tiến vào địa cung đến khi gặp mặt giáo sư Hàn, toàn bộ đều được ghi chép lại.

Lâm Duệ âm thầm kinh ngạc, tên này vẫn một mực theo dõi hắn sao? Còn yên lặng ghi hình lại mà hắn hoàn toàn không biết gì cả. Đối phương dùng bí pháp gì vậy, sao lợi hại như vậy? Pháp khí kia là gì nữa, có thể thu hình từ khoảng cách mười dặm.

Thanh niên áo trắng khẽ nhếch môi, đầy châm chọc nói:

- Ngươi rất cẩn thận, không để lộ chút sơ hở nào nhưng nếu ta giao những hình ảnh này cho cấp trên của ngươi, hay là tổng đốc Sa Châu thì họ sẽ nghĩ như nào nhỉ?

Nhất là hình ảnh Lâm Thập Nhị nhận đồ của vực ngoại thiên ma kia, đã đủ để chứng minh hắn có cấu kết với vực ngoại thiên ma. Thậm chí nếu suy đoán thêm, chuyện cướp ngục kia cũng rất đáng nghi.

Lâm Duệ thần sắc như thường, khẽ lắc đầu:

- Ta không biết bọn họ sẽ nghĩ như nào, nhưng tà giáo như ngươi thì ai cũng có thể diệt trừ!

Lâm Duệ tiếng nói chưa dứt, thanh niên áo trắng đã thấy ánh sáng trắng lóa lên. Hắn hiểu được đối phương định giết người diệt khẩu.

Thanh niên áo trắng thì âm thầm buồn cười, hắn đi theo chủ tớ Lâm Thập Nhị đã nửa canh giờ, hiểu rõ thực lực của họ. Đối phương nghĩ hắn là Chu Trường Cung sao? Nhưng như này cũng tốt, phải để chủ tớ nhà này biết hắn là ai, mới ngoan ngoãn nghe lời được. Chỉ cần người này chịu cúi đầu, dù chỉ là một việc thôi, hắn có thể từng bước thu phục đối phương, để đối phương ngoan ngoãn làm chó cho hắn.

Keng!

Thanh niên áo trắng rút kiếm nhanh như thiểm điện, cũng mang theo khái niệm Vực Sâu. Hắn dễ dàng đón đao của Lâm Duệ.

Nhưng ngay khi thanh niên áo trắng thần sắc ung dung, chuẩn bị đón đỡ đao của huyết đao cơ chém tới thì hắn bỗng cảm ứng được một khí tức mạnh mẽ bất ngờ tấn công tới.

- Là gì vậy?

Thanh niên áo trắng kinh hồn táng đảm, nhưng hắn đang đối diện với đao của huyết đao cơ, căn bản không thể phân tâm. Huyết đao cơ rất nhanh, cũng rất mạnh! Nàng và Lâm Thập Nhị dùng khái niệm Vực Sâu, bóp méo ánh sáng xung quanh, để không có độn pháp nào nhanh hơn được đao của họ.

Keng!

Thanh niên áo trắng dùng toàn lực mới ngăn lại được đao của huyết đao cơ. Ngay khi hắn chuẩn bị lách mình né tránh, một ánh đao như rắn độc đâm vào cổ hắn, nghiêng xuống chém vỡ vụn sống lưng hắn, đâm xuyên lồng ngực hắn.

Thanh niên áo trắng hống lên như dã thú, hắn dùng ý niệm thao túng thân thể và pháp khí thi triển độn pháp, bỗng nhiên chuyển dịch hai mươi trượng, nhưng đúng lúc này, hắn thấy một bàn tay khổng lồ ập xuống.

- Là chiến long cấp 7?

Thanh niên áo trắng con ngươi co lại như châm, hắn đã không còn lực phòng ngự, thân thể bị vỗ trúng bắn ngược trở lại, thất khiếu chảy máu, phế phủ vỡ vụn.

Lúc này Lâm Duệ đã lách mình đến, một lần nữa vung đao, dễ như trở bàn tay chém xuống đầu thanh niên áo trắng!

Cầu mong cho tôi và tất cả mọi người được bình an