Dịch: Tâm Tro Ý Nguội
Không biết có phải là do ảo giác không mà sau khi nhận được thông báo của Chiến Linh giới, Lâm Duệ cảm giác sống lưng phát lạnh. Nhưng hắn vẫn đè lại tâm tình, tiếp đón vị khách thứ hai, đại tế ti của Quang Minh thánh giáo – Đường Văn Lan. Vị này mấy ngày trước đã muốn gặp mặt hắn, nhưng Lâm Duệ vẫn không có thời gian gặp. Hôm nay nhân dịp cần gặp Phong Tuyết Nghênh, nên hắn thuận tiện hẹn vị này luôn.
Đường Văn Lan cũng đưa một phần hậu lễ cho hắn, là ba hạt sen của quang minh thánh liên, có thể giúp tăng tố chất thân thể và nguyên lực hệ quang minh.
Đây là phần quà cảm tạ Lâm Thập Nhị đã giúp đỡ bách tính cùng khổ và công nhân ở bến tàu. Trước đó, khi ma long phong tỏa đường sông, Lâm Thập Nhị đã dùng hai tháng lương cứu tế bách tính Tĩnh Cảng. Mục đích thật sự của hắn là ổn định dân tình, nhưng thực tế thì ma long mới gây hại được nửa tháng đã bị đuổi đi. Quang Minh thánh giáo toàn bộ quá trình không tốn bao nhiêu sức lực, nhưng lại được lợi kết nạp thêm không ít tín đồ. Ngoài ra từ khi Lâm Thập Nhị nhận chức, liên tiếp diệt trừ giám quan Vương Chấn Lợi và ma long, để đường thủy Tĩnh Cảng thông suốt, bách tính cũng từ đó được lợi.
Lâm Duệ rất vui vẻ nhận món quà này, ba hạt sen này có thể giúp tăng tố chất thân thể và lượng chân khí của hắn, ít nhất tăng thêm 30 điểm, giúp hắn tiết kiệm không ít thời gian. Nhưng chuyện tiếp theo Đường Văn Lan nói làm hắn tâm thần chấn động.
- Ngoài ra ta còn muốn nhờ đại nhân một chuyện. Trước đây không lâu tổng đàn có truyền dụ lệnh đến, ngũ thánh tử Hứa Triết của chúng ta vẫn lạc ở trong khu tiết trấn Nam Hồ. Tổng đàn vô cùng coi trọng chuyện này, đã phái một vị đô chủ tế đến điều tra, còn ra lệnh phân đàn các địa phương toàn lực điều tra hành tung ngũ thánh tử và nguyên nhất cái chết của thánh tử.
Đường Văn Lan sắc mặt trầm trọng nói.
Lâm Duệ híp mắt lại, không chút biến sắc hỏi dò:
- Lại có chuyện này sao? Nhưng việc này liên quan gì đến ta chứ?
Đô chủ tế của Quang Minh thánh giáo là cao thủ cấp 7, việc này mang đến áp lực không nhỏ cho hắn. Nhưng tiết trấn Nam Hồ rất lớn, bao gồm Sa Châu và sáu châu nữa, diện tích lên đến 230 vạn cây số vuông. Phạm vi lớn như vậy, Quang Minh thánh giáo hẳn là nhất thời không tra rõ được.
Đường Văn Lan cười khổ nói:
- Là muốn nhờ đại nhân vận dụng Hoàng Thành Ty tìm kiếm thử, giúp chúng ta tra được hành tung trước khi chết của thánh tử và nơi sau cùng…
- Cái này. Quang Minh thánh giáo bị khâm định là tà giáo, bản quan tiếp xúc với các ngươi đã làm trái quy củ triều đình.
Lâm Duệ nhíu mày đáp. Mấu chốt là hắn không thể tự tra đến mình được.
Nhưng chớp mắt tiếp theo, cả mảng hoàng kim lấp lánh hiện ra. Đường Văn Lan lấy ra từ trong tay áo năm thỏi đại nguyên bảo, nhìn bộ dáng hẳn là 50 lượng thần kim một thỏi, tổng 250 lượng. Đường Văn Lan chắp tay, thần sắc thành khẩn nói.
- Xin nhờ đại nhân giúp đỡ! Nội bộ Hoàng Thành Ty hẳn là có ghi chép về hành tung nhân vật quan trọng của giáo ta, chỉ cần đại nhân cho chúng ta biết ghi chép về Hứa Triết là được. Đại nhân yên tâm, ngài có duyên với giáo ta, giáo ta chắc chắn không phá hoại quy củ, tuyệt đối không tiết lộ chuyện này dù chỉ nửa chữ.
Lâm Duệ không khỏi khẽ hừ hừ, ra hiệu huyết đao cơ ở bên cạnh nhận lấy, một bộ chính khí lẫm nhiên:
- Việc này cũng không làm trái bản tâm bản quan, cũng không làm hại chức trách gì, ta sẽ mau chóng thu lấy hồ sơ, nhưng thời gian khó nói, Đường đại tế ti kiên nhẫn chờ tin tức của ta.
Hai trăm năm mươi lượng thần kim là 25000 lượng ma ngân, đổi thành 2500 vạn đồng Liên Bang, có thể thấy Quang Minh thánh giáo rất có thành ý. Lâm Duệ nghĩ thầm số tiền này dùng ở bất cứ vị phòng ngự sử nào ở tiết trấn Nam Hồ đều đủ mua được phần tình báo này. Cho nên để mình nắm giữ số tiền này còn hơn rơi vào tay người khác, mà lại ít nhiều có thể khống chế vụ án này.
Đường Văn Lan nghe vậy thì cảm tạ không dứt, huyết đao cơ thì ôm năm thỏi vàng, ánh mắt dị dạng nhìn Lâm Duệ. Nàng không sợ Quang Minh thánh giáo trả thù, chỉ là chột dạ vì thu tiền thôi.
Vị khách thứ ba Lâm Duệ tiếp là thị bạc ti, đề cử đại nhân – Lý Đan.
Hai người bọn họ đều là quan viên triều đình, vốn không cần lét lút gặp mặt như này. Vấn đề là mấy ngày này là ngày chia hoa hồng, vẫn nên tránh mặt người nha môn Hoàng Thành Ty. Hiện tại trong Vọng Thành Đô phần lớn là Lâm Duệ chiêu mộ, kinh doanh vững chắc như thùng đồng vách sắt, nhưng khó tránh khỏi có tai mắt thế lực khác nên việc như này bí mật vẫn là hơn.
Lý Đan mang cho Lâm Duệ kinh ngạc không nhỏ, tháng này thị bạc ti chia hoa hồng đến 45000 lượng ma ngân. Lâm Duệ không khỏi giật mình hỏi lại:
- Sao tháng này lại chia nhiều vậy?
- Chính là như vậy. Sau khi đại nhân nhậm chức, hơn hai trăm thương thuyền được xuất cảng, giờ một phần đã quay về, vì giá thần tâm trà tăng cao ngoài mong đợi, chủ thuyền cũng kiếm lớn, lợi nhuận tăng cao.
Lâm Duệ âm thầm kinh hỉ, nghĩ đám thương thuyền này đi nhanh thật. Vọng Thành cách Lạc Kinh cả chục vạn dặm, thế mà tới lui chỉ trong hai tháng, quá nhanh a.
- Hiện giờ mới là một phần nhỏ, chưa đến một phần tư quay lại, tháng sau mới kiếm lớn.
Lý Đan lấy ra một chồng ngân phiếu đặt trước mặt Lâm Duệ:
- Ngoài ra, đây là phần hiếu kính của các đại chưởng quỹ với đại nhân.
Lâm Duệ nhìn chồng ngân phiếu, khó hiểu hỏi:
- Lý đại nhân, đây là sao vậy?
Nhìn chồng ngân phiếu này, phải đến 15000 lượng ma ngân. Nhưng vấn đề là sao tự nhiên lại hiếu kính hắn chứ? Trước đó, khi hắn nhậm chức đã thu một phần tiền hiếu kính rồi, tiếp theo chia hoa hồng cho hắn là đủ.
Lý Đan chắp tay cười nói:
- Kể từ khi đại nhân nhậm chức, giao thông thương thuyền thông suốt. Đại nhân bình phục ma long, trấn áp yêu ma, giúp bách tính quận Vọng Thành an cư lạc nghiệp, trăm nghề thịnh vượng, cho nên các đại chưởng quỹ sau khi thương nghị, ủy thác ta dâng phần hiếu kính cho đại nhân để biểu thị cảm kích với ngài hai tháng nay đã vất vả rồi.
Thật ra là do hắn nghe tin vị Lâm phòng ngự sử này rất có thể sẽ bị điều vào kinh, trở thành đồ đệ của Thần Sứ thứ ba, còn được nhận trọng trách cho nên mới cố ý tụ tập đám đại chưởng quỹ, sớm kết giao với Lâm Thập Nhị.
Đám đại chưởng quỹ cũng rất tình nguyện, Lâm phòng ngự sử một khi vào kinh đảm nhiệm chức cao, có thể giúp chiếu cố bọn họ. Phải biết kinh thương bị kỳ thị nhiều ở kinh thành, nếu có một vị quan lớn Hoàng Thành Ty giúp đỡ thì họ sẽ tránh được rất nhiều phiền phức.
Lâm Duệ nghe vậy thì không khỏi cảm thán, quan trường Thiên Cực tinh mục nát quá a… Đám hiệu buôn, chưởng quỹ này cũng thật là, hắn chỉ thực hiện chức trách của mình thôi mà, sao phải gom tiền hiếu kính làm gì chứ… Tuy trong lòng hắn phê phán nhưng vẫn ra hiệu huyết đao cơ nhanh chóng nhận lấy số tiền này. Biết làm sao được, Thiên Cực tinh là như này, nhập gia phải tùy tục chứ… Vì đoàn kết với đồng liêu, ẩn nấp bản thân, hắn không thể không thu.
Sau đó Lâm Duệ lại gặp mấy người, đều là mấy vị tai to mặt lớn ở quận Vọng Thành. Đủ loại hình, từ hiệu buôn lớn ở Tĩnh Cảng, người môi giới, vận chuyển, chủ quán rượu… Ngoài ra, Lâm Duệ còn gặp mấy vị thân sĩ địa phương, lại nhận được thêm mấy vạn lượng ma ngân. Thêm vào thu hoạch trước đó, Lâm Duệ hôm nay thu được 10 vạn ma ngân, và hai lọ thuốc thiên liên tinh hóa giá trị 1 ức. Đây chính là lý do Lâm Duệ dám tiêu sạch 28 ức Liên Bang để kiến tạo căn cứ. Đối với lão Phí trong danh sách truy nã thì kiếm tiền khó khăn, chứ hắn là phòng ngự sử Hoàng Thành Ty, kiếm tiền chỉ là một câu nói! Chỉ cần hắn muốn, thậm chí ngày thu đấu vàng.
Nhưng đúng lúc này, Lâm Duệ nhận được phi thư mười vạn dặm của Mộng Vi Vân gửi cho. Theo phi thư đến còn có một phù bài bằng ngọc, khắc chữ triện “Long”. Hắn nhìn nội dung thư mà nhíu mày, vui buồn lẫn lộn.
- Sư tỷ nhanh như vậy đã đi sao?
Trong thư Mộng Vi Vân nói nàng nhận được nhiệm vụ khẩn cấp, hiện tại phải rời đi ngay, không thể cáo biệt hắn, vị này biểu thị vô cùng cảm kích hắn mấy ngày qua đã chiếu cố nàng. Cùng lúc đó, Mộng Vi Vân còn nói Thần Sứ thứ ba, sư tôn nàng, sau khi nhận bình thần tâm thanh linh đan thì vô cùng hài lòng với Lâm Thập Nhị. Thần Sứ coi hắn là nhân tài có thể dạy dỗ, quyết định thu Lâm Thập Nhị làm đệ tử. Ngọc bài đi theo chính là ấn tín đệ tử của Lâm Thập Nhị.
Cho nên hiện giờ bọn họ đã chính thức là sư tỷ, sư đệ! Mộng Vi Vân còn cố ý dặn hắn không được tiếp xúc truyền thừa sư môn nào khác, hiện giờ Lâm Thập Nhị hắn chỉ thiếu nghi thức bái sư thôi, đừng để xảy ra vấn đề gì.
Ngoài ra Mộng Vi Vân còn ám chỉ hắn, sư tôn hiện đang nỗ lực tranh thủ hoạt động để giúp Lâm Thập Nhị khi vào kinh nhận một chức vị trọng yếu trong Hoàng Thành Ty, bảo hắn nhất định phải nỗ lực tăng lên chiến lực, chuẩn bị sẵn sàng.
Lâm Duệ hơi tiếc nuối với việc Mộng Vi Vân rời đi. Kể từ sau động phủ Tần Ngạn, Mộng Vi Vân vẫn mỗi ngày kiên trì đụng trán giúp hắn ngưng tụ võ ý và cô đọng kim đan, giúp võ đạo của hắn tăng tiến thần tốc. Nhưng giờ Mộng Vi Vân đã rời đi rồi sao? Mà vị này thương thế còn chưa khỏi hẳn, nếu gặp cao thủ cấp 6 cũng gặp nguy hiểm, liệu đi đường có sao không?
Lâm Duệ nhìn thư mà không khỏi trầm tư. Mình sắp chấp chưởng bộ phận trọng yếu Hoàng Thành Ty sao? Thần Sứ thứ ba để Mộng Vi Vân tiết lộ việc này trong thư hẳn là có nắm chắc. Chẳng lẽ mô hình dự đoán của Cục An Ninh đúng, hắn sẽ thành chỉ huy sứ Thứ Gian Cục? Mà bây giờ Tiết Lăng Tuyết hẳn là đã nhắn về cho Chu đại tướng xong. Sao còn chưa có kết quả nhỉ?
Hắn còn không biết, lúc này,Tiết Lăng Tuyết sắc mặt tái nhợt, tâm tình thấp thỏm chờ tin trả lời của Chu đại tướng. Sau khi nàng rời khỏi quán rượu thì không liên lạc ngay, mà thấp thỏm hồi lâu mới nhắn lại ngôn từ của Lâm Thập Nhị cho Chu đại tướng.
Lúc này nàng rất muốn khóc, nàng không biết Chu đại tướng có thể đồng ý chuyện hoang đường như này không, nếu đại tướng đồng ý thì mình nên làm gì? Nàng âm thầm mài răng, cảm giác tên họ Lâm kia quá chết tiệt, thật sự là bắt nạt người khác mà.
Ngay lúc này, nàng nhận được tin trả lời của Chu Vân Phi.
Cầu mong cho tôi và tất cả mọi người được bình an