Vô Thượng Thiên Tôn

Chương 267: lôi phách



Dịch: Tâm Tro Ý Nguội

Chiến linh số 2 giúp Lâm Duệ thu được Lôi Phách châu là một viên cầu tỏa ánh sáng trắng nhạt, to cỡ nắm tay. Nhưng khi Lâm Duệ chuyển chân nguyên vào viên châu này, sẽ tạo thành dịch chân nguyên lôi hệ màu tím lưu lại trong đó. Hắn lúc ban đêm đã tế luyện xong châu này, lại dùng thêm 10 tiếng để chứa đầy cho Lôi Phách châu. Trong lòng hắn vô cùng vui mừng, đây là món đồ uy lực sát thương cấp 7 đầu tiên hắn thu được, lại là cấp độ vượt vương!

Nếu Lâm Duệ toàn lực sử dụng, có thể cứ trăm hô hấp đánh ra ba đòn lôi đình tương đương cao thủ cấp 7 vượt hoàng ra tay toàn lực. Nếu như uy lực hạ thấp xuống cấp 7 vượt vương thì có thể đánh ra mười đòn. Ngoài ra viên châu này còn tăng lên uy lực pháp thuật và võ đạo lôi hệ, tăng phúc chừng 150%. Có thứ này, năng lực bảo mệnh của Lâm Duệ tăng mạnh.

Không chỉ có vậy, Lôi Phách châu còn có thể ký thác nguyên thần thứ hai. Nhưng muốn ký thác nguyên thần thứ hai thì phải chuyên tu lôi hệ, duy trì công thể phù hợp vớ Lôi Phách châu. Lâm Duệ tu luyện ba hệ quang lôi hỏa, nguyên thần không thể phù hợp với Lôi Phách châu nên không dùng được năng lực này.

Sau đó Lâm Duệ cầm món đồ chiến linh số 2 giành được trên người Thích Diễm, rơi vào suy ngẫm. Đây không thể nghi ngờ cũng là bảo bối nhưng lại kém hơn Lôi Phách châu trong tay hắn, vì sao Cơ Thần Diễm lại coi trọng thứ này?

Lâm Duệ rất muốn giao lưu với chiến linh số 2, nhưng Chiến Linh giới không có chức năng này. Lâm Duệ có hỏi cũng không nhận được trả lời nên đành cất thứ này vào tủ sắt, giấu cùng chứng cứ Phí Vân Lai đưa. Về sau có cơ hội hỏi Cơ Thần Diễm sau, có thể là lúc nàng phụ thể, để nàng dùng cơ thể mình lên tiếng, Lâm Duệ tin chắc sẽ có cách giao lưu cùng chiến linh.

Hôm sau vô cùng bận rộn, Lâm Duệ bị gọi tới khách sạn Trang Minh Nguyệt ở, để hỏi về việc đề hình án sát sử ti và phong ba động phủ Tần Ngạn.

Lần này Trang Minh Nguyệt đến Sa Châu là đi tiền trạm cho một vị “đại thiên quan” nhị phẩm của Hoàng Thành Ty, không chỉ thu thập chứng cứ tổng đốc Sa Châu nghịch thần, còn tra xét chứng cứ phạm pháp của tổng đốc và vây cánh. Lâm Duệ lúc trước treo bức vải trắng ghi “tổng đốc Sa Châu cấu kết vực ngoại thiên ma, mượn tay vực ngoại thiên ma thanh trừ đối lập, ý đồ mưu phản”, coi như là người vạch trần tổng đốc Sa Châu nghịch thần, là nhân vật vô cùng quan trọng.

Lâm Duệ đưa ra lời khai dưới sự chú ý của Trang Minh Nguyệt, Trương Thiên Thường và vài vị vũ đức đô úy.

Liên quan đến việc tổng đốc Sa Châu nghịch thần, Lâm Duệ thật ra không có chứng cứ xác thực, toàn bộ chứng cứ đều là do vực ngoại thiên ma khai, mà người này đã bị án sát sử ti giết người diệt khẩu. Hắn còn hoài nghi mình bị vực ngoại thiên ma lợi dụng việc này, thật giả lẫn lộn. Còn có ngày đó hắn treo bức trắng lên là vì tự vệ, hắn bị án sát sử ti ép đến đưa ra hạ sách này.

Trang Minh Nguyệt và mấy vị vũ đức đô úy nghe xong thì âm thầm gật đầu, bọn họ trước khi tới đây cũng đã phân tích án này, đều cho rằng Lâm Thập Nhị không có chứng cứ xác thực, việc treo bức vải trắng lên tường thành là do bị án sát sử ti ép thái quá, buộc phải tự vệ. Có thể thấy được vị tân nhiệm chỉ huy sứ Thứ Gian Cục này nhân phẩm cực cao, là người quang minh lỗi lạc, thành thật, tất cả chứng cứ đưa ra đều khách quan, rất cẩn thận, cũng không vì hôm qua bị tổng đốc Sa Châu ám hại mà bỏ đá xuống giếng. Vấn đề là vì sao tổng đốc Sa Châu lại lệnh tri kỷ ám hại Lâm Thập Nhị? Vì sao án sát sứ Đoạn Bằng Hiên lại năm lần bảy lượt ra tay với Lâm Thập Nhị, đây không phải có tật giật mình sao?

Trang Minh Nguyệt để Lâm Thập Nhị ký tên đóng dấu lên lời khai rồi dẫn theo cả đám người Hoàng Thành Ty vội vã cáo từ rời đi. Bọn họ thân mang trọng trách, nóng lòng tiến về Sa Châu điều tra án này. Nếu như không phải chuyển công văn điều nhiệm cho Lâm Thập Nhị, thêm vào muốn hỏi ý lấy chứng cứ của Lâm Thập Nhị, tăng thêm giao tình đôi bên thì hôm qua họ đã chạy thẳng đến Sa Châu, không dừng lại ở Tĩnh Cảng rồi.

Lâm Duệ sau khi đưa tiễn đám người Trang Minh Nguyệt thì cũng quay về chuẩn bị hành lý lên kinh. Hắn đầy tiếc nuối nhìn nội nha Vọng Thành Đô, hắn tốn bao công sức cho nơi này nhưng không ở được bao lâu đã phải rời đi rồi. Ngoài chỉnh trang hành lý, Lâm Duệ còn phải tiếp đón khách nhân đến bái phỏng nữa. Lúc này không biết vì sao tin hắn sắp đảm nhiệm chỉ huy sứ Thứ Gian Cục đã lan ra khắp thành, làm phú thân thương sĩ, phụ lão tụ tập tới.

Lâm Duệ thật ra không kiên nhẫn làm loại xã giao này, nhưng vấn đề là bách tính quận Vọng Thành nhiệt tình quá. Theo quy củ quan trường Thiên Cực tinh, khi quan viên rời chức, phú thân thương sĩ nơi đó sẽ đưa lên một phần lộ phí. Vấn đề là những người này đưa lộ phí nhiều quá, nhiều đến mức Lâm Duệ không thể không cười tươi tiếp đón. Phải biết chuyện lộ phí này là truyền thống quan trường Thiên Cực tinh, không phải tham ô nhận hối lộ. Cho nên Lâm Duệ có thể an tâm nhận, hơn nữa hắn là vực ngoại thiên ma, sao có thể làm khác thói thường được chứ?

Sáng sớm ba ngày sau, Phí Vân Lai sắc mặt trắng bệch đi vào nhà ăn đại học Minh Đức. Trong lòng hắn không khỏi tự giễu, hắn đường đường là thực trang thượng tướng, thế mà cũng có ngày đến nhà ăn kiếm cơm.

Bởi vì thương thế nặng nề, thần hồn suy tổn, Phí Vân Lai giờ cần ăn thịt năng lượng cao bồi bổ khí huyết, khôi phục tinh thần. Trước kia hắn đều dùng thịt thú vật Thiên Cực tinh chuyên chở đến Liên Bang, hoặc là trực tiếp tiêm dịch dinh dưỡng năng lượng cao. Vấn đề là giờ thẻ ngân hàng của hắn đã hết tiền, thẻ tín dụng cũng đã tiêu hết hạn mức.

Lâm Duệ kia cũng rất thủ tín, chiến long và toàn bộ đồ trên người vị đô chủ tế kia đều cho hắn, nhưng hắn còn chưa bán những thứ này. Phí Vân Lai không muốn bán cho cục quản lý dị thể, cũng không muốn bán cho tập đoàn Thiên Lam, hắn có con đường khác, có thể bán được giá cao hơn nhưng cần thời gian nhất định, trước khi bán đống chiến lợi phẩm này, hắn không còn đồng nào. Cũng may là hắn giờ là huấn luyện viên võ đạo xã đoàn, được hưởng quyền lợi ăn cơm miễn phí ở nhà ăn của trường. Ngay khi Phí Vân Lai lấy đi đống thịt bò đóng hộp, cả đám nhân viên nhà ăn đầy dị dạng nhìn hắn.

Phí Vân Lai thấy Lâm Duệ đang ăn trong góc nhà ăn, trên bàn bày ra một đống món ngon. Đó không phải đồ ăn thường thấy của nhà ăn, mà là những món ăn được đầu bếp tỉ mỉ chế biến.

Phí Vân Lai đứng từ xa đã ngửi thấy hương thơm rồi. Hắn hơi kỳ quái, đến gần thấy Lâm Duệ đang ăn ngấu nghiện, hắn ngồi xuống hỏi:

- Boss, sao lại ăn cơm ở đây vậy, sao toàn là món Đông Á thế?

Trước mặt hắn là hơn hai mươi đĩa món ăn Đông Á, nguyên liệu nấu ăn là chở từ Địa Cầu tới, được đầu bếp tỉ mỉ xào nấu, hương vị đầy đủ.

Phí Vân Lai nhìn mà không khỏi chảy nước miếng, bắt đầu ăn thịt bò đóng hộp trên tay.

Đồ ăn của Lâm Duệ không chỉ ngon mà còn được bổ sung dĩ thái nguyên tố, đầy dinh dưỡng, giúp tẩm bổ khí huyết tinh thần, rất phù hợp với võ giả. Lâm Duệ đang hóa giải hậu hoạn sau khi phụ thể chiến linh số 2. Từ sau lần phụ thể, hắn luôn cảm thấy lạnh lẽo trong người nên nóng lòng giải quyết hậu hoạn.

Lâm Duệ đã sớm phát hiện, để Cơ Thần Diễm thấy hứng thú là món ăn ngon, hoặc là độc đáo, đầy thành ý như Lâm Hi chế biến, hoặc là đồ ăn mới lạ. Hắn hiện giờ không có thời gian tới khách sạn ăn cơm, nhưng tay nghề đầu bếp đại học Minh Đức cũng rất tốt, chỉ cần có nguyên liệu nấu ăn tốt, họ có thể chế biến món ăn sánh ngang nhà hàng ba, bốn sao.

Lúc này chiến linh số 2 đang điều khiển thân thể hắn ăn uống, Lâm Duệ gần như không rảnh để lên tiếng trả lời Phí Vân Lai.

Phí Vân Lai cũng không thèm để ý, vừa ăn vừa nói:

- Gần đây boss rất nổi tiếng trên internet nhỉ, hẳn là thu được không ít tiền bán hàng.

Giờ còn chưa bắt đầu thi đấu vòng tròn võ đạo xã đoàn, nhưng Lâm Duệ đã thu hút được không ít chú ý.

Phí Vân Lai nghiên cứu một chút phát hiện đối phương thu tiền video dạy võ rất có tâm, sau khi được một đám người kiểm chứng thì càng được fan ưu ái tôn sùng, bọn họ còn tự động giúp truyền bá thêm cho Lâm Duệ. Phí Vân Lai đoán Lâm Duệ tháng này chỉ riêng tiền bán hàng qua link đính kèm video cũng phải được bốn, năm ức đồng Liên Bang.

Ánh mắt của hắn không khỏi phiền muộn, thầm nghĩ người so với người tức chết người, mình đường đường cấp 7, lại mỗi ngày giãy dụa vì tiền vay. Thằng nhãi Lâm Duệ này mới cấp 4, đã kiếm tiền đơn giản như ăn cơm uống nước rồi.

Lâm Duệ giờ mới lên tiếng nói chuyện được:

- Lão Phí, ta đã nhận lệnh khẩn cấp từ cấp trên, sẽ rời khỏi chỗ kia, về sau căn cứ bí mật là của ngươi.

Thật ra hắn đã khởi hành rồi, đang theo quan thuyền thuận dòng về kinh. Nhưng thuyền này có chút chậm, chủ yếu là vì chứa quá nhiều, thậm chí hắn còn lo lắng liệu có nặng quá mà lật thuyền không. Hắn đã từng nói rõ với phụ lão, không cần làm xã giao nhưng những người này một mực muốn chất rương đồ lên thuyền hắn. Điều này làm hắn không khỏi thầm cảm thán, nếu để người khác thấy được liệu có coi hắn là tham quan không đây.

- Ngươi phải đi nơi khác?

Phí Vân Lai hơi sững sờ rồi thở dài cô liêu. Đám người giáo sư Hàn đã rời đi quận Vọng Thành, giờ đến cả tên này cũng đi, vậy chỉ còn mình hắn ở căn cứ bí mật sao? Nhưng Lâm Duệ đi cũng tốt, không còn ai đuổi hắn khỏi căn cứ bí mật nữa.

Lúc này, thần sắc Phí Vân Lai hơi thay đổi. Hắn nghe được có vài người khoác áo trắng đang nói chuyện ở bàn bên, là liên quan đến hai bọn họ.

- Dùng mô hình thống kê suy tính sát thủ nhạc thiếu nhi? Đây là hạng mục của Cục An Ninh, đã có kết quả chưa? Hai người kia đến cùng là ai?

Phí Vân Lai tâm tư khẩn trương, hắn nhận ra bàn bên là thành viên chủ chốt của khoa máy tính và kỹ thuật của trường.

Mô hình thống kê của trường đại học Minh Đức rất nổi danh, trường đại học Minh Đức hợp tác chặt chẽ với cục cảnh sát và Cục An Ninh, mấy trăm năm qua đã trợ giúp chính phủ phá được rất nhiều vụ hung án.

Cầu mong cho tôi và tất cả mọi người được bình an