Dịch: Tâm Tro Ý Nguội
Ngay khi diễn ra trận tranh tài giữa đại học Minh Đức và đại học Đệ Nhị Đô Thị, chủ tịch tập đoàn địa sản Tấn Hào – Tấn Bá Long đang đứng ở eo Thái Hoa sơn, phía bắc thành Lạc Kinh, nhìn về tòa thành cực lớn bên dưới. Nơi này cách Lạc Kinh chừng 170 dặm nhưng dị thể của Tấn Bá Long đã đến cấp 8, bản thể cũng sắp đến nguyên soái hai sao, nhờ thị lực kinh người có thể thấy rõ bất cứ ngóc ngách nào trong Lạc Kinh. Hắn đang nhìn về một tòa ngũ hợp viện trong hoàng thành, chiếm diện tích rộng lớn.
Ánh mắt của Tấn Bá Long nhìn về hướng bảng hiệu “Triệu Phủ”, biển phòng chính “Luân Cổn Kỳ Huân” được hoàng thượng ngự tứ. Không lâu sau, Tấn Bá Long chắp tay sau lưng nói:
- Ngự sử trung thừa Triệu Dương là Lệnh Hồ Minh Đức thật sao? Thật là thú vị, đúng là nằm ngoài dự đoán, mấy trăm năm qua mọi người đều đoán thân phận của vị dị thể hành giả đời đầu này, lại không ngờ vị này vào triều đình, còn thành thủ lĩnh thanh lưu triều Đại Tống, sừng sững hơn 700 năm.
Bên cạnh Tấn Bá Long là một văn sĩ lão niên, tuổi chừng 60, tóc trắng như tuyết nhưng không chút già nua mà đầy vẻ tri thức, khí chất trầm ổn nói:
- Chủ tịch, việc này hiện giờ chưa thể xác định, trước mắt chỉ là đám người Cảnh Thái nghi ngờ thôi, chứng cứ giờ chỉ có là quanh Triệu phủ xuất hiện vài cây “hủ long cô”. Chứng cứ gián tiếp là Triệu Ngạn và Nạp Lan Uy làm gia tướng trong trạch viện Triệu gia, còn có cháu gái của Triệu Dương là Triệu Doanh Hư, tuổi tác giống với Phương Nhiễm Nhiễm.
Hủ long cô là loại nấm đặc thù ở Thiên Cực tinh, có hai màu đen trắng, xuất hiện trên góc sân tường viện khắp nơi, rất phổ biến, không đáng chú ý đến. Chỉ khi xung quanh có võ tu và chiến long cấp 8 trở nên suy vong, chúng mới thay đổi trạng thái. Nghe nói là vì mục long cô có thể hấp thu dĩ thái nguyên tố tự do xung quanh. Vừa vặn, khi võ tu và chiến long suy vong, tinh thần dần tan rã sụp đổ, dĩ thái nguyên tố trong họ không ngừng chảy ra ngoài bị hủ long cô hấp thu, từ đó thay đổi màu sắc và hình dạng.
Chừng hơn 700 năm trước, bởi vì tinh hạm lui tới giữa Liên Bang và Thiên Cực tinh không đủ cẩn thận, nên một phần nấm ở Thiên Cực tinh xâm lấn đến mười bốn căn cứ đô thị. Hủ long cô là một trong số đó, ba năm trước, có người phát hiện một gốc hủ long cô biến dị trong một cống thoát nước cách dinh thự của Lệnh Hồ Minh Đức 4km. Lúc đó đã có suy đoán, vị nguyên soái hai sao sừng sững mấy trăm năm này sắp mất mạng, tất cả mọi người đều biết Lệnh Hồ Minh Đức, người có công lớn với dị thể cách cái chết không xa.
Mấy ngày trước, thủ hạ của Tấn Thiên Thần dùng lượng lớn tiền thuê một phòng ở phía tây, gần với phủ Triệu gia, để tiện theo dõi Triệu Ngạn và Nạp Lan Uy, ngẫu nhiên phát hiện một gốc biến dị hủ long cô, giống như đúc gốc phát hiện gần nhà Lệnh Hồ Minh Đức trước đó.
- Vậy là đủ rồi! Dù Triệu Dương có phải Lệnh Hồ Minh Đức hay không thì đều đã già nua, có thể thử một lần, ta có tổn thất gì chứ?
Tấn Bá Long khẽ mỉm cười đáp. Cơ nghiệp của hắn không ở Lạc Kinh, chuyện này không cần phải để lộ thân phận dị thể hành giả, hắn có thể trả giá được.
Vào thời điểm này, Tấn Bá Long nhận được tin báo cáo từ căn cứ số 9. Văn sĩ lão niên cũng thu được báo cáo này, hắn cau mày lại nói:
- Xem ra tình huống của Lục thiếu gia không ổn, tình cảnh vô cùng hiểm ác, hẳn là đắc tội người nào đó. Ý kiến và thái độ của công chúng trên internet rất quái lạ.
Tấn Thiên Thần đứng thứ sáu trong thế hệ sau của Tấn gia.
Tấn Bá Long nghe vậy khẽ mỉm cười, không để ý lắm nói:
- Em gái ta chiều hư nó rồi, sớm muộn sẽ có ngày như này. Kể từ vụ án một năm trước, nó biết thu liễm nhưng tâm tính không sửa đổi, nhưng đây cũng là chuyện tốt, Thiên Thần sau này cũng nên kiềm chế lại.
Văn sĩ lão niên hiểu ý của Tấn Bá Long, ý là thu lại dã tâm. Không còn thu nhập bên ngoài, Tấn Thiên Thần chỉ có thể dựa vào gia tộc, không còn lực uy hiếp đến dòng chính Tấn gia. Nói ngắn gọn, Tấn Bá Long ưa thích Tấn Thiên Thần như này hơn, một Tấn Thiên Thần sẽ trở thành trụ cột võ lực cho Tấn gia.
- Để bộ phận tư pháp và truyền thông của tập đoàn đứng ra xử lý, mau chóng lắng lại ý kiến công chúng. Vụ án một năm trước đó cảnh sát và pháp viện đưa đưa ra luận định, không cần thiết phải tra lại.
Tấn Bá Long híp mắt lại nói:
- Bảo bộ phận an ninh và tình báo, tìm ra bàn tay đứng sau nhắm vào nó.
Hắn dù rất thích chứng kiến Tấn Thiên Thần bị ngã nhưng sẽ không ngồi yên nhìn cháu mình bị người ngoài bắt nạt.
Hai giờ sau, trong dinh thự ngự sử trung thừa Đại Tống, Phương Nhiễm Nhiễm giáng lâm dị thể gặp Triệu Dương, cũng chính là ông ngoại mình Lệnh Hồ Minh Đức. Sắc mặt của nàng trắng bệch, đầy áy náy:
- Ông, là cháu làm việc không đủ cẩn thận, xin lỗi ông.
Phương Nhiễm Nhiễm vừa rồi nhận được tin của Triệu Dương, nói là Triệu gia bị người nhìn trộm, rất có thể liên quan đến dị thể của Triệu Ngạn và Nạp Lan Uy. Nàng trong nháy mắt hiểu được là sơ hở từ một năm trước…
- Có liên quan gì đến cháu chứ? Là ta hưởng thanh bình quá lâu làm linh giác chậm chạp mới làm lộ chân tướng. Tên hậu sinh họ Tấn kia hẳn là lưu lại thủ đoạn rất bí mật trên người hai bọn họ, chắc là kỹ thuật khoa học mới nhất của Liên Bang.
Lệnh Hồ Minh Đức khẽ lắc đầu, lạnh nhạt uống trà.
Phương Nhiễm Nhiễm nghe vậy thì thêm phần xấu hổ:
- Ông, cháu sẽ xử lý chuyện này ổn thỏa?
Lệnh Hồ Minh Đức nghe vậy thì bật cười nói:
- Cháu nói chuyện ngốc ngếch gì vậy Nhiễm Nhiễm, cháu dùng gì để xử lý chứ? Dựa vào cha cháu sao?
Phương Nhiễm Nhiễm yên lặng không nói, cắn chặt môi dưới. Nàng biết từ khi mẹ mất, quan hệ giữa ông ngoại và cha mình không được tốt. Với tính cách của Lệnh Hồ Minh Đức, dù có cận kề cái chết cũng không cầu cứu Phương Hiến Chính. Hơn nữa với tính cách lãnh khốc vô tình của Phương Hiến Chính, chưa chắc đã chịu ra tay giúp đỡ Lệnh Hồ gia.
- Hơn nữa chuyện này không nghiêm trọng như cháu tưởng. Biết vì sao ta không để cậu cháu kế thừa chiến long của ta, giống như sĩ tộc Đại Tống, nuôi dưỡng chiến long trấn tộc không? Là vì thiên tử và ba vị Thần Sứ, họ không hiểu thân phận của ta từ đâu tới, nhưng họ vẫn phải dùng ta nên vừa dùng vừa đề phòng.
Phương Nhiễm Nhiễm nghe vậy giật mình hỏi:
- Sao có thể chứ, họ tín nhiệm ông như vậy mà?
- Mọi chuyện đều không thể chỉ nhìn bề ngoài, mấy vị này chỉ là không có chứng cứ, lại muốn mượn ta để cân bằng chính trị, kiềm chế thanh lưu thôi, một khi ta để lộ dấu vết thì sẽ tai họa ngập đầu.
Lệnh Hồ Minh Đức nhìn về hướng hoàng cung:
- Ta sở dĩ không nuôi chiến long trấn tộc là vì sợ Triệu giá quá rộng lớn, để cho người sau không dễ buông tha, cuối cùng lại thành chịu nạn. Nhưng thỏ khôn có ba hang, ta làm trụ cột Đại Tống nhiều năm như vậy, đã kinh doanh một sào huyệt khác ở phương bắc, là cơ nghiệp có thể truyền thừa cho người đời sau. Không giống Triệu gia bây giờ, rất nhiều điểm đáng nghi.
Lệnh Hồ Minh Đức cười lạnh nói:
- Cho nên bị phát hiện thân phận thì sao chứ? Đổi một cơ nghiệp khác mà thôi, Lệnh Hồ Minh Đức ta ngang dọc Thiên Cực tinh cả bảy trăm năm, sao có thể bị người chèn ép được chứ?
Phương Nhiễm Nhiễm nghe vậy thì khẽ thở phào rồi nhanh chóng nhíu chặt mày. Nàng hiểu ông phát triển Triệu gia khó khăn như nào, chẳng lẽ giờ phải bỏ sao? Nếu thật sự từ bỏ thì nhà Lệnh Hồ phải trả giá như nào?
Phương Nhiễm Nhiễm bỗng nhớ đến mợ, thường ngày mợ rất thân với nàng, hôm nay lại cáo ốm không gặp, không khỏi nảy sinh lo lắng.
- Đứa ngốc, đừng nghĩ nhiều, cậu mợ cháu hôm nay thật sự có việc. Cháu được chính tay mợ nuôi nấng, nàng một mực coi cháu như con ruột. Tình thế giờ không kém như cháu tưởng, cháu biết chỉ huy sứ Thứ Gian Cục sắp vào kinh thành chứ?
Đôi mắt sáng ngời của Lệnh Hồ Minh Đức như nhìn rõ nhân gian, nhàn nhã uống trà nói.
- Chỉ huy sứ Thứ Gian Cục sao? Ý của ông là muốn kết thân với vị này, hoặc là mua chuộc?
Phương Nhiễm Nhiễm khẽ giật mình như suy tư. Nàng hiểu ý của ông, là sắp đặt trước. Với địa vị của Triệu gia, dù chân tướng lộ ra cũng không phải ai cũng đủ tư cách điều tra, triều đình nhất định sẽ để chỉ huy sứ Thứ Gian Cục chủ trì án này.
Lệnh Hồ Minh Đức nói:
- Nghe nói vị chỉ huy sứ Thứ Gian Cục này làm quan vô cùng thanh liêm, có tiếng tốt ở địa phương, sau khi nhận lệnh thì một đường vào kinh gấp cũng không dừng lại ven đường, quan viên địa phương dùng thuyền đón chờ sẵn cũng chỉ lấy lễ tiếp đón, thu chút tiền quà biếu mà thôi. Chúng ta giờ cũng không hiểu nhiều người này, không thể hành động thiếu suy nghĩ được.
Lúc này, Lệnh Hồ Minh Đức nói:
- Nhưng hắn nhận một nghĩa muội tên là Chu Vân Hi, là con bộ hạ cũ của ông, thuộc về phái thanh lưu. Ông là ngự sử trung thừa, chắc chắn phải chiếu cố hậu nhân, đợi khi huynh muội nhà này vào kinh, cháu cầm theo bái thiếp của ông đến hỏi thăm, tốt nhất là có thể mời Chu Vân Hi đến Triệu phủ ở.
Phương Nhiễm Nhiễm vừa nghe vừa lên mạng tìm thông tin về chỉ huy sứ Thứ Gian Cục và Chu Vân Hi. Nàng lập tức giật mình, sao khéo vậy, chỉ huy sứ Thứ Gian Cục sắp nhậm chức tên là Lâm Thập Nhị, là nhân sĩ Vọng Thành Sa Châu.
Cầu mong cho tôi và tất cả mọi người được bình an