Dịch: Tâm Tro Ý Nguội
Khi Lâm Duệ chém ra Thiên Quang trảm, ánh mắt sát thủ kia đầy khó tin nhìn hắn.
Phập! Một đao này của Lâm Duệ chém ra đúng lúc đối phương sức cùng lực kiệt, đâm vào tim gan đối phương, trên đao ẩn chứa lực lượng quang diễm lôi đình nháy mắt bùng nổ, làm lưng ngực sát thủ bùng nổ sương máu. Hắn sử dụng thiên ma long giáp chém ra đao này gần như chém nát bấy lục phủ ngũ tạng của sát thủ, đâm xuyên tạo thành hố lớn trước ngực đối phương.
Sát thủ không chút do dự bỏ chạy ngay. Lúc trước sát thủ không giết được Lâm Thập Nhị, giờ sau khi bị chém thương phế tạng, khí lực suy giảm thì càng không thể. Hơn nữa nơi đây là nội thành Lạc Kinh, ngay dưới chân thiên tử và Thần! Ở đây còn có mấy chục vạn cấm quân tọa trấn, có ba vị thần sứ, mười hai vị thần sứ dự bị. Bọn họ ở thêm mỗi một hô hấp, nguy hiểm tăng thêm một phần.
Sát thủ trực tiếp hóa thành lôi đình, trốn vào bên trong thân thể chiến long của mình. Khi vị cao thủ cấp 7 này “nhân long hợp nhất”, năng lực chiến đấu của chiến long tăng lên cực hạn, chỉ ba hiệp đã đẩy lùi Cơ Tuyết Oánh, để nàng này văng xa đến hai mươi trượng mới dừng lại được. Sau đó chiến long này nhanh chóng dùng toàn lực chạy về hướng nam.
Lâm Duệ không buông tha mà đuổi theo, từng đao chém tới, Cơ Tuyết Oánh cũng theo sau, hai người liên thủ, toàn lực dây dưa ngăn cản, còn liên tục dùng pháo xạ tuyến Plasma trên thiên ma long giáp nhắm bắn.
Sát thủ cấp 7 thì không chút chiến ý, chỉ hơi chống lại đao quang, còn mượn lực của bọn họ đẩy đi trốn xa, dựa vào thể hình và sức mạnh khổng lồ của chiến long, ven đường giẫm bẹp không ít nhà dân, cố tình đánh văng cư dân để ép Lâm Duệ và Cơ Tuyết Oánh không thể không phân tâm cứu người.
Tốc độ của hai người họ vốn kém hơn sát thủ một chút, ven đường lại phải cứu bách tính nữa nên không thể đuổi kịp. Mấy hơi thở sau, đôi bên đã cách cả trăm thước, chiến long cấp 7 đó nhanh chóng nhảy xuống lòng sông rộng lớn. Đó là con sông trong Lạc Kinh, dẫn nước sinh hoạt từ sông Thiên Huyền ở bên ngoài vào trong thành Lạc Kinh. Con chiến long kia nhảy vào lòng sông rồi nhanh chóng biến mất. Khi Lâm Duệ đuổi tới mặt sông thì đã không thể cảm ứng được nữa. Hắn gọi lại Cơ Tuyết Oánh:
- Tiểu Oánh, không cần đuổi nữa, chúng ta quay lại.
Lâm Duệ còn không ngốc đến mức lao xuống nước đuổi theo, đấy là hành động tự sát! Nhưng khóe môi của hắn khẽ cười đắc ý khi nhìn mặt sông còn đang lăn tăn sóng. Vừa rồi một đao đâm xuyên ngực của hắn không phải dễ chịu như vậy, trọng điểm không ở vết thương mà là thứ bôi trên đao!
Khi Lâm Duệ và Cơ Tuyết Oánh cùng nhau quay lại ngự đạo, xung quanh đã có lượng lớn cấm quân và nha dịch Kinh Triệu Phủ gần đó. Trong đó có một phần thanh tra hiện trường, cứu hộ bách tính, một phần thì theo dấu vết đuổi đến mặt sông, còn lao xuống truy đuổi. Lâm Duệ có thể từ bỏ truy kích nhưng cấm quân, nha dịch thì không thể, đó là trức trách của họ, nhất định phải truy nã hung đồ dám ám sát mệnh quan triều đình ngay ở hoàng thành này.
Mộng Vi Vân lơ lửng trên không, đang nói chuyện với một vị đại tướng khoác bào phục quan nhị phẩm. Sắc mặt của nàng vô cùng khó coi, sau đó hai người này cùng bay tới bên cạnh Lâm Thập Nhị.
- Thập Nhị, đây là trung lang tướng Lý Vệ của Kim Ngô vệ, Lý đại nhân phụ trách tuần tra ngày đêm nam thành, hắn không chỉ là thân vệ của sư tôn trước kia, cũng là bạn tốt của ta, sau này ngươi sẽ thường xuyên giao tiếp với cấm quân, nếu có vụ án nào cần dùng cấm quân thì cứ tìm hắn.
Lâm Duệ lúc này đã ra khỏi thiên ma long giáp, nghe vậy nghiêm mặt chắp tay làm lễ với Lý Vệ:
- Tiểu đệ Lâm Thập Nhị, bái kiến Lý tướng quân!
Đây là người bên cạnh sư tôn trước kia, địa vị cao hơn hắn mới nhập môn nhiều.
- Khách khí rồi, Thập Nhị gọi ta là lão Lý hoặc ca ca là được rồi.
Lý Vệ này hơn 30 tuổi, thể trạng cường tráng cao lớn khuôn mặt đầy đắn, trán rộng mở, mới gặp mặt đã tạo cảm giác uy nghiêm, làm người thận trọng. Hắn bật cười rồi ánh mắt chăm chú, nói gằn từng chữ:
- Lâm sư đệ yên tâm, Lý mỗ nhất định sẽ bắt được hai tên sát thủ vừa rồi, cho Thập Nhị đệ công đạo! Dám ra tay trên địa bàn của Lý mỗ, đúng là chán sống rồi!
Trong mắt Lý Vệ vẫn còn tia kinh hãi. Hắn không khó tưởng tượng nổi nếu Lâm Thập Nhị chết ở đây thì kết cục của hắn sẽ như nào. Nhưng cũng may tiểu tử này thật giỏi, lại có hộ pháp ma, có thể cứng đối cứng cùng cao thủ cấp 7. Dù là mượn lực thiên ma long giáp nhưng cũng rất mạnh! Võ tu cấp 5 khác, dù là có thiên ma long giáp cũng không thể có chiến lực như này!
Mộng Vi Vân ánh mắt trầm trọng, lạnh nhạt nói:
- Vệ ca không nên khinh thường, việc này rất quái lạ, lúc trước hai người này không ám sát trên sông Thiên Huyền, giờ lại ám sát, việc này làm ta rất khó hiểu.
Mộng Vi Vân không hiểu lắm, đây là mạch logic gì vậy, chỗ dễ không làm, chỗ khó lại làm? Dù lúc này sư thúc nàng đã rời đi, nhưng dám ra tay ở kinh thành, nguy hiểm tăng gấp chục lần!
Lâm Duệ nghe vậy cười lạnh:
- Việc này ta có thể đoán được một chút. Hẳn là liên quan đến việc ta nhốt Viên Thành Khải vào ngục giam Hoàng Thành Ty.
Trong lòng hắn đang kìm nén lửa giận, hôm nay tuy hắn không sao nhưng xung quanh đây có hơn 100 bách tính bị chết oan uổng. Hắn dù cũng có chút không coi mạng người ra gì nhưng nhìn hiện trường vẫn không tránh được kinh sợ.
- Viên Thành Khải sao? Là hồng nhan tri kỷ Thiên Khuynh của hắn làm sao?
Mộng Vi Vân nghĩ đến võ đạo của sát thủ, lập tức nhận ra. Nàng nháy mắt đã hiểu lý do:
- Hẳn là nàng ta, vì che giấu thân phận nên không dùng thuật pháp, có thể là vì mất nguyên thần thứ hai nên tạm thời không dùng được. Nàng ta ra tay với ngươi là bị ép chó cùng rứt giậu rồi, đáng tiếc chúng ta không biết thuật sư cấp 8 đi cùng nàng ta là ai.
Lâm Thập Nhị giờ đã đảm nhiệm chỉ huy sứ Thứ Gian Cục, có thể dễ dàng đẩy Viên Thành Khải vào chỗ chết. Một khi hắn tiếp nhận Hộ Quốc Long Ấn thì Thiên Khuynh càng không thể bắt được Lâm Thập Nhị, đây là cơ hội ám sát cuối cùng!
Mộng Vi Vân nhìn về những mũi tên còn sót lại trên ngự đạo:
- Thập Nhị, đám cung tiễn thủ vừa rồi là sao?
- Là ta thuê một đám “tróc đao nhân”, thủ lĩnh của họ là Phong Tuyết Nghênh, dưới tay nàng có một nhóm người rất mạnh. Bọn họ cũng muốn vào kinh kiếm ăn nên ta tạm thời thuê họ bảo vệ an toàn.
Lâm Duệ thản nhiên đáp:
- Ta thật ra muốn kiếm chút thân vệ gia tướng nhưng đáng tiếc giờ trong tay thiếu tiền, cũng không chiêu mộ được cao thủ, chỉ đành thuê tróc đao nhân trên giang hồ hỗ trợ.
Mộng Vi Vân âm thầm kinh ngạc, đám người này vẫn theo Lâm Thập Nhị lên phía bắc về kinh sao? Nàng một đường hộ tống Lâm Thập Nhị vào kinh nhưng không phát hiện đám người này, bọn họ cũng có chút bản lĩnh đấy…
Lại nhìn những mũi tên bắn tới lúc đó, ít nhất ba vị cấp 5 bậc hoàng, bảy vị cấp 5 bậc vương, vô cùng lợi hại. Trong nội tâm nàng nảy sinh hiếu kỳ, thầm quyết định sẽ điều tra một phen nhưng mặt không chút biến sắc, cười lớn nói:
- Thật ra với địa vị quyền hành của sư đệ, chiêu mộ một, hai cao thủ cấp 6 vẫn rất dễ.
Nàng liếc mắt nhìn Vương Nhập Thất đứng trang nghiêm ở nơi xa, nàng giờ vẫn không hiểu vì sao Lâm Thập Nhị lại tín nhiệm đối phương như vậy, để đối phương làm đội trưởng đội thân vệ? Chẳng lẽ vì hai người cùng lớn lên sao? Tiểu tử này đúng là có thiên phú, tương lai tiền đồ như gấm… nhưng đó là chuyện tương lai!
Mộng Vi Vân lập tức lắc lắc đầu, mình nghĩ nhiều rồi. Đối với Lâm Thập Nhị, tín nhiệm là tất cả, Vương Nhập Thất kia thiên phú không kém, bồi dưỡng tốt thì đáng tin hơn nhiều chiêu mộ người bên ngoài. Nếu như hắn có thể thông qua thiên ma trắc, chứng minh bản thân không phải vực ngoại thiên ma thì nàng cũng không ngại cho đối phương chỗ tốt. Nàng biết sư tôn trước kia từng bắt được một con hàn huyết yêu cấp 6 bậc hoàng, đã trấn áp trong Vạn Long Tháp được trăm năm. Đó là một yêu ma hình người, khi bị bắt nhân tính rất ổn định, có thể làm hộ pháp ma tốt, đáng tiếc không phù hợp thuộc tính với bất cứ sư huynh muội nào nên không dùng đến. Hàn huyết yêu kia bỏ không cũng uổng, để cho Vương Nhập Thất này cũng không sai, có thể cường hóa lực lượng hộ vệ Lâm Thập Nhị.
Trước mắt vị trí chỉ huy sứ của Lâm Thập Nhị vô cùng quan trọng đối với sư tôn, tuyệt đối không được phép sơ sót, ảnh hưởng trực tiếp đến kế hoạch chỉnh đốn triều cương của sư tôn. Còn về thiên ma long giáp, triều đình có quy củ chỉ có quan ngũ phẩm trở lên mới được mua của công bộ nhưng nàng và sư tôn có con đường khác. Ngày sau nếu Lâm Thập Nhị có tiền thì để tự hắn mua cho thân vệ trưởng của mình đi…
Mộng Vi Vân thu hồi suy tư nói:
- Sư đệ, chúng ta đi thôi. Sư tôn còn đang chờ ở Thần Sứ viện. Vệ ca, việc ở đây làm phiền ngươi.
Ngay khi hai người Lâm Duệ, Mộng Vi Vân rời đi, bách tính lại nhốn nháo xung quanh. Vừa rồi khi chiến đấu phát sinh, đám người chạy tán loạn nhưng vừa kết thúc chiến đấu, bọn họ lại tụ tập lại xem náo nhiệt, thậm chí còn đông hơn trước.
- Thật là lợi hại, chỉ huy sứ Thứ Gian Cục mới mạnh thật đấy!
- Rất mạnh! Vừa rồi còn tưởng tên kia chết chắc rồi chứ, không ngờ người này có thể chính diện đối kháng cao thủ cấp 7, còn chém thương đối phương.
- Thiên ma long giáp của tên kia ít nhất là cấp 6 vượt hoàng!
- Vậy rất lợi hại a, còn có hộ pháp ma của hắn nữa, có thể chiến đấu với chiến long cấp 7. Một người một ma này mặc vào thiên ma long giáp có thể tính ngang một cao thủ cấp 7 rồi.
Lý Vệ thấy vậy thì trừng mắt với thuộc hạ:
- Các ngươi làm cái gì vậy? Mau đuổi bách tính không liên quan đi, chớ để họ cản trở điều tra!
Bách tính trong kinh thành chính là như vậy, ưa náo nhiệt, không sợ sống chết… Nhưng đây là chuyện thường, trong thiên địa này võ phu ngang ngược, hai võ tu cao cấp ra tay đánh nhau tạo thành tử thương rất lớn cho bách tính, bách tính bị dày vò quen rồi nên thờ ơ với sinh tử bản thân. Triều đình thu thuế nặng như vậy, sống sót còn khó khăn, ai lại sợ chết chứ?
Thật ra trong kinh thành còn tốt, có thiên tử và thần sứ trấn áp, thêm vào trọng binh canh giữ, võ tu cấp cao rất ít dám làm loạn. Hai thích khách hôm nay đúng là không để triều đình vào mắt, không biết sống chết!
Cầu mong cho tôi và tất cả mọi người được bình an