Vô Thượng Thiên Tôn

Chương 319: ngươi quá giỏi



Dịch: Tâm Tro Ý Nguội

Lạc Vọng Thư nghiêng đầu tò mò nhìn Lâm Duệ:

- Thập Nhị, sao ngươi lại luyện được?

Mộng Vi Vân lỗ tai dựng đứng đầy tò mò, điều nàng muốn biết là sao Lâm Thập Nhị lại luyện được long giáp vượt đế, chứ không biết Lạc Vọng Thư muốn hỏi về nguyên chất Vực Sâu.

Lâm Duệ đón lấy ánh mắt Lạc Vọng Thư, ánh mắt đó tinh khiết như trẻ sơ sinh, không chút tạp chất:

- Cũng không phải luyện ra được, có một sức mạnh không rõ kéo đến, không hiểu vì sao đã đạt được.

Chính là nhờ hiệu ứng dị thể đồng hóa!

Trong ánh mắt Lạc Vọng Thư hiện lên vẻ nghi ngờ, dò xét trên dưới Lâm Duệ, ánh mắt nàng như có thể nhìn thấu nhân tâm nhưng không nhìn ra sơ hở gì, nàng khẽ trầm ngâm nói:

- Đúng là không thể luyện được. Thứ này không thể muốn luyện là ra được, có thể là liên quan đến võ đạo của ngươi, Thập Nhị, ngươi học những võ đạo gì? Luyện một lượt cho ta xem, diễn luyện từ khi nhập môn đi, tốt nhất không nên bỏ qua môn nào.

Lâm Duệ nghe vậy thì sững sờ, luyện võ trong phòng nhỏ, nhà tranh vách đất này sao? Hắn hiểu đây là Lạc Vọng Thư muốn kiểm tra hắn.

- Vậy đệ tử bắt đầu. Sở học của đệ tử rất tạp, luyện hết sẽ tốn thời gian đấy.

Lâm Duệ ôm quyền nói.

Lạc Vọng Thư và Mộng Vi Vân thì không quan tâm mấy lời đó, nghĩ thầm diễn luyện võ đạo mà thôi, có thể tốn bao lâu được chứ?

Cơ Tuyết Oánh đứng ở cửa thì ánh mắt khác lạ, nàng thầm nghĩ quả thật nếu luyện hết thì không phải có thể hoàn thành trong thời gian ngắn.

Đầu tiên Lâm Duệ diễn luyện Lôi Hỏa thung, Xích Lôi chưởng, Xích Lôi đao, Lôi Cực Thần Diệu thung, Tử Diệu Lôi đao, Tử Diệu Lôi chưởng, Xích Thiên Ngự Lôi pháp, Nguyên Linh thung, Linh Huyễn thung, Thiếu Dương chưởng, Thiếu Dương đao, thần tức thuật, Thần Môn Thập Bát thung, còn có hai môn thung công mới đổi Cửu Tiêu Dương Động thung, Tử Quang Kinh Lôi thung và Thăng Dương Kiếp thung, Thăng Dương Kiếp đao, Tử Dương thung, Tử Dương Kiếp đao… hắn tự “sáng tạo” ra nữa.

Trong phòng diện tích khá nhỏ, nếu là người khác chưa chắc đã thi triển được nhưng Lâm Duệ có thể thi triển đầy đủ, võ đạo của hắn thấp nhất đã là đại thành, gần như đều là tông sư trở lên nên hiểu rất sâu mấy môn võ đạo này. Hắn luyện võ trong phòng nhỏ này, không chỉ không làm tổn thương tường đất, ngay cả đồ vật trong phòng cũng không chịu chút ảnh hưởng. Hắn chỉ không thi triển dịch cân luyện cốt, đây là căn cơ để hắn thông qua thiên ma trắc, hắn không muốn hai vị trước mắt nảy sinh hoài nghi.

Mộng Vi Vân nhìn mà da đầu tê dại, không khỏi khiếp sợ. Nàng đã biết thiên phú của sư đệ rất cao, vừa nhìn đã học được, lại không ngờ Lâm Thập Nhị học nhiều võ đạo như vậy, phải hơn 40 loại, mỗi loại đều tinh thâm. Mà hắn còn tự sáng tạo võ đạo, nhìn qua vô cùng ra dáng, thần uy đầy đủ. Nàng thầm nghĩ tên này tu hành chưa được một năm, sao học được nhiều võ đạo như này chứ?

Lạc Vọng Thư cũng nhíu mày chăm chú, theo Lâm Thập Nhị diễn võ, thời gian dần trôi, nàng cảm thấy việc Lâm Duệ ngưng tụ được long giáp vượt đế, luyện ra nguyên chất Vực Sâu cũng rất hợp lý. Khi nàng còn trẻ, võ đạo nắm giữ không được một phần sáu của Lâm Thập Nhị, nên không nhìn thấy cảnh quan của đối phương cũng là điều bình thường.

Lạc Vọng Thư kiễn nhẫn chờ Lâm Thập Nhị diễn luyện xong xuôi, phải mất đến hai canh giờ. Trong thời gian này, nàng còn bảo Mộng Vi Vân pha ấm trà, nàng vừa thưởng thức trà vừa nói:

- Tiểu Vân nói không sai, thiên phú ngộ tính của ngươi cao đến đứng đầu thiên hạ, vi sư lần đầu thấy người như ngươi. Vấn đề là ngộ tính cao quá cũng có điểm không tốt, để vi sư không biết phải dạy ngươi cái gì nữa đây, cảm giác không còn gì để dạy a…

Lâm Duệ cũng không khỏi ngẩn người, thầm nghĩ cũng đúng a, trước giờ hắn không nghĩ đến vấn đề này. Nếu như sư tôn không có gì dạy hắn thì làm sao kéo gần quan hệ đôi bên được, làm sao ôm bắp đùi “đại lão” này được đây? Vấn đề là hắn đã thiết lập hình tượng thiên tài rồi, giờ cũng không dễ thay đổi.

Lạc Vọng Thư suy ngẫm một lát rồi nói:

- Bắt đầu từ ngài mai, mỗi ngày ngươi dành một canh giờ sáng sớm đến đây. Trên phương diện võ đạo, ta không dạy ngươi được quá nhiều, chỉ dạy ngươi được vài bí chiêu tăng thêm chiến lực. Nhưng vi sư có chút tâm đắc ở cấp Trường Sinh và Vực Sâu, có thể dạy ngươi để ngươi bớt chút đường vòng, ngày sau cũng đi được xa hơn. Giờ đã muộn rồi, ngươi mau đi bái kiến thiên tử và thần sứ thứ nhất đi, cũng mau thu được Hộ Quốc Long Ấn.

Nàng vốn cho rằng hai bên gặp mặt tối đa chỉ một giờ nhưng nhìn Lâm Thập Nhị luyện võ đã tốn đến hai canh giờ.

Lâm Duệ thì tràn đầy bất đắc dĩ. Sau này mỗi ngày phải đến Thần Cảnh Sơn một canh giờ sao, hắn lại thêm một việc phải làm mỗi ngày a… Nhưng trong thời gian ngắn hẳn là không có vấn đề gì, chủ yếu là bên phía căn cứ số 9 đã không có việc gì nhiều, tần suất thi đấu võ đạo xã đoàn đã giảm đi.

Hơn nữa giờ Vưu Minh, phó bộ trưởng phân bộ Cục An Ninh căn cứ số 9 đã điên rồi! Giờ Cục An Ninh đã cảnh giới toàn phương diện, còn chiêu mộ thêm cảnh sát quân đội, canh gác không ít đường giao thông. Ở trong trạng thái này, sát thủ nhạc thiếu nhi ra ngoài gây án là tự tìm đường chết. Lâm Duệ có thể hiểu được ý của Vưu Minh, trước tiên đảm bảo an toàn căn cứ số 9 trước, rồi chầm chậm tìm ra sát thủ sau. Hắn cho rằng sát thủ nhạc thiếu nhi trong thời gian ngắn nhất định sẽ ẩn thân, không ra ngoài tự tìm nguy hiểm. Hắn còn nghĩ sát thủ nhạc thiếu nhi sẽ chú ý đến đám hải tặc, băng đảng buôn lậu, hoặc là đến căn cứ khác gây án, chứ ngu gì sống chết với phân bộ Cục An Ninh căn cứ số 9.

Sau đó Mộng Vi Vân dẫn Lâm Duệ đi “Càn Nguyên điện” bái kiến thiên tử đầu tiên, đáng tiếc không được gặp vị này, thái giám bên trong chỉ chuyển thuật lại một câu “trẫm đã biết” là đuổi bọn họ đi.

Sau đó lại quay lại Thần Cảnh Sơn bái kiến thần sứ thứ nhất. Vị thần sứ này không bình dị gần gũi như sư tôn của họ, người này ngồi trên vân đài, buông rèm che kín, nhìn vô cùng uy nghiêm, cao thâm mạt trắc, thanh âm như ngọc khánh, cao quý du dương. Lâm Duệ chẳng những không thấy tướng mạo người này, ngay cả thân hình như nào cũng không thấy rõ.

Sau đó là bái kiến thần sứ thứ hai, Lâm Duệ cũng không được gặp mặt vị này. Trưởng sử của thần sứ thứ hai rất khách khí nói vị này ra ngoài có việc, hiện giờ không ở trong kinh thành.

Lâm Duệ và Mộng Vi Vân không chút để ý đến thái độ lạnh nhạt đó, bọn họ chỉ cần làm đủ lễ tiết, không cần quan tâm thiên tử và thần sứ thứ hai nghĩ gì. Chỉ cần thu đươc Hộ Quốc Long Ấn, Lâm Duệ hắn chính là chỉ huy sứ Thứ Gian Cục, nắm giữ khoa quyền hành quan trọng trong Hoàng Thành Ty.

Cuối cùng là gặp chỉ huy sứ Hoàng Thành Ty, người này tên là Thủy Thành Thiên, tướng mạo thô kịch, diện mạo hung dữ, cơ thể cường tráng, tóc đen dày đặc. Ngũ quan người này tuy hung dữ nhưng làm người nhanh nhẹn dũng mãnh, cũng rất nhiệt tình thoải mái với Lâm Duệ và Mộng Vi Vân. Hắn rất thẳng thắn giao toàn bộ ấn tín và dây đeo triện, nha bài, cáo thân, hổ phù và giáp trụ… sau đó còn tự mình đưa tiễn hai người rời đi.

Chỉ nửa khắc sau, Lâm Duệ đã thay chiến giáp chỉ huy sứ Thứ Gian Cục, lúc này đang đứng ở phía trước một điện lớn bên trái Hoàng Thành, tòa điện này cao đến bốn mươi chín trượng, dùng ngọc thạch trắng đắp lên. Mười hai trụ bên ngoài của điện cũng bằng đá ngọc trắng lớn, mỗi cây cột đều điêu khắc đủ hình thái cự long, sống động như thật, vô cùng uy nghiêm, hùng vĩ.

- Đây chính là Thần Long Đường, mười hai vị trấn quốc chiến long cấp 9 bậc đế, ba vị hộ quốc chiến long cấp 10 bậc đế của Đại Tống đều được bảo toàn ở đây. Chỗ này ta cũng không thể đi vào, chỉ mình ngươi được vào thôi, cả hộ pháp ma cũng phải dừng lại ở bên ngoài.

Mộng Vi Vân chắp tay sau lưng, ngẩng đầu nhìn biển hiệu Thần Long Đường cực lớn bên trên, ánh mắt hơi khác thường:

- Quy củ trong đó ta đã nói kỹ với ngươi, cứ làm theo là có thể tiếp nhận Hộ Quốc Long Ấn rồi, đúng rồi…

Mộng Vi Vân chỉ về một tòa viện ở bên cạnh nói:

- Sau đó nếu ngươi có hứng thì có thể qua Long Vệ Đô bên kia lựa chọn một long vệ dự bị. Long vệ là người hầu, thân vệ cho thiên tử và ba vị thần sứ. Ngươi là chỉ huy sứ Thứ Gian Cục, cũng được chọn một long vệ để bảo vệ an toàn thường ngày cho ngươi. Những hạt giống tốt trong đám long vệ dự bị này đã bị thiên tử và các vị thần sư chọn trước, còn lại đều là lung ta lung tung, thực lực không đâu vào đâu nhưng đám long vệ dự bị này đều có thể dùng phương pháp đặc thù tiến vào cấp 6 – Hóa Long, ít nhiều cũng coi như một phần chiến lực.

Lâm Duệ khẽ gật đầu rồi đi vào Thần Long Đường. Có một việc mà bộ trưởng Chu vẫn một mực lo lắng, Lâm Duệ thân là vực ngoại thiên ma liệu có nhận được Hộ Quốc Long Ấn không? Liệu quá trình khắc Hộ Quốc Long Ấn có phải là thiên ma trắc cấp bậc cao nhất hay không?

Lâm Duệ cũng rất thấp thỏm lo lắng việc này, nhưng hắn biết mình không còn lựa chọn nào khác.

Lời dịch giả: hôm nay rất buồn, có những nỗi buồn chỉ có thể tự mình nhấm nháp.

Cầu mong cho tôi và tất cả mọi người được bình an