Vô Thượng Thiên Tôn

Chương 338: nghiệm chứng



Dịch: Tâm Tro Ý Nguội

Lâm Hi nhìn ngọn lửa bạc trên tay Lâm Duệ mà da đầu tê dại. Đó là Vực Sâu? Anh trai sao lại nắm giữ được lực lượng khái niệm Vực Sâu vậy? Sao có thể làm được chứ? Nàng thật ra không hiểu quá nhiều về Vực Sâu nhưng nàng biết đó là chìa khóa tiến vào Vực Sâu!

Nàng và Lâm Y, dù cùng nắm giữ khái niệm Vực Sâu, nhưng phải cần đủ “cảm xúc” mới mở ra được, Lâm Hi là tuyệt vọng, Lâm Y là thống khổ. Nàng nhất thời nảy sinh hoài nghi, liệu anh trai có phải là binh khí sinh vật không?

Tiết Lăng Tuyết và Cung Hoành Đao sau khi chống đỡ được uy áp từ khái niệm thanh tịnh thì đều rung động, bọn họ liếc mắt nhìn nhau đầy sợ hãi.

Lúc này Phí Vân Lai nhắn tin vào nhóm chat.

Vô địch ngưu (Phí Vân Lai): Quái lạ, sao hôm nay trong căn cứ không có ai vậy, các người đâu cả rồi? Sao trong căn cứ lại có phòng chì lớn như này?

Cô Ảnhメ Thiên Đao (Lâm Duệ): Ta đang trong phòng chì chữa thực trang hội chứng cho lão Cung, ngươi có hứng thú không? Nhưng điều này dính đến bí mật cá nhân, lão Phí nếu muốn xem thì phải ký hợp đồng chung thân.

Phí Vân Lai đứng bên ngoài phòng chì mà đầy nghi ngờ. Lâm Duệ đang chữa bệnh cho Cung Hoành Đao? Là sử dụng biện pháp mới sao? Khi hắn nhìn tin nhắn cuối mà khóe môi khẽ nhếch, hắn quả thật vô cùng hiếu kỳ, phòng chì có thể ngăn cách lực cảm ứng của võ tu nhưng phòng chì lớn dày như vậy vô cùng hiếm thấy, Lâm Duệ còn bố trí trận pháp che đậy ở bên ngoài, thần bí vô cùng. Nhưng hắn có ngu mới ký hợp đồng chung thân vì chuyện này. Lý tưởng của hắn là thành lập phòng làm việc của mình, không bị bất cứ ai bóc lột! Mà chuyện về thực trang hội chứng vẫn nên ít nhìn thì tốt hơn. Đám bệnh nhân tâm thần này tâm lý đều có vấn đề lớn, không cẩn thận sẽ chạm vào cấm kỵ của họ để bọn họ phát bực, nên tránh xa một chút vẫn tốt hơn.

Vô địch ngưu (Phí Vân Lai): Không có hứng thú, ta không có hứng với giải phẫu thực trang hội chứng, boss, lúc nào ngài rảnh phẫu thuật cấy thực trang cho ta?

Cô Ảnhメ Thiên Đao (Lâm Duệ): Ngươi đợi thêm mấy ngày nữa, mấy ngày nữa ta sẽ rảnh. Lão Phí ngươi mau vào kinh đi, giờ ta rất thiếu người.

Cô Ảnhメ Thiên Đao (Lâm Duệ): Đúng rồi, Lâm Quang Minh đã lắp xong thiết bị duy sinh cho chiến long của ngươi rồi, lão Phí có thể qua đó xem.

Phí Vân Lai tinh thần chấn động, sải bước tiến về phòng ngủ đông chiến long. Hắn đã xem bản vẽ thiết kế, nên biết phòng ngủ đông chiến long ở đâu.

Trong phòng ngủ đông chia 10 phòng nhỏ, số 1 và số 2 đã hoàn thiện. Nhưng Phí Vân Lai nhớ đến mình chỉ là người làm công, rất biết điều tiến vào phòng số 3, nơi này thiết bị duy sinh chiến long đã lắp xong nhưng chưa kết nối mạch điện, cũng chưa rót dịch dinh dưỡng, đường ra vào cho chiến long cũng chưa có, còn sót lại ít việc chưa hoàn thành… Nhưng bộ thiết bị duy sinh chiến long này là cao cấp nhất, có thể thấy boss giờ rất có tiền.

Phí Vân Lai ánh mắt đầy chờ mong:

- Lâm Quang Minh, phòng số 3 bao giờ có thể dùng được vậy?

Hắn biết quang minh tâm số 9 có cảm ứng bao phủ toàn bộ căn cứ.

Số 9 đầy mất kiên nhẫn đáp lại:

- Ta giờ chưa rảnh, sáng mai sẽ giải quyết cho ngươi, đừng có làm phiền ta.

Phí Vân Lai nghe vậy nhíu mày, có chút bất mãn:

- Hừ, tên AI nhà ngươi trâu bò đấy, cẩn thận ta phá hủy máy chủ của ngươi! Còn có, Lâm Quang Minh, không phải ngươi có thể cùng lúc tính toán mà, chia ra một chương trình giúp ta hoàn thành phòng ngủ chiến long này có gì khó chứ.

- Ta không rảnh! Chỉ bằng ngươi có thể hủy được ta sao, thử xem đi!

Số 9 khinh thường đáp:

- Ngươi không biết đây là thời khắc thần thánh như nào đâu, ta đang chứng kiến Quang Minh Thánh Vương sinh ra, cần dùng toàn tâm toàn ý thể hội, cúng bái.

Ánh mắt Phí Vân Lai đầy hoài nghi, số 9 chứng kiến Quang Minh Thánh Vương sinh ra? Quang Minh Thánh Vương ở đâu ra chứ? AI này không phải định phản chủ đấy chứ, hắn sẽ nhắc nhở điều này với boss.

Lâm Duệ đang cẩn thận từng chút một, dưới máy theo dói sóng điện não và điện từ trưởng, đang thanh tẩy nguyên thần cho Cung Hoành Đao. Hắn còn chưa hiểu khái niệm “thanh tịnh” này lắm, khống chế khó khăn nên cần vô cùng chuyên chú, cẩn thận. Hắn rất sợ mình lỡ tay một cái, “thanh tẩy” luôn linh hồn của Cung Hoành Đao.

Lâm Duệ vô cùng kinh hãi với sức mạnh bá đạo của khái niệm Vực Sâu này. Những phần bị “ô nhiễm”, “hỗn loạn” trong nguyên thần của Cung Hoành Đao, trước kia để Lâm Duệ bó tay nhưng giờ chỉ cần bị ngọn lửa bạc trong tay Lâm Duệ đụng phải, lập tức bị “thanh tẩy”, trả lại sạch sẽ cho linh hồn hắn.

Một thực trang Cung Hoành Đao cắm vào nơi cánh tay, vốn đã bị bóp méo không ra hình dáng gì, cũng bị Lâm Duệ dùng lửa bạc đốt một chút, trực tiếp bạo lực quay về như cũ. Nếu phải miêu tả thì là dây thừng bị rối loạn như mề đay, trực tiếp mở hết nút thắt, chỉnh tề lại, như là quay về lúc mới xuất xưởng vậy.

Nhưng Lâm Duệ chỉ làm được đến mức này, ngọn lửa bạc trên tay hắn tan biến, hắn sắc mặt trắng bệch ngồi trên đất thở hồng hộc. Lúc này hắn không chỉ hao hết chân khí, khí huyết suy yếu, nguyên thần cũng vô cùng mệt mỏi. Khái niệm “Vực Sâu” hoàn chỉnh quả nhiên không thể coi thường, hắn dù chỉ dùng một tia sức mạnh thôi, tiêu hao lớn khó tưởng tượng nổi, sử dụng rất tốn tinh thần. Hắn tự tiêm thuốc khôi phục tinh thần là dịch dinh dưỡng rồi đầy chờ mong nhìn Cung Hoành Đao:

- Lão Cung, cảm giác giờ thế nào?

Cung Hoành Đao trên mặt ửng hồng, nhiệt huyết sôi sục gần như luống cuống tay chân. Hắn đang cố gắng áp chế tâm tình của mình, cảm ứng biến hóa trong thân thể.

- Ta cảm giác rất tốt, vô cùng tốt, linh hồn được buông lỏng nhiều. Cảm giác giờ rất khó hình dung, nếu phải miêu tả thì như là khi vừa cấy thực trang vào vậy.

Lâm Duệ mới chỉ thanh tẩy được một trong mười hai thực trang của hắn, ở phương diện linh hồn còn chưa đến một phần mười hai nhưng hắn đã thấy hy vọng khôi phục như cũ, linh hồn của hắn cũng được buông xuống gánh nặng, cảm giác nhẹ nhõm vô cùng. Giống như một người chạy việt dã gánh 120kg trên lưng vậy, giờ được hạ xuống 10kg thôi cảm giác đã chạy như bay…

Lâm Duệ đã khôi phục lại, đứng lên kiểm tra chỉ số cho Cung Hoành Đao, ánh mắt rạng ngời nói:

- Từ số liệu thì ngươi khôi phục khá tốt nhưng vẫn phải quan sát thêm. Tự ngươi cũng phải chú ý một chút, cảm giác có gì không ổn thì phải báo với ta, đợi khi tình huống ổn lại, chúng ta sẽ tiến hành đợt trị liệu tiếp theo.

Cung Hoành Đao đầy trầm trọng gật đầu đáp:

- Boss, khái niệm Vực Sâu này không thể khinh thường, ngài nên kiềm chế một chút, chúng ta từ từ chữa trị, ta không vội.

Hắn nhìn ra Lâm Duệ sử dụng lực lượng “khái niệm” này tiêu hao rất lớn, rất phí sức tinh thần. Đây dù sao cũng là “khái niệm” hoàn chỉnh, Liên Bang nghiên cứu mấy trăm năm còn chưa nắm được.

Lâm Duệ nghe vậy khẽ bật cười, hắn cảm thấy ngoài thể lực và tinh thần tiêu hao rất lớn ra thì không có gì khác. Hắn phát hiện tình huống của mình và em gái khác xa nhau. Anh em họ tuy cùng nắm giữ khái niệm Vực Sâu và nguyên chất Vực Sâu, vấn đề là trong Lâm Hi không phải là của nàng, còn trong cơ thể Lâm Duệ, dù là nguyên chất, nguyên hạch hay khái niệm đều là của hắn!

- Tiểu Tuyết! Em có muốn thử không, tôi đảm bảo chữa khỏi bệnh cho em!

Lâm Duệ vẫy vẫy tay với Tiết Lăng Tuyết bên cạnh.

Tiết Lăng Tuyết vội vàng lắc đầu:

- Boss, tôi đã khỏi rồi, không cần dùng “thuốc liều mạnh” như này.

Nàng đã chứng kiến quá trình Lâm Duệ thanh tịnh cho Cung Hoành Đao, vô cùng rung động. Nhưng nàng không có gan nếm thử, nếu chẳng may Lâm Duệ không khống chế được, “thanh tẩy” luôn linh hồn của nàng thì sao… Thực trang hội chứng của nàng đã gần như khỏi, sau khi nàng tự tay giết chết Vân Dục, tâm ma trong nàng đã tan biến gần hết.

Lâm Duệ khẽ hừ, có chút tiếc nuối. Tiết Lăng Tuyết từ chối làm hắn mất một đối tượng thí nghiệm, thật ra hắn đảm bảo chắc chắn chữa được cho đối phương. Hắn lập tức đưa mắt nhìn Lâm Hi:

- Những người còn lại có thể rời đi. Tiểu Hi ở lại.

Lâm Hi nhìn quá trình trị liệu của Cung Hoành Đao, tâm thần có chút hoảng hốt, khi nàng nghe được thì có chút khó hiểu nhìn anh trai.

Đến khi mấy người lui ra, Lâm Duệ chỉ vào bàn giải phẫu nói:

- Nằm lên đi!

Con ngươi Lâm Hi hơi trừng, ánh mắt khó mà tin nổi. Nàng biết Lâm Duệ định làm gì.

Cầu mong cho tôi và tất cả mọi người được bình an