Dịch: Tâm Tro Ý Nguội
Lạc Vọng Thư nhìn mi tâm Lâm Hạo nói:
- Tiểu Hạo Hạo, nguyên hạch này là như nào vậy?
Nàng mấy ngày trước từng cảm ứng cơ thể Lâm Hạo, nhưng không phát hiện thứ này.
Lâm Duệ sớm biết sẽ có ngày này nhưng vẫn thấy tê dại ra đầu, để hắn thoáng an tâm là sư tôn còn gọi mình là Tiểu Hạo Hạo. Hắn vuốt mũi, giải thích trang nghiêm:
- Là lúc ở Thần Long Đường ngưng luyện Hộ Quốc Long Ấn. Khí huyết tinh thần của mấy con trấn quốc chiến long kết hợp với nguyên chất Vực Sâu ngưng tụ ra thứ này, cụ thể là như nào thì ta cũng không quá hiểu.
Lâm Duệ quả thật không quá hiểu vì sao trong cơ thể mình lại ngưng tụ ra “nguyên hạch” này. Hắn còn cần học thêm về thực trang, sinh vật học… thì mới hiểu nguyên lý của nó được.
- Thần Long Đường sao?
Lạc Vọng Thư nhíu mày lại, nhớ đến nguyên chất Vực Sâu từng cảm ứng được trong cơ thể Lâm Hạo, ánh mắt không khỏi bừng sáng:
- Hóa ra là thế, là ta sơ sót rồi, không ngờ sẽ xuất hiện tình huống này. Tinh khí huyết của chiến long cấp Trường Sinh kết hợp cùng nguyên chất Vực Sâu, quả thật có thể hấp dẫn lẫn nhau, ngưng tụ thành nguyên hạch Vực Sâu, nhất là phần tinh khí huyết này là chiến long ban cho ngươi, ấn ký của chúng nó vô cùng nhỏ, nhưng cũng không đúng…
Lạc Vọng Thư kinh ngạc cảm nhận, “nguyên hạch” trong cơ thể Lâm Hạo rất lớn, gần như tương đương kim đan thứ hai. Ngoài ra nguyên hạch này hoàn toàn thuộc về Lâm Hạo, giao dung hoàn toàn với nguyên thần đối phương, không chút chia cách.
Lạc Vọng Thư muốn hỏi thêm nhưng chỉ thấy Lâm Hạo một bộ mờ mịt nhìn lại nàng, nàng biết dù có hỏi cũng không hỏi thêm được gì. Nàng đoán chính tên này cũng không hiểu chuyện gì xảy ra. Chủ yếu là nàng cũng vừa mới tiếp xúc với nguyên chất Vực Sâu, còn chưa thấy cảnh giới cao nhất, không thể hiểu đầy đủ về thứ này được. Có lẽ là trong quá trình ngưng tụ nguyên hạch, ấn ký của chiến long bị xóa mất chăng? Hơn nữa trong nguyên hạch Vực Sâu này còn có một lực lượng khác.
- Là khái niệm thanh tịnh!
Lạc Vọng Thư khẽ hít một hơi khí lạnh, tâm tình vô cùng phức tạp. Lúc trước năm vị Vực Sâu liên thủ quét khắp mấy trăm vạn dặm hải vực Đông Hải, còn cùng ra lệnh truy sát Minh Vương, tăng cường cường độ tiêu diệt, truy kích Quang Minh thánh giáo là vì cho rằng Minh Vương kia có thể đã nắm giữ khái niệm Vực Sâu, sắp bước vào Vực Sâu. Kết quả là người nắm giữ khái niệm “thanh tịnh”, để năm vị Vực Sâu kiêng kỵ không thôi, cùng nhau truy sát lại ở ngay dưới chân họ! Nhưng nếu như là khái niệm “thanh tịnh” thì liệu có phải là sức mạnh khái niệm này đã thanh tẩy nguyên hạch Vực Sâu không?
Lạc Vọng Thư đã từ Mộng Vi Vân biết được Lâm Hạo có ấn ký thánh lôi kiếp hỏa, còn từng giết một vị thánh tử của Quang Minh thánh giáo, nhưng nàng không thể ngờ, đệ tử của mình lại thu được khái niệm “thanh tịnh” trong thánh lôi kiếp hỏa.
Lạc Vọng Thư một lần nữa liếc nhìn Lâm Hạo, ánh mắt đầy suy tư, cuối cùng thở dài nói:
- Đứa nhỏ nhà ngươi rất may vì đã gặp được ta.
Lâm Duệ cũng cảm thấy bản thân may mắn. Vừa rồi hắn thấy trong ánh mắt của Lạc Vọng Thư có kinh hãi, có nghi hoặc, có khổ tâm, có kiêng kị nhưng không có đố kị và sát ý! Đây là điểm tốt của gặp đúng cấp trên, nếu như gặp người khác, thật sự khó mà nói chuyện gì sẽ xảy ra!
Lạc Vọng Thư sau đó đứng dậy, mang theo Lâm Hạo rời khỏi phòng đứng bên sân nhỏ. Quanh bọn họ vẫn có lực lượng thời không ngưng tụ thành màng mỏng bao quanh, họ cùng quan sát hoàng cung khổng lồ bên dưới Thần Cảnh Sơn.
Lạc Vọng Thư chắp tay sau lưng nói:
- Ta nghe nói ngươi vừa hoàn thành giao dịch với Tiểu Vân, chỉ một đơn này giá trị cao đến 42 triệu lượng ma ngân? Như vậy, về thuốc và thực trang cấp cao, đối phương trả lời ra sao?
Đến lúc cuối, Mộng Vi Vân lại tăng thêm vật tư cần mua nên giá trị đơn hàng lên đến 42 triệu lượng ma ngân. Lần giao dịch này được tính là thuận lợi, do Cung Hoành Đao và Phí Vân Lai chịu trách nhiệm hộ tống hàng, quang minh tâm số 9 điều khiển tinh hạm, đưa vật tư tới điểm Mộng Vi Vân chỉ định.
Lâm Duệ chần chừ chút rồi nói:
- Sư tôn, ta đã liên hệ với họ, họ chưa trả lời chắc chắn. Nhưng từ ngôn từ đối phương, họ sẽ đáp ứng bán ra nhưng phải có điều kiện đi kèm, ví như mời ngài bảo vệ sự nghiệp buôn bán của họ, hay như thu mua vật tư Thiên Cực tinh, đương nhiên là giao dịch chính quy vô hại.
Ý của Chu Vân Phi là muốn thử xem ý của thần sứ thứ ba như nào trước.
- Có thể bàn luận sao? Chính quy vô hại là sao?
Ánh mắt Lạc Vọng Thư lóe lên kinh dị.
- Bọn họ nói bọn họ cần đủ loại khoáng sản, còn có thể cung cấp hạt giống nhờ chúng ta trồng, sau khi trưởng thành sẽ thu mua lại. Đương nhiên, phía ta được lựa chọn giá bán hợp lý, đám thiên ma đó nói sẽ dùng thần kim hoặc ma ngân thanh toán, hoặc dùng đồ Thiên Cực tinh chúng ta không có để giao dịch. Điều kiện tiên quyết là không nằm trong danh sách cấm của Liên Bang.
Sắc mặt Lâm Duệ thêm phần trầm trọng, nhíu mày nói:
- Nghe có vẻ không có vấn đề gì nhưng ta cảm thấy dù sao cũng là vực ngoại thiên ma, nhất định phải đề phòng.
Lạc Vọng Thư không nhịn được phá lên cười:
- Quả giống phong cách Đông Á, ngoài buôn bán ra thì không có hứng thú với điều gì khác. Như vậy ngoài giao dịch vật tư, bọn họ có thể cho chúng ta thứ gì? Chắc chắn không thể để ta mạo hiểm gánh vác nguy hiểm giúp họ không công được.
Lâm Duệ khẽ ho một tiếng:
- Bọn họ nói chế phẩm của nước cộng hòa Đông Á thì không thể cung cấp nhưng của các nước thành viên khác như Bắc Mĩ, Đại Tây Dương thì có thể cung cấp cho sư phụ. Mấy nhà này quản lý tương đối lỏng lẻo, họ có thể mua được nhưng có lẽ bọn họ không nói thật, còn đang cân nhắc.
- Vậy ư?
Trong mắt Lạc Vọng Thư hơi thất vọng. Nàng biết nước cộng hòa Đông Á không chịu tổn thất vào tám trăm năm trước nên tiến triển gần như cao nhất Liên Bang ở phương diện sinh vật, thực trang. Nàng như có suy tư:
- Như vậy xem ra cũng không tệ. Tiểu Hạo Hạo, ngươi tiếp tục bàn luận với họ, họ cần khoáng sản gì, thu hoạch thực vật như nào, giao dịch như nào để an toàn, phải bàn luận thật kỹ. Ta sẽ tận lực che giấu giúp họ, vấn đề là phải đảm bảo an toàn cho chúng ta.
Nàng thấy gương mặt Lâm Hạo có vẻ khó xử thì nhếch môi nói tiếp:
- Tiểu Hạo Hạo, ngươi có biết Thái Tổ và Thái Tông của triều Đại Tống đang ở đâu không? Thần sư thứ nhất kỳ trước đang ở đâu không?
Lâm Duệ đầy nghi ngờ nhìn lại Lạc Vọng Thư.
- Hai người đầu tiên bị chôn sống trong mộ của họ, rơi vào ngủ say, không biết lúc nào mới có thể tỉnh lại. Còn về thần sứ thứ nhất kỳ trước, linh minh thông thiên long ngươi hay dùng chính là của hắn đấy!
Lạc Vọng Thư khóe môi nở nụ cười châm chọc:
- Ngươi có biết vị Đế Quân cuối cùng của triều Đại Chu, chính là tổ tiên chín đời của nàng ta ở đâu không?
Lạc Vọng Thư khi nói thì chỉ Cơ Tuyết Oánh đằng sau hai người, còn không chờ Lâm Hạo đưa ra câu trả lời đã nói ra đáp án:
- Vị Đế Quân cuối cùng đó tu vi và huyết mạch đều đến cấp 10 vượt đế, nhưng kết quả là chiến long của Thần nuốt mất cả người lẫn chiến long!
Lâm Duệ con ngươi kịch liệt co rút, thần sắc sợ hãi. Thật ra rất nhiều học giả Liên Bang đều đưa ra suy đoán như vậy nhưng không có căn cứ chính xác. Hôm nay, hắn nghe được xác nhận từ Lạc Vọng Thư.
Cơ Tuyết Oánh phía sau cũng biến sắc, đây là lần đầu tiên nàng biết tổ tiên của mình bị Thần “ăn” mất!
- Tiến vào cấp 10 – Trường Sinh vô cùng nguy hiểm. Đến mức vài tên Trường Sinh trên thế gian đều trốn rất sâu, không dám lộ diện.
Lạc Vọng Thư lạnh lùng nói tiếp:
- Nếu theo như quỹ tích, thiên tử của chúng ta hoặc là kết cục như Đế Quân Đại Chu, hoặc là cố gắng duy trì, truyền ngôi cho hoàng đế khác, rồi trốn đi ngủ say trong lăng mộ, đợi đến một lúc nào đó ở tương lai có thể thức tỉnh. Dù sao cũng là “Trường Sinh”, trường sinh bất diệt. Còn về thần sứ thứ nhất, hắn hoặc là thay thế Đại Tống trở thành chủ nhân triều đại mới, nhờ ngôi vị thiên tử được tiêu dao thêm bốn trăm năm, hoặc kết cục như vị thần sứ thứ nhất đời trước. Nhưng giờ, nhờ vực ngoại thiên ma tới, tình thế có biến hóa để họ thấy được cơ hội.
Tâm thần Lâm Duệ vô cùng chấn động, nghi ngờ hỏi:
- Sư tôn, thiên ma đến chẳng phải làm tình thế thiên hạ hiểm ác hơn sao?
- Đối với bách tính Đại Tống thì là tai nạn, vì đề phòng thiên ma, triều đình thu thuế cao hơn 10% sao với trước kia, nhưng đối với những người trên đỉnh thì không hẳn như vậy.
Lạc Vọng Thư khẽ lắc đầu nói tiếp:
- Vực ngoại thiên ma nghiên cứu ra đủ loại thuốc cường hòa thân thể, trưởng thành đến cực hạn. Bọn họ còn phát minh ra thực trang, chỉ cần tinh thần lực đủ gánh chịu, có thể tăng lên thiên phú huyết mạch, điều này làm rất nhiều người kẹt trước cánh cửa “Trường Sinh” thấy được hy vọng.
Nàng chỉ vào mi tâm của mình rồi nói:
- Ví như ta, vốn lực lượng của ta đã đến cực hạn. Tối đa là 10 năm sau, ta có thể đẩy huyết mạch lên vượt đế, sau đó không thể tăng thêm. Nhưng giờ ta thấy được một con đường tăng lên sức mạnh. Mượn nhờ thuốc của thiên ma, cơ thể của ta có thể mạnh hơn, lại thêm cấy thực trang mạnh mẽ để thiên phú huyết mạch tăng lên, thậm chí sớm tiếp xúc với Vực Sâu khi còn ở cấp 9! Theo ta được biết, vực ngoại thiên ma đang nghiên cứu kỹ thuật này, thiên tử và thần sứ thứ nhất đã sớm hiểu ra, có thể từ mấy trăm năm trước đã bắt đầu dùng, giờ sức mạnh thật sự của họ đã vượt qua cảnh giới nhiều.
Lâm Duệ nghe vậy mà gương mặt trắng bệch, nhất thời không biết nói gì cho đúng.
Lạc Vọng Thư vô cùng hài lòng với thần sắc của hắn, khẽ nói:
- Tiểu Hạo Hạo, huyết đao cơ này hẳn là bị Hàn Vương cấy mấy loại thực trang mạnh mẽ.
Lâm Duệ lấy lại tinh thần, khom người đáp:
- Là vực ngoại thiên ma làm.
Bản thân hắn chính là vực ngoại thiên ma!
- Ta thật ra có chút hâm mộ nàng ta, thiên phú huyết mạch càng về sau càng khó thức tỉnh. Muốn thích hợp huyết mạch phù hợp bản thân vô cùng khó, có thực trang trợ giúp thì dễ hơn nhiều.
Lạc Vọng Thư cười khổ nói:
- Ta có thể lấy được thuốc chính mạnh mẽ nhưng ta không xác định được có thể tin hay không, cũng không tìm được bác sĩ giải phẫu đáng tin để cấy thực trang.
Lâm Duệ cau mày lại, có chút không hiểu:
- Cho nên sư tôn muốn tìm con đường đáng tin, nhưng việc này với ngài không khó lắm mà?
- Ta ngày xưa sở dĩ được thần minh ưu ái, một phần là nhờ năng lực xuất sắc trong mười hai vị thần sứ dự bị, một phần là vì ta có rất ít liên hệ với vực ngoại thiên ma, thậm chí còn có huyết hải thâm thù với họ.
Lạc Vọng Thư ngửa mặt lên trời, đầy khoan thai nói:
- Nhưng đến mức này rồi, có một số việc ta không thể không tính toán trước. Ví như chức thần sứ cũng có kỳ hạn, chỉ có sáu trăm năm, ta giờ thua kém ba vị kia nhiều lắm, phải nhanh chóng tăng lên. Vấn đề là giờ không chỉ Thần đang nhìn ta, bên ngoài cũng có rất nhiều kẻ chăm chú chờ ta lộ ra sơ hở, từ khi ta trở thành thần sứ, ta không dám tin một ai vì ta biết, bên cạnh ta nhất định có tai mắt của Thần. Cho nên dù là tiểu Vân, ta cũng không thể tín nhiệm hoàn toàn, nhưng bây giờ, ta có thể tin ngươi tuyệt đối.
Tất cả người dưới trướng nàng đều có thể là tai mắt của Thần, ngoại trừ Lâm Hạo!
Lâm Duệ ánh mắt khác lạ:
- Là vì nguyên hạch Vực Sâu trong người đệ tử?
- Còn có khái niệm thanh tịnh nữa! Đứa nhỏ nhà ngươi được trời cao ưu ái, mới cấp 5 đã mở nửa cánh cửa bước vào Vực Sâu, nhìn thấy một phần quang cảnh trong đó rồi. Nếu như để Thần biết được, ngươi chắc chắn phải chết!
Lạc Vọng Thư nở nụ cười rực rỡ xinh đẹp:
- Nhưng con đường Vực Sâu kia, ta cũng muốn đặt chân lên! Cho nên Tiểu Hạo Hạo, ngươi nhất định phải giúp ta, giúp ta đi lên con đường đó!
Nàng nói đên đây thì nhìn lên trời, trong ánh mắt chứa đầy chấp niệm:
- Sư đồ chúng ta chưa chắc đã không thể vẽ lên sắc màu trên bầu trời kia!
Cầu mong cho tôi và tất cả mọi người được bình an