Dịch: Tâm Tro Ý Nguội
Đội trưởng Long Vệ Đội, Kinh Nguyệt Phương động tác nhanh nhẹn, chỉ chốc lát sau đã áp giải Viên Thành Khải tới.
Lạc Vọng Thư hôm nay không có thời gian cường hóa cho Lâm Hạo, đoán chừng mấy ngày kế tiếp cũng không có thời gian. Nàng nới hơi xin lỗi:
- Nội tình Trấn Ngục Quân vô cùng hỏng bét, lại rất rắc rối phức tạp, muốn tra rõ ràng không phải trong một, hay ngày có thể làm được. Mấy ngày này ta sẽ không rảnh nhưng có chiến long của ta ở đây, có thể giúp ngươi cường hóa. Tiểu Hạo Hạo mỗi ngày phải tới đây, tu luyện cho thật tốt.
Rồi nàng lại giáo phó:
- Tiểu Hạo Hạo, án này một khi đưa lên, Thần chắc chắn sẽ coi trọng ngươi hơn, điều này có lợi cũng có hại. Lợi là ngươi được Thần chú ý, tương lai mấy chục năm dù là tu hành hay quan lộ đều thuận buồm xuôi gió, dù có là thiên tử cũng không làm khó được. Hại là Thần đã coi ngươi như thanh đao, yêu cầu với thanh đao sẽ cao hơn, sử dụng thường xuyên hơn, thường xuyên phải xông pha trận địa hơn, ngươi có hiểu không?
May mắn là Thần luôn thưởng phạt phân minh, sẵn lòng cho chút thịt cho những con “chó săn” năng lực xuất sắc, cống hiến cho thần. Trước khi những con “chó săn” này hóa thành thú dữ, Thần luôn luôn hào phóng.
Ngày xưa Lạc Vọng Thư chính là như vậy, từng bước một đi lên vị trí thần sứ.
Lâm Duệ vẻ mặt nghiêm túc, trong lòng thầm cảm kích, hắn biết Lạc Vọng Thư lo hắn cứng quá dễ gãy. Sư tôn này đối với hắn rất tốt.
Lâm Duệ trầm trọng gật đầu:
- Sư tôn yên tâm, đệ tử hiểu được. Đệ tử đã làm chỉ huy sứ Thứ Gian Cục thì phải có giác ngộ sẵn sàng làm đao cho Thần.
Hắn lập tức chuyển đề tài:
- Nhưng đao cũng có hai loại, một loại là đao sắc bén, đao đao uống máu, một loại là đao mổ bò, sắc mà ẩn giấu.
Lạc Vọng Thư ánh mắt sáng lên, nhịn không được nhéo khuôn mặc Lâm Hạo:
- Hay cho một cao đao mổ bồ, sắc mà ẩn giấu. Đúng là như vậy, ta muốn khuyên ngươi nên thu liễm lại, giấu tài một chút, đừng để lộ sắc bén quá mà chịu bắn ngược. Ngươi bây giờ tuy có ta bảo vệ, được Thần ưu ái nhưng thế gian này có rất nhiều hạng người điên rồ, ví như Nguyệt Thiên Khuynh, hay như thần sứ dự bị thứ chín kia chẳng hạn. Bọn họ làm việc không từ thủ đoạn, một khi bị ép đến góc tường sẽ không khỏi bí quá hóa liều, làm ra những việc điên rồ. Nhưng cũng phải để ý Thần, hắn giờ coi trọng Tiểu Hạo Hạo ngươi, coi trọng sự quyết đoán, hành động nhanh gọn của ngươi. Giờ đó đã là điểm tốt của ngươi trong mắt Thần, thu liễm lại quá cũng không ổn nhưng ngươi đã biết đạo lý xử thế thì ta cũng yên tâm rồi.
Một đám Long Vệ Đội nhìn Lạc Vọng Thư ngữ khí và động tác thân mật, thần sắc không khỏi kinh ngạc.
Kinh Nguyệt Phương thì chớp chớp mắt, thầm nghĩ chủ nhân trước đó đối đãi với Mộng Vi Vân như con ruột, nhưng còn không bằng Lâm Hạo bây giờ.
Viên Thành Khải đang quỳ gối thì giật mình, thầm nghĩ thầy trò nhà này thân mật vậy sao? Trước đó hắn coi thường địa vị Lâm Hạo trong lòng Lạc Vọng Thư rồi.
Lúc này chiếc xe bát long đang ở gần đó, ma long thấy cảnh này cũng chớp chớp mắt, hắn giờ đã xác định tiền đồ của mình nằm trên người vị chỉ huy sứ Lâm Hạo này rồi.
Cơ Tuyết Oánh đứng sau lưng Lâm Duệ thì có chút hâm mộ, có lúc nàng cũng rất muốn làm ra động tác thân mật với Lâm Duệ nhưng không dám.
Lâm Duệ thì cảm giác bản thân sắp biến thành cún cưng rồi.
May mắn là Lạc Vọng Thư chỉ nhéo nhéo mấy cái là buông tay ra, nàng dẫn theo long vệ và Viên Thành Khải lên xe bay, bay về hướng Thần Sơn.
Ngọn Thần Sơn này ở trong tầng mây, trên 9 trượng hoàng cung, bình thường ẩn ở trong mây, có pháp trận vặn vẹo thời không và tia sáng, người thường khó mà nhìn thấy được. Xe bát long nháy mắt lên cao 7 trượng, lúc này ánh mắt Lạc Vọng Thư hơi nhíu lại. Nàng đi ra khỏi xe, đứng thẳng ở càng xe, chắp tay sau lưng, gương mặt tựa cười tựa không.
Chỉ nửa hô hấp sau, hai tia sáng vàng một lớn một nhỏ đến gần. Đó là một võ tu cấp 9 và chiến long của mình! Người này diện mạo chừng 30, mặc giáp hoàng kim, gương mặt nghiêm nghị, mũi cao thẳng, ánh mắt thâm thúy sắc bén, khí chất uy nghiêm tràn đầy hào hùng. Hắn đến gần xe bát long thì bay chậm lại, cười sang sảng nói:
- Thật đúng dịp, Lạc thần sứ cũng muốn tới Thần Cung yết kiến Thần sao?
Đông đảo long vệ bên cạnh Lạc Vọng Thư thần sắc trầm trọng, không hẹn mà cùng nắm lấy binh khí bên người. Vì vị võ tu cấp 9 này chính là thần sứ dự bị thứ chín, thống lĩnh Trấn Ngục Quân – Thích Vô Cực! Đám long vệ đều nghĩ sao người này lại tới đây, muốn làm gì vậy?
Lạc Vọng Thư vẻ mặt khoan thai, bình thản nói:
- Thần sứ dự bị thứ chín, ta không biết ngươi thu được tin từ đâu, chạy tới đây thăm dò. Nhưng không quan trọng, bản cung giờ nói cho ngươi biết, hôm nay bản cung yết kiến Thần là vì án Vệ sư một năm trước, vì thống lĩnh Trấn Ngục Quân cấu kết Luyện Ngục và thiên ma, ý đồ mưu phản.
Nàng liếc nhìn Thích Vô Cực, ánh mắt lạnh lùng mang theo từng tia sát khí:
- Ngươi giờ cùng ta lên Thần Sơn, thỉnh tội với Thần hay là chờ bản cung nhận được ý chỉ của Thần, bắt ngươi về quy án, trả thù cho Vệ sư?
Nụ cười trên mặt Thích Vô Cực tắt dần, sắc mặt hơi trắng bệch. Kỳ thật từ khi Viên Thành Khải bị bắt, hắn vẫn một mực chú ý người này. Hắn và đồng bọn hợp tác không chỉ một lần lo lắng Nguyệt Thiên Khuynh tiết lộ bí mật của họ với Viên Thành Khải, cũng rất có thể lưu lại chứng cứ trong tay Viên Thành Khải.
Thích Vô Cực không phải là không định giết người diệt khẩu, nhưng Viên Thành Khải dựa lưng thiên tử, sau lưng cũng có một thế lực khổng lồ không kém hơn hắn nên bọn họ không dám tùy tiện hành động. Thích Vô Cực lo lắng Viên Thành Khải lưu lại hậu chiêu, bọn họ giết hắn sẽ làm cục diện biến xấu ngay, đợi đến khi Viên Thành Khải bị đưa vào Thần Ngục Ty thì mấy người Thích Vô Cực không còn cơ hội ra tay.
Thần Ngục Ty là đâu chứ? Là nhà giam của Thần! Trong đó có cơ chế hoàn thiện, ngục tốt đều được lựa chọn tỉ mỉ, bị triều đình khống chế nghiêm ngặt. Cho nên bọn họ có thể liên lạc với tù phạm trong đó được nhưng nếu muốn giết người diệt khẩu thì khó như lên trời. Nếu phạm nhân trong đó xảy ra vấn đề thì là tội nghịch thần! Tru di cửu tộc! Đám ngục tốt sao dám mạo hiểm chứ? Hơn nữa việc giết người khó mà không để lại dấu vết được, một khi Thần truy cứu thì bọn họ còn bị lộ sớm hơn.
Hôm nay Thích Vô Cực nghe được tin Viên Thành Khải tố cáo với Lâm Hạo liền hiểu xảy ra chuyện rồi. Dù hắn không biết trong tay Viên Thành Khải có chứng cứ gì, nhưng chỉ với câu nói của Viên Thành Khải, “có liên quan đến thần sứ thứ ba” đã làm hắn có dự cảm chẳng lành. Khi hắn biết long vệ đội của thần sứ thứ ba dẫn đi Viên Thành Khải, sau đó Lạc Vọng Thư còn tự mình dẫn Viên Thành Khải đến Thần Cung thì hắn đã có thể chắc chắn án ám sát một năm trước đã bị lộ.
Ngày xưa trấn quân đại tướng quân Vệ Kiến nắm giữ chứng cứ hắn cấu kết với ba vị Thần trong Luyện Ngục, vì thế Thích Vô Cực không thể không ám sát.
Thích Vô Cực đã ép được án này một năm, giờ sợ là không ép được nữa. Chỉ là trong lòng hắn vẫn không cam lòng, muốn tới đây dò xét xem, thử ý của Lạc Vọng Thư. Nhưng Lạc Vọng Thư không chút dao động, thanh âm mang theo sát ý dập tắt tia hy vọng cuối cùng của hắn.
Thích Vô Cực đã sớm đoán trước sẽ có ngày này, dù lần đó ám sát vô cùng hoàn mỹ, Thích Vô Cực cũng thành công thoát được danh sách hiềm nghi nhưng vẫn có hai mối họa ngầm không thể giải quyết. Nên hắn rất nhanh điều chỉnh lại tâm tình, nhìn về Thần Sơn ẩn ẩn bên trên rồi cười khẽ:
- Không biết Lạc thần sứ có còn nhớ không? Một trăm năm trước, Thứ Gian Cục vì một trận ma tai Luyện Ngục mà tổn thất nặng nề, Thần điều võ đức giáo úy khắp nơi vào kinh, tuyển chọn thành viên xây dựng lại Thứ Gian Cục. Trong trận thi đấu lần đó, Thích mỗ thua bởi ngươi, chỉ có thể ủy khuất làm chức phó.
Thích Vô Cực vẫn một mực canh cánh việc này trong lòng, thua một bước, rồi liên tục theo sau người này. Dù giờ hắn làm đến thần sứ dự bị thứ chín nhưng hắn biết mình tuyệt đối không có hy vọng được làm thần sứ.
- A?
Lạc Vọng Thư cảm thấy quanh thân Thích Vô Cực đao ý lăng lệ, xung kích về hướng xe bát long. Nàng có chút hứng thú nhướng mày:
- Ta không chút ấn tượng với chuyện này, chẳng lẽ hôm nay ngươi còn dám ra tay dưới Thần Sơn, muốn rửa sạch nhục nhã trước kia sao?
- Đang có ý đó!
Thích Vô Cực con ngươi tụ lại, đôi mắt màu đen chợt biến thành đỏ vàng. Hắn cầm lấy trường đao bên hông:
- Ta cũng muốn biết, ta bỏ tiền mua những thứ đó có đáng giá hay không?
Ầm!
Chớp mắt này, khí thế hai người va chạm, để tám con phi long rên rỉ, toàn bộ thất khiếu chảy máu, gần như không thể ổn định thân hình. Lúc này toàn bộ long vệ trên xe, ngoại trừ đội trưởng Kinh Nguyệt Phương ra thì tất cả sắc mặt trắng bệch.
Dịch giả: Cảm xúc dâng trào, vô hạn huyễn tưởng, đón gió vung đánh ngàn cơn sóng, nhiệt huyết, thiếu niên bất bại! ^^ tự dưng thấy dòng giới thiệu truyện ngắn trên qq, thấy hay nên copy lại cho mn đọc
Cầu mong cho tôi và tất cả mọi người được bình an