Dịch: Tâm Tro Ý Nguội
Bên ngoài thư phòng của Lệnh Hồ Minh Đức, Lệnh Hồ Thiên Trù và Phương Nhiễm Nhiễm đang ngồi cạnh nhau. Lệnh Hồ Thiên Trù nghi ngờ nhìn vào thư phong, một mặt hắn thi hành nhiệm vụ không để ai đến gần, một mặt suy tư tại sao cha lại coi trọng Lâm Duệ kia như vậy? Sao chỉ lưu lại mình Lâm Duệ trong phòng?
Phương Nhiễm Nhiễm mờ mịt hỏi thăm:
- Cậu ơi, mợ và mấy anh chị họ hôm nay không ở nhà sao?
Hôm nay là đại thọ của Lệnh Hồ Minh Đức, vậy mà vợ con Lệnh Hồ Thiên Trù đều không ở nhà.
Lệnh Hồ Thiên Trù cười khổ nói:
- Mợ cháu mang theo mấy đứa về nhà ngoại rồi. Mẹ của nàng bị bệnh nên về thăm nhà luôn.
Phương Nhiễm Nhiễm sắc mặt rất phức tạp, có chút khổ sở, bất đắc dĩ nói:
- Đều tại cháu, là chuyện của cháu làm các người khó xử.
Trước đó mợ đối đãi với nàng rất tốt, là mợ nuôi nấng nàng, coi nàng như nữ nhi, Phương Nhiễm Nhiễm có thể cảm giác được đối phương thật tâm yêu thương nàng. Nhưng kể từ khi Lệnh Hồ Minh Đức đầu tư nhiều tài nguyên cho nàng, thậm chí không tiếc bán ra đại học Minh Đức, trợ giúp nàng thu được quyền quản lý tài sản mẹ để lại, Phương Nhiễm Nhiễm cảm giác thái độ của mợ thay đổi.
- Cháu nghĩ gì thế?
Lệnh Hồ Thiên Trù đưa tay nhéo nhéo mặt Phương Nhiễm Nhiễm, sau đó hung ác vuốt đầu nàng nói:
- Mợ cháu quả thật có chút uất ức trong lòng nhưng cháu cũng quá coi thường nàng rồi. Hơn nữa ông ngoại cũng rất công bằng, không phải không bồi dưỡng anh em chúng ta, đều dùng hết sức lực, cũng bồi dưỡng đời thứ ba không ít, chỉ tiếc là không ai đủ sức chống đỡ tình cảnh. Mợ cháu là người hiểu chuyện, biết Lệnh Hồ gia nếu không có ai đứng ra trấn giữ tình cảnh được thì gia nghiệp không giữ được, giờ hy vọng duy nhất của Lệnh Hồ gia là cháu, chỉ có cháu làm được nghị viên quốc hội mới có thể kế thừa mạng lưới quan hệ của ông ngoại trong chính phủ Liên Bang.
Lệnh Hồ Thiên Trù lắc đầu nói:
- Đây là lời nói thật. Mợ cháu thật ra là nghe lệnh của ông ngoại cháu, dẫn con về nhà ngoại tránh nạn, dù ông ấy rất tự tin nhưng cũng phải đề phòng vạn nhất,
Tâm tình Phương Nhiễm Nhiễm không khỏi trầm xuống, ông ngoại để người nhà của cậu đi tránh nạn thật sao? Như vậy tình huống của ông không khả quan nữa, thậm chí còn xấu hơn nàng dự tính. Cần biết Lệnh Hồ Minh Đức vào thời toàn thịnh có thể chính diện so chiêu với tổng soái thứ nhất của Cục An Ninh. Ngày xưa chính là Lệnh Hồ Minh Đức hộ vệ tổng thống tới gặp Lý Hàng Long, cùng kịch chiến với Lý Hàng Long cấp 9 bậc đế nửa giờ không rơi vào thế yếu. Trận chiến giữa ông và Tấn Bá Long hẳn rất nhẹ nhàng mới đúng.
- Đây cũng là để giảm đi nhược điểm của chúng ta, tập trung toàn bộ sức mạnh, nắm thật chặt lại thì đấm mới đau.
Lệnh Hồ Thiên Trù nói đến đây thì khẽ thở dài:
- Đây cũng tại anh em chúng ta vô năng, nếu như mẹ cháu còn sống thì tốt biết bao. Ài, ông ngoại giờ đã suy yếu còn phải đau đầu vì chúng ta.
Phương Nhiễm Nhiễm nghe vậy thì cũng thầm thở dài. Nàng nghĩ nếu ông trời cho nàng thêm chút thời gian nữa thì tốt biết bao. Chỉ cần nửa năm nữa thôi, tình huống sẽ khác, nàng nhất định có thể làm được nghị viên, che gió che mưa cho Lệnh Hồ gia.
….
Lúc này trong thư phòng, Lệnh Hồ Minh Đức đang ngồi đối diện với Lâm Duệ, tự tay châm trà cho Lâm Duệ, giải đáp nghi vấn của hắn:
- Lệ Thiên Hình và Tấn Bá Long có liên hệ lợi ích, lần này hắn tới là để gửi thông điệp cuối cùng của Tấn Bá Long với ta. Nhưng nếu nói hắn sẽ giúp Tấn Bá Long, trực tiếp tham gia trận chiến này thì không thể nào.
Lúc này trà đã ngấm nước sôi, Lệnh Hồ Minh Đức làm ra tư thế mời:
- Uống thử đi, trà này ta tự chế đấy, cũng tính hội đủ ưu điểm hai nhà Thiên Cực tinh và Liên Bang.
Lâm Duệ khẽ nếm thử, cảm giác hương vị sộc vô cùng, tinh thần cũng theo đó tỉnh táo. Hắn thầm nghĩ vị giác của Lệnh Hồ Minh Đức cũng có vấn đề rồi, trà này cũng uống được sao? Nhưng quả thật có hiệu quả nâng cao tỉnh táo.
Lâm Duệ xem ở mặt mũi Lệnh Hồ Minh Đức, nhắm mắt uống cạn sạch rồi hỏi tiếp:
- Lệ Thiên Hình hẳn là thành viên Trường Sinh Hội?
- Sức mạnh Trường Sinh Hội quả thật rất đáng sợ, có thể sánh với một chính thể trong Liên Bang nhưng nó là tụ tập của rất nhiều thế lực, trong đó phe phái đông đảo. Thậm chí mục tiêu các phe còn khác nhau, cũng không khác Thần Chiếu Hội trước kia là bao, cho nên ngươi không nên coi họ như một chỉnh thể.
Lệnh Hồ Minh Đức nhịn không được bật cười:
- Ta cũng có hai vị bằng hữu nhận chức trong nội bộ Trường Sinh Hội, họ có lực ảnh hưởng rất lớn. Có họ ở đó, Tấn Bá Long sẽ rất khó dùng sức mạnh Trường Sinh Hội nhắm vào ta, phải biết một thế lực càng lớn, thói quan liêu càng khó tránh khỏi.
Hắn cho là Lâm Duệ thích trà này nên lại châm trà tiếp:
- Hơn nữa ta ở Thiên Cực tinh, Liên Bang kinh doanh lâu năm như vậy, kết giao nhiều bằng hữu như vậy, nếu bị Tấn Bá Long dùng ngoại lực đánh bại chẳng phải là vô năng sao? Nói câu cuồng vọng, nếu không phải ta sắp hết tuổi thọ, cách cái chết không xa, có những quan hệ dần lạnh nhạt thì Tấn Bá Long còn không xứng làm đối thủ của ta.
Lâm Duệ nghĩ thầm lời này ta tin, vừa rồi mấy vị cấp 9 ngoài bộ trưởng Lệ ra đều nghiêng về hướng Lệnh Hồ Minh Đức. Chỉ là vì Lệnh Hồ Minh Đức cách cái chết không xa, bọn họ cũng không muốn đắc tội bộ trưởng Lệ. Đồng thời hắn vô cùng nhức đầu nhìn nước trà, thầm nghĩ nước trà này thật khó uống.
Lâm Duệ mân mê chén trà nói:
- Nhưng có một câu họ nói đúng. Tấn Bá Long đã bị buộc đến đường cùng, sẽ cá chết lưới rách, dùng vũ lực cá nhân quyết sinh tử với ngài.
- Cho nên trận chiến giữa ta và Tấn gia quyết định bởi võ lực cá nhân. Ngoại thế có thể dựa vào nhưng thực lực cá nhân mới là căn bản.
Lệnh Hồ Minh Đức cười tủm tỉm nhìn Lâm Duệ:
- Như vậy ngươi cũng khuyên ta nhượng bộ, cho họ giảng hòa sao?
Lâm Duệ lắc đầu nói:
- Không lùi được! Trong mắt ta, lão tiên sinh giờ chính là gấu mẹ bảo vệ đàn con trước đàn sói vây quanh, chỉ cần ngài nhượng bộ, thể hiện suy yếu, đàn sói và kền kền sẽ nhào đến, nuốt sạch sản nghiệp của ngài.
Lệnh Hồ Minh Đức nghe đến đây thì khóe môi khẽ nhếch, ánh mắt vui mừng, thầm nghĩ đứa nhỏ này quả là thiếu niên anh kiệt. Nhưng chốc lát sau, hắn lại nghe Lâm Duệ nói tiếp:
- Nếu ta là ngài, nhất định sẽ toàn lực ra tay đánh ngã Tấn gia. Sản nghiệp của Tấn gia ở căn cứ số 9 đối với đàn sói và kền kền kia là mục tiêu hữu hiệu hơn, có thể giúp giảm bớt áp lực cho Lệnh Hồ gia, tranh thủ thêm thời gian cho đám con của ngài trưởng thành.
Lệnh Hồ Minh Đức nghe vậy thì ngẩn ra rồi cười ha ha vui vẻ. Ông thầm nghĩ mình vẫn coi thường Lâm Duệ rồi, không hổ trong vòng nửa năm đi tới vị trí chỉ huy sứ Thứ Gian Cục, ở Thiên Cực tinh có thể nhấc lên phong ba bão táp.
Lệnh Hồ Minh Đức cười lớn một lúc rồi mới dần trầm trọng:
- Ta nói thật với ngươi, thân thể của ta đang nhanh chóng chuyển xấu. Cho dù không có chuyện này, ta cũng rất khó sống quá hai năm nữa. Nói thật ta nên cảm tạ ngươi, ngươi giết chết Linh Huyễn giúp ta giải được hận thù trong lòng, cũng đồng thời thúc đẩy tuyển cử tiến hành sớm. Lần này ta và Tấn Bá Long chiến đấu, ta dù có thể thắng thì cũng không sống lâu được nữa, ta có thể kéo dài mạng sống đến khi tuyển cử xong xuôi, nhưng luôn có thể có bất ngờ xảy ra nên cũng phải lo hậu sự trước.
Lệnh Hồ Minh Đức vừa nói vừa đưa ra bảy mươi danh thiếp điện tử:
- Đây là những lão huynh đệ đã theo ta mấy trăm năm, trung thành tuyệt đối. Ta giờ không xác định được sau trận chiến này có bao nhiêu người còn sống nhưng ta đã thông báo bọn họ, chỉ cần còn sống thì sẽ gia nhập phòng làm việc dị thể của ngươi hoặc công ty dị thể Hải Lan.
Lâm Duệ ban đầu hơi ngây người, rồi được yêu chiều mà giật mình, khó hiểu hỏi lại:
- Lão tiên sinh sao lại làm vậy? Không được đâu, sao không giữ lại những người này cho con ngài, hay cho Nhiễm Nhiễm, hơn nữa ta tài đức gì, sao chứa được đại thần như họ chứ?
Đây đều là những người đã sống mấy trăm năm, khẳng định là cao thủ cấp 6 – Hóa Long trở lên!
Lệnh Hồ Minh Đức nghe vậy thì lắc đầu, thầm nghĩ giờ thế lực của Lâm Duệ đã không yếu nữa, khung xương đã hình thành, sau đó sẽ trưởng thành mãnh liệt.
Lệnh Hồ Minh Đức không chỉ biết Lâm Duệ là chỉ huy sứ Lâm Hạo, còn biết đối phương là thượng tướng Lôi Đình, cũng là thánh tử thứ tư mà Quang Minh thánh giáo vẫn đang tìm kiếm. Lý Hàng Long dù đã tham gia giúp quét đi dấu vết giúp Lâm Duệ nhưng Lệnh Hồ Minh Đức đã điều tra về Lâm Duệ trước đó! Chỉ từ dấu vết ở cục quản lý dị thể cũng đủ để hắn xác định thân phận Lâm Duệ rồi. Giờ với tài lực của đối phương, hoàn toàn có thể nuôi được những người này.
- Ta sở dĩ không để lại những lão huynh đệ này cho Thiên Trù là vì sợ hắn không trấn được họ, trâu ngựa sao điều khiển được hổ lang chứ? Thời gian lâu dài còn đánh gãy tình cảm giữa ta và bọn họ, nhân tâm sẽ thay đổi, bọn họ thấy hậu nhân của ta mềm yếu, tương lai như nào sẽ rất khó nói.
Lệnh Hồ Minh Đức nói tiếp:
- Không để lại cho Nhiễm Nhiễm vì giờ vũ lực của nàng không đủ. Đứa nhỏ này tuy thông minh nhưng thiên phú tu hành của nàng chỉ ở mức giữa Thập Kiệt, nàng còn chưa đủ để những người đó tâm phục khẩu phục, cũng không thể tạo ra sân khấu cho họ thi triển năng lực, khát vọng được.
Hắn thật ra cũng để lại người cho Nhiễm Nhiễm nhưng là những người trung thành, ôn thuận nhất, không dễ xảy ra chuyện.
Giao cho Lâm Duệ là đám cường giả hắn dùng ân nghĩa kết giao. Đó là anh hùng hào kiệt thật sự, một đám hổ lang, mà hổ lang cần ăn thịt! Đám người này nếu ép ở lại bên người Phương Nhiễm Nhiễm thì còn để lại tai họa ngầm rất lớn cho nàng.
- Lâm Duệ ngươi có thể trấn áp được bọn họ, ngươi mạnh hơn nhiều Thiên Trù, Nhiễm Nhiễm.
Lệnh Hồ Minh Đức nói như chém đinh chặt sắt:
- Lâm Duệ ngươi giờ tiềm lực đầy đủ, chỉ thiếu nanh vuốt cánh chim mà thôi, chỉ cần ngươi có nanh vuốt sắc bén, cánh chim đầy đặn nhất định có thể bay lên trời, mấu chốt nhất là ta tin ngươi!
Không có lý do gì quan trọng hơn “niềm tin”. Đứa nhỏ trước mắt dù tinh thần có thể có vấn đề, liên lụy sâu với sát thủ nhạc thiếu nhi nhưng bản tính không xấu, trọng tình trọng nghĩa, biết cảm ân. Lâm Duệ thân là dị thể hành giả, vậy mà có thể vì bách tính huyện Ngân Nguyệt liều mình chém giết, có thể không buôn bán hàng hóa lợi nhuận cao, lại mang đến vật tư tạo phúc cho bách tính Thiên Cực tinh, đứa nhỏ như vậy có thể xấu đến đâu chứ?
Lâm Duệ nghe vậy thì da mặt hơi giật giật. Trong đầu hắn vốn còn định nghĩ hay là không xen vào việc người khác, nếu Lệnh Hồ Minh Đức chết, hắn cũng có được một miếng no bụng. Nhưng nghe đến đây, lương tâm Lâm Duệ ẩn ẩn đau đớn, hăn đặt chén trà xuống, mỉm cười nói:
- Hay là thôi đi. Lão tiên sinh ngài coi ta trẻ tuổi vô tri sao? Ngài để những người này cho ta chỉ sợ đều là hạng cứng đầu, chính ngài không hàng phục được liền vứt cho ta sao? Những kẻ này ngài vẫn tự lo liệu là hơn.
Lệnh Hồ Minh Đức không khỏi sửng sốt, phản ứng của Lâm Duệ nằm ngoài dự tính trước đó của hắn, ra bài khác xa lẽ thường.
- Lão tiên sinh hẳn là đã điều tra về ta, biết dưới trướng ta có Cung Hoành Đao nhỉ? Bản thân hắn từng bị Linh Huyễn gây hại, giờ đã khôi phục như thường. Hơn nữa hắn chiêu mộ một đám chiến hữu cũ vào phòng làm việc của ta, trước đó cũng mắc thực trang hội chứng, giờ trạng thái đều rất tốt.
Lâm Duệ ánh mắt sắc bén nhìn Lệnh Hồ Minh Đức nói tiếp:
- Nhiễm Nhiễm vì tuyên truyền công ty dược Duệ Phương, tuyên truyền ta khi còn nhỏ theo học viện sĩ Hoàng Phủ Thanh. Nàng ta nói thuần túy là bậy bạ nhưng ta quả thật có thể coi như học trò của viện sĩ Hoàng Phủ Thanh, ta cảm thấy có thể cứu được lão tiên sinh ngài!
Lệnh Hồ Minh Đức nghe đến đây thì con ngươi co rút mãnh liệt.
Cầu mong cho tôi và tất cả mọi người được bình an