Vô Thượng Thiên Tôn

Chương 496: là vì sao



Dịch: Tâm Tro Ý Nguội

Đêm hôm sau, khi An Quốc Công tiềm hành rời khỏi quân doanh thì bị ngăn lại. Hắn đã hết sức tiềm tung, không để lộ chút khí tức nào, toàn bộ hành trình còn có hai vị thuật sư cấp 7 yểm hộ, tránh kinh động người khác, nhưng khi hắn đi qua hàng rào vẫn bị người ngăn lại. Đó là Vương Thành Hóa – chỉ huy sứ Diệt Ma Cục của Hoàng Thành Ty, người này mặc giáp vàng, khẽ cau mày cản lại phía trước An Quốc Công Đỗ Hâm Nhiên.

- An Quốc Công định đi đâu vậy? Sáng sớm mai chúng ta còn phải hành quân tới thành Hà Việt thanh lý yêu ma.

Chỉ huy sứ Diệt Ma Cục, Vương Thành Hóa vốn nhận lệnh của Lâm Hạo, đi tới phía bắc Kinh Châu lùng bắt cao tầng ma giáo, tìm kiếm thần vật bị ma giáo lấy trộm, đồng thời phối hợp Thần Giám Cục bắt giữ quan lại địa phương vì tội danh “thông ma”, đồng thời càn quét toàn bộ yêu ma ở địa phương.

Vị Lâm chỉ huy sứ cho rằng Quang Minh thánh giáo có thể hoành hành là vì quan trường Kinh châu tham ô nặng nề, thu thuế vô tội vạ làm bách tính không chịu nổi, liên tiếp ma hóa. Địa phương ma hóa nhiều, lại tăng thêm thu thuế để phòng chống, tạo thành vòng tuần hoàn ác tính, ép bách tính không thể không nương nhờ vào Quang Minh thánh giáo.

Ma giáo hoành hành cũng một phần là vì quan lại Kinh Châu cố ý dung túng, bọn họ nhất định cấu kết cùng ma giáo, bức bánh tính thành ma, từ đó phá vỡ giang sơn Đại Tống, cho nên nhất định phải bắt về kinh thành, do Thần Giám Cục thẩm vấn, điều tra rõ ràng.

Chỉ huy sứ Diệt Ma Cục Vương Thành Hóa cảm giác lý do này có phần khiên cưỡng, nói quan lại Kinh Châu tham nhũng thì được, nói họ cấu kết ma giáo thì hơi quá. Nhưng Lâm Hạo đã được Thần Sứ Giám trao quyền, có quyền tiền trảm hậu tấu với quan lại tam phẩm trở xuống. Thêm vào Quang Minh thánh giáo triệt để trọc giận Thần, nên nhất định phải tiêu diệt!

Ma giáo hoành hành ngang ngược ở Kinh Châu, nếu không phải là do quan viên địa phương lười biếng, có phần dung túng thì là tại chính sách trong triều sao? Dù sao cũng phải có người lãnh chịu trách nhiệm. Nghe nói khi Lâm Hạo tấu chuyện này lên Thần Sứ Giám, Thần Sứ Giám chỉ dùng nửa canh giờ đã chuẩn tấu.

Vương Thành Hóa cũng vui thấy chuyện này, hắn đã đảm nhiệm chức này hơn hai trăm năm, làm quan không tính thanh liêm nhưng ghét ma như thù.

Diệt Ma Cục phụ trách thanh lý yêu ma cấp 5 trở lên trong thiên hạ, những năm gầy đây yêu ma ở Kinh Châu liên tục xuất hiện, huyết thống bậc vương, bậc hoàng cũng có, làm thuộc hạ của hắn tử thương nặng nề, chỉ trong năm nay đã chết trận hơn 100 huynh đệ, sao Vương Thành Hóa có thể không hận chứ?

Mà quan lại Kinh Châu cũng quá tham lam, lòng tham không đáy, hút đến xương tủy bách tính. Thêm vào một phen càn quét, khám nhà diệt tộc này hắn cũng kiếm lợi không ít.

Lâm chỉ huy sứ cũng rất hào phòng với thuộc hạ, các ban ngành trong Hoàng Thành Ty, thậm chí cả Kim Ngô Vệ, Võ Lâm Trực và hình bộ phối hợp làm việc cũng thu được không ít chỗ tốt. Vị này dù không nói rõ, ban đầu mọi người cũng không biết nên hành xử như nào nhưng sau lần xét nhà đầu tiên là hiểu rõ, các bên biết phối hợp như nào, vô cùng cần cù thu thập chứng cứ, một lòng muốn đóng đinh những bản án này.

Cho nên Vương Thành Hóa vô cùng để bụng với việc Lâm Hạo nhờ giúp đỡ, hắn nguyện ý hỗ trợ cho vị thái tử “hữu thực vô danh” này.

Lâm Hạo nhờ hắn nhìn chăm chú An Quốc Công Đỗ Hâm Nhiên, cho rằng người này có thể cấu kết cùng vực ngoại thiên ma nên hắn để ý kỹ từng cử động của đối phương. Còn về nguyên nhân thật sự thì Vương Thành Hóa không quan tâm, cũng lười tìm hiểu.

Đỗ Hâm Nhiên thấy vậy thì tâm tình hơi hạ xuống, hắn biết Lâm Hạo sẽ đề phòng hắn, không để hắn dễ dàng về kinh.

Vương Thành Hóa đã phát hiện hành tung của hắn thì rất phiền phức, sau đó Lạc Vọng Thư sẽ truy tra, không bỏ qua cho hắn. Đỗ gia bọn họ giờ chỉ có thể nhờ thiên tử che chở, thêm vào vực ngoại thiên ma hỗ trợ mới ngăn được Lạc Vọng Thư trả thù. Tình huống giờ là rụt đầu cũng là một đao, đưa đầu cũng là một đao, chỉ có giết Lâm Hạo, Đỗ gia mới có một tia hy vọng còn sống.

Đỗ Hâm Nhiên tay đè đao:

- Vương chỉ huy sứ hiểu cho, bản tướng nhận được tin báo động của tộc nhân, bọn họ ở cách đây 2700 dặm gặp yêu ma cấp 8, giờ tình thế nguy hiểm cầu viện ta. Bản tướng giờ cần chạy tới cứu viện, ngươi định cản ta sao?

- Yêu ma cấp 8? Có chứng cứ xác thực không? Vì sao giờ mới nói với ta?

Vương Thành Hóa ngửa đầu, hơi ngạo nghễ nhìn Đỗ Hâm Nhiên:

- Bản thân ngươi là đại tướng quân, phó soái của Võ Lâm Trực, biết lâm chiến tự ý rời quân doanh thì hậu quả như nào rồi chứ?

Đỗ Hâm Nhiên híp mắt lại, thầm nghĩ ta lấy đâu ra chứng cứ chứ? Dù có, ta làm sao chứng minh được thật giả, lại cần bao lâu mới xin phép được ngươi chứ? Hắn tay nắm chặt đao hơn, ánh mắt hung dữ:

- Vương chỉ huy sứ định ngăn ta lại sao?

Vương Thành Hóa nghe vậy thì mỉm cười, nghiêng người tránh ra. Lâm Hạo chỉ nhờ hắn chú ý người này, kịp thời truyền tin, cố gắng ngăn lại mà thôi. Hắn tự cho là bản thân đã hoàn thành dặn dò của Lâm Hạo, hơn nữa, Vương Thành Hóa không ngu làm nhiều hơn, mạo hiểm tính mạng vì Lâm Hạo.

- Có một lời ta cảnh cáo trước. Lâm chỉ huy sứ ở một canh giờ trước đã thông báo các đại quân diệt ma, chỉ huy sứ đại nhân đã nhận được tin tình báo đáng tin, hôm nay vực ngoại thiên ma sẽ có một hành động lớn ở Lạc Kinh, nghiêm lệnh các nhân viên Hoàng Thành Ty, không được mệnh lệnh thì không được rời khỏi quân doanh, không được tự tiện hành động, nếu không tự gánh hậu quả.

Nhưng Vương Thành Hóa còn chưa nói hết lời, Đỗ Hâm Nhiên đã cùng thuộc hạ lên không, hòa mình vào bóng đêm biến mất.

Vương Thành Hóa chỉ khẽ lắc đầu, những lời cần nói hắn đã nói rồi, về sau sự tình như nào không liên quan đến hắn.

Đỗ Hâm Nhiên chỉ nghe đến mấy chữ “Lâm chỉ huy sứ” từ miệng Vương Thành Hóa là biết đây là thủ đoạn Lâm Hạo ngăn cản hắn về kinh. Hắn chỉ hừ nhệ không quan tâm, tốc độ bay nhanh hơn, đến một sơn cốc trống trải gần đó. Nơi đây có một hộ vệ tinh hạm đang ẩn thân chờ hắn sẵn.

Đỗ Hâm Nhiên và thuộc hạ nhanh chóng tiến vào tinh hạm, chiếc tinh hạm này lao vút về kinh thành.

Thiên Cực tinh cũng có rất nhiều pháp khí bay trên không nhưng ngoài các loại phi liễn, phi thuyền của thần sứ ra thì các pháp khí khác tốc độ đều kém hộ vệ tinh hạm của vực ngoại thiên ma.

Bởi vì điểm cần đến nằm trong Lạc Kinh, xung quanh đó trọng binh tụ tập, cường giả như mây, bọn họ cũng không dám dùng di chuyển lượng tử nhưng chỉ với tốc độ tinh hạm, chỉ mười lăm phút sau đã đến gần Lạc Kinh. Ven đường bọn họ còn tụ hội thêm ba cỗ nhân lực tinh nhuệ của Đỗ gia, làm cho số lượng cấp 7 và cấp 8 trên tinh hạm đã đến hai mươi người. Lâm Hạo kia cho là điều bọn họ ra Lạc Kinh là được nhưng nào biết, vào lúc người chết ta sống, bọn họ sao còn để ý đến quân luật chứ?

Đỗ Hâm Nhiên thông qua hình chiếu video, lạnh lùng nhìn về kinh thành, sát ý trong ngực bùng nổ đến cực hạn. Nếu chỉ dùng thiên tâm khống thần chú để khống chế huyết đao cơ thì chỉ có 40% giết được Lâm Hạo. Hắn nhất định phải về kinh, đảm bảo tối hôm nay triệt để đóng đinh lên quan tài của Lâm Hạo.

Đúng vào lúc này, bên tai Đỗ Hâm Nhiên vang lên một thanh âm già nua.

- Là An Quốc Công Đỗ Hâm Nhiên, đúng là bọn họ.

- Xác định hình dáng, xác định công thể, thuộc hạ dưới trướng hắn đều ở đây, tình báo không sai, bắt đầu được rồi!

Thêm một thanh âm trẻ tuổi, rắn rỏi lên tiếng. Theo sát sau đó là thanh âm điện tử nữ tính:

- Bắt đầu di chuyển lượng tử! Tọa độ X44514, Y34231, Z55514, khoảng cách 323000km.

Đỗ Hâm Nhiên biến sắc kinh hãi, hắn không hiểu chuyện gì đang xảy ra.

- Chuyện gì xảy ra vậy?

Hắn biết di chuyển lượng tử của thiên ma có thể lách qua “màn trời”, vấn đề là tại sao tinh hạm này lại đột ngột dùng di chuyển lượng tử?

Đỗ Hâm Nhiên phát hiện nhân viên điều khiển tinh hạm thần sắc cứng ngắc, ánh mắt si ngốc vô thần.

- Là trúng huyễn thuật!

Trong nháy mắt này, hộ vệ tinh hạm của hắn đột nhiên rung lắc. Nhoáng lên một cái đã khôi phục lại nhưng cảnh quan ngoài cửa sổ đã thay đổi.

Đỗ Hâm Nhiên sau đó nhìn thấy một ánh kiếm lóa mắt, chém đôi hộ vệ tinh hạm và hắn!

Con ngươi Đỗ Hâm Nhiên vội co rút, hắn nhìn thấy một người. Nam tử này mặc trang phục nguyên soái bốn sao của Liên Bang, ngũ quan tuấn tú, khí thế hiên ngang. Hắn lập tức nhận ra đối phương,đó là tội phạm bị truy nã trên thiên bảng – đại ma vương của vực ngoại thiên ma – Lý Hàng Long!

Ở triều Đại Tống, ở trên hoàng bảng còn có thiên bảng, Lý Hàng Long này đứng thứ ba trên thiên bảng! Vấn đề là vì sao người này lại giết hắn? Đỗ Hâm Nhiên hắn đã hoàn toàn nương nhờ thiên ma, không giữ lại chút gì rồi mà.

Là vì sao chứ?

Đỗ Hâm Nhiên không còn suy nghĩ được nữa rồi, ý thức của hắn đã sụp đổ khi toàn bộ thân hình, nguyên thần của hắn bị đánh nát bấy thành từng điểm sáng.

Cầu mong cho tôi và tất cả mọi người được bình an