Dịch: Tâm Tro Ý Nguội
Lúc này ở cách năm dặm căn cứ bí mật của thiên ma, thần sứ thứ ba của Đại Thịnh – Tông Tú Sơn đang ẩn thân trong một tòa nhà dân, nghiêng tai lắng nghe nói chuyện bên trong căn cứ. Ở bên cạnh hắn là một thanh kiếm nhỏ chừng ngón tay, đang không ngừng ong ong chấn động, phát ra thanh âm, đó là giọng nói của thiên tử Đại Tống:
- Quả thật cần khen thưởng lớn, lấy đây làm gương! Vừa vặn mấy người chúng ta đều ở đây, bàn luôn nên thưởng gì.
Đương nhiên, cũng có một thanh kiếm nhỏ ẩn giấu sâu trong xó của căn cứ bí mật, thiên tử và mấy vị thần sứ không phát hiện ra.
Thôi Bội Bội, thần sứ thư ba của Đại Ngụy ở bên cạnh vô cùng hâm mộ nói:
- Thứ này của ngươi cũng thật là thần kỳ, là đồ Cơ Thần Điện mới nghiên cứu ra à? Hẳn là còn có sơn nano che phủ linh thức của vực ngoại thiên ma nữa.
Nàng biết đôi tiểu kiếm của Tông Tú Sơn sở dĩ thần kỳ như vậy cũng là nhờ công thể của người này. Tông Tú Sơn nắm giữ khái niệm “cộng hưởng”, nên nàng dù có hâm mộ, mong muốn cũng không làm được.
Tông Tú Sơn híp mắt lại nói:
- Ta thật không ngờ. Chỉ huy sứ Thứ Gian Cục Lâm Hạo này cũng có chút tài năng, mười giám và Thần Vệ Quân một mực án binh bất động hóa ra là chờ án này.
Tông Tú Sơn nhớ lại sắc mặt tái nhợt, khí tức suy yếu của Lạc Vọng Thư khi rời khỏi Lâm phủ ngày đó, thầm nghĩ quả nhiên mình đã nghĩ nhiều.
- Tiểu tử này đúng là lợi hại, đáng tiếc hắn dùng toàn bộ tâm tư vào nội đấu.
Thôi Bội Bội khinh thường cười gằn nói tiếp:
- Việc hắn không dốc hết sức vào tìm mảnh thần bi là sự thật, kẻ này nhìn như vừa lập công huân lớn, diệt trừ lượng lớn vực ngoại thiên ma nhưng nếu như ta là đại ti thiên Đại Tống thì ban thưởng sẽ ban thưởng nhưng nhất định sẽ gõ một cái. Đối với chúng ta, tín nhiệm của Thần mới là quan trọng nhất, hắn ở phương diện này đã mất điểm, giờ Đông Vực Sâu mong muốn tìm về mảnh thần bi chứ không phải là tiêu diệt vực ngoại thiên ma.
Tông Tú Sơn cũng gơi gật đầu, định lên tiếng đồng ý thì đột nhiên nghe được một thanh âm vội vã truyền ra từ kiếm nhỏ:
- Bệ hạ! Ba vị thần sứ đại nhân, phòng thí nghiệm số 0 đã được mở ra, tình huống bên trong thần không tiện nói, cũng không dám nói, mời các vị tự đến xem.
- A? Ở đây còn có gì không thể nói sao? Mau dẫn đường.
Thôi Bội Bội và Tông Tú Sơn không khỏi liếc nhìn nhau, ánh mắt cả hai đều tràn đầy tò mò. Là thí nghiệm gì mà không thể nói ra, để thiên tử và ba vị thần sứ nên tự đến xem chứ?
Thôi Bội Bội chăm chú nhìn Tông Tú Sơn, người sau vội điều khiển tiểu kiếm trong căn cứ thiên ma đi theo đám người.
Không lâu sau, hai bọn họ nghe thấy tiếng hô kinh ngạc của thần sứ thứ hai và đại chủ tế Hàn Nguyên Bá:
- Lực lượng Vực Sâu thật mạnh, đây là?
- Thần!
Thôi Bội Bội tâm thần run lên, thầm nghĩ bí mật trong phòng thí nghiệm số 0 đó là gì? Đáng tiếc đồ chơi nhỏ của Tông Tú Sơn chỉ có thể nghe được thanh âm, không thu được hình ảnh, hừ, đúng là vô dụng! Nàng nhớ đến việc đại ti thiên Đại Tống xem bói tinh tượng thất bại là vì bị lực lượng Vực Sâu ảnh hưởng, nàng vội lóe lên, dời khỏi nơi này.
Tông Tú Sơn chỉ thoáng cảm ứng đã phát hiện Thôi Bội Bội đã đi xa, hoàn toàn biến mất khỏi cảm ứng linh thức của hắn. Hắn hơi chút do dự rồi cũng lập tức đi theo.
Lúc này ở tầng 24 của căn cứ bí mật, trong một phòng thí nghiệm khổng lồ, toàn bộ những người tiến vào phòng đều trợn mắt há hốc mồm. Toàn bộ võ giả cấp 9 của Đại Tống đều rung động thất thần nhìn vào giữa phòng thí nghiệm, ở đó có một lọ chứa thủy tinh hình quả trứng lớn. Trong lọ chứa thủy tinh này là dịch dinh dưỡng màu đỏ, ở giữa dịch dinh dưỡng lơ lửng một thân hình nam tử, toàn thân cắm đầy ống dẫn.
Đó là một nam tử tóc đen, cao chừng 2m6, thân hình cao lớn cường tráng nhưng rất hoàn mỹ, dù là khung xương, cơ bắp hay ngũ quan và tứ chi đều làm cho người nhìn cảm thấy vô cùng hoàn mỹ. Người này hai mắt nhắm nghiềm, không phát ra chút âm thanh nào, xung quanh tản ra khí huyết và dĩ thái nguyên tố vô cùng mạnh mẽ, cũng tỏa ánh sáng tinh khiết làm người xem thấy vô cùng thần thánh, uy nghiêm và đầy sức mạnh. Cảm giác như là nhìn thấy một ngụn núi vô cùng hùng vĩ hoặc như nhìn thấy một bầu trời rộng lớn vô biên vậy.
Nhưng đám người chỉ nhìn thẳng được phút chốc, họ đã cảm giác nguyên thần và chân nguyên trong thân thể đang toàn diện mất không chế. Bao gồm cả thiên tử, tất cả mọi người đều vội cúi đầu, không dám tiếp tục nhìn thẳng nam tử tóc đen này.
Hàn Nguyên Bá đầy khiếp sợ thốt lên:
- Thần!
Sau đó vị này lập tức ý thức được không đúng, bắt đầu nói năng lộn xộn:
- Tiết độc! Tiết độc! Đây là độc thần! Đám thiên ma đáng chết này!
Lâm Duệ cũng vô cùng chấn động, hắn dù cũng phải vội vã thu lại tầm mắt nhưng hắn cũng kịp nhìn rõ nam tử trong lọ chứa thủy tinh. Hắn có thể xác định nam tử đó là một vị Thần! Ít nhất là thần khu (thân thể của thần) không trọn vẹn! Hắn rõ ràng cảm giác được nguyên chất và thần lực của Thần, còn có sức mạnh khái niệm mạnh mẽ nữa. Đối phương có thể là không biết phải khống chế như nào, có thể là không có ý thức nên tùy ý để sức mạnh này phiêu dật ra khoảng không.
Lâm Duệ nghe lời Hàn Nguyên Bá nói, con ngươi lập tức co rút lại. Hắn hiểu nam tử tóc đen trước mắt hắn, rất có thể là Đông Vực Sâu, là Thần của Đại Tống! Hắn lập tức hiểu ra vì sao Trường Sinh Hội phải xây dựng căn cứ này ở bên dưới thần miếu. Đây là muốn dùng khí tức của thần miếu che giấu ba động sao chép thể của Thần.
Trong đầu Lâm Duệ cũng sinh ra một ý nghĩ vô cùng tiết độc. Đông Vực Sâu kia không biết mình bị sao chép bản thể sao? Xem ra Thần của Thiên Cực tinh cũng không phải là toàn trí toàn năng. Đương nhiên, đối với phàm nhân, hay thậm chí là võ giả cấp Trường Sinh, những vị này vẫn vô cùng mạnh mẽ. Cấp độ sinh mạng và sức mạnh siêu việt người thường, thậm chí có thể dùng ý chí vặn vẹo tự nhiên, tạo thành “khái niệm”.
- Lâm chỉ huy sứ, làm phiên ngươi hạ lệnh cho Thần Vệ Quân phong tỏa nơi này. Từ giờ trở đi không ai được vào đây, những người trong này không được tiết lộ ra ngoài nửa chữ, nếu không Thần sẽ nghiêm trị!
Ánh mắt Hàn Nguyên Bá đỏ đậm nhìn tên thuộc hạ vừa bẩm báo. Đây hình như là giám sát sử của giám thứ mười sáu, Nghiêm Triết? Tên chết tiệt này, quá nửa là có ý định không nhắc nhở hắn, để lượng lớn cấp 8, cấp 9 ở đây thấy màn cấm kỵ này. Hàn Nguyên Bá nghĩ thầm bản thân mình cũng khinh thường rồi, vừa rồi rõ ràng hắn thấy hai mắt Nghiêm Triết chảy máu nhưng lại không truy cứu nguyên nhân.
Sắc mặt Nghiêm Triết cũng trắng bệch, lúc trước vì tranh công, hắn vội vã dẫn thuộc hạ, tìm trăm phương nghìn kế mở ra phòng thí nghiệm này, nào ngờ gặp tai họa như vậy. Hắn là vì tự vệ mới cố ý không nói rõ, mời thiên tử và thần sứ đến xem. Hắn hiểu chỉ khi nhiều người thấy cảnh này, hắn mới sẽ không bị Thần Cung giết người diệt khẩu. Hắn còn đầy hy vọng nhìn về Lâm Hạo và Lạc Vọng Thư, hắn biết mạng của mình có giữ được hay không, còn phải nhờ hai vị này đứng ra gìn giữ nữa.
Hàn Nguyên Bá nghĩ dù sao người này cũng là dòng chính của Lâm Hạo, nên hừ lạnh một tiếng, thu hồi ánh mắt thi lễ với Lạc Vọng Thư:
- Mời bệ hạ và ba vị thần sứ chờ ở đây trong chốc lát, hạ quan giờ về Thần Cung gấp, bẩm báo việc này lên đại ti thiên và Thần, sau đó Thần sẽ đưa ra xử lý.
Lạc Vọng Thư hơi phất tay áo, thần sắc vẫn còn kính sợ:
- Đi đi! Mau mời đại ti thiên đến đây, đám vực ngoại thiên ma quá càn rỡ rồi.
Lúc này nàng bỗng ồ lên ngạc nhiên, ngẩng đầu lên nhìn trời, ánh mắt chăm chú:
- Xem ra Thần đã biết rồi.
Lúc này bầu trời bên trên Lạc Kinh bỗng mây đen bao phủ, sấm sét vang dội! Thần uy mạnh mẽ bao lấy toàn bộ thành Lạc Kinh!
Cầu mong cho tôi và tất cả mọi người được bình an