Vô Thượng Thiên Tôn

Chương 517: giáo dục



Dịch: Tâm Tro Ý Nguội

Chiếc tinh hạm Cộng Đồng Mệnh Vận đã đến Hội Thần Pha từ mười phút trước, chỉ là người phụ trách tiếp đón của Đại Tống vẫn chưa đến nên chiếc tinh hạm này vẫn lơ lửng trên không, chưa thể hạ xuống. Một là bọn họ chưa được Đại Tống cho phép, hai là tổng thống là lãnh đạo Liên Bang, tuy là đến để cầu hòa nhưng cũng không thể quá yếu thế được.

Lúc này trong sứ đoàn, một đám nhân viên điều khiển chiến hạm đầy lúng túng và tức giận. Bọn họ đều hiểu đây là Đại Tống đánh đòn phủ đầu. Để người bất đắc dĩ là giờ Liên Bang thế không bằng người, ai cũng không chịu nổi cái giá khai chiến với Vực Sâu. Từ xưa đến nay, nước yếu không có tư cách ngang hàng, Liên Bang để ngăn cản Đông Vực Sâu ra tay, cũng chỉ đành nuốt xuống cơn giận này. Tổng thống thì vô cùng bình tĩnh, hắn đứng bên cửa sổ tinh hạm, mặt không biến sắc nhìn về hướng Lạc Kinh.

May là không lâu sau, bọn họ thấy một đội xe mênh mông mấy trăm võ giả Hóa Long và mấy ngàn cấm quân bảo vệ xung quanh, từ hướng Lạc Kinh chạy tới. Tình cảnh này để đám người bao gồm cả phụ tá trưởng của tổng thống khẽ thở phào, tình huống ác liệt nhất trong tưởng tượng của họ không xảy ra. Nhất là nhìn thấy xe bay tám rồng kéo kia làm cho một số người trong sứ đoàn còn khẽ nở nụ cười. Thần sứ thứ hai của Đại Tống – Vũ Hóa Huyền tuy thân phận không ngang hàng với tổng thống Liên Bang nhưng ít nhiều cũng để cho Liên Bang mặt mũi. Mấu chốt là Đại Tống bày ra tư thái rõ ràng, nói rõ Đông Vực Sâu vẫn nguyện ý nói chuyện, không từ chối bọn họ ngoài cửa.

Phụ tá trưởng tổng thống ánh mắt chuyển hướng phi liễn đằng sau xe bay tám rồng kéo:

- Kia hẳn là xe của Trấn Quốc Hầu Lâm Hạo! Bên cạnh xe là hộ pháp ma và mấy long vệ dưới trướng hắn, còn có đội trưởng Kinh Nguyệt Phương, đội phó Tô Tâm Mỹ đội long vệ của thần sứ thứ ba, hai vị cao thủ cấp 8 vượt hoàng đi cùng nữa. Hẳn là Lạc Vọng Thư lo lắng cho an toàn của Lâm Hạo, để cho hắn mượn sử dụng, có thể thấy thần sứ thứ ba yêu chiều đồ đệ này như nào. A, hắn đi ra khỏi xe, thật sự quá trẻ.

Tổng thống sắc mặt nghiêm túc gật đầu:

- Kẻ này chỉ xuất thân nha dịch, vậy mà mới mười chín tuổi đã là trọng thần trong triều Đại Tống, được phong hầu tước, quyền thế uy danh ngang với thái tử ngày xưa, quả là tuổi trẻ tài cao, tiền đồ vô cùng!

Hắn khẽ cười khổ nói:

- Vận mệnh Liên Bang và nhân loại sẽ quyết định bởi thiếu niên này sao?

Phụ tá trưởng của tổng thống nghe ra ý lo lắng trong lời của tổng thống, hơi trấn an:

- Xin tổng thống yên tâm, chúng ta chắc chắn có thể thuyết phục được Lâm Hạo, theo như tin tức của Cục An Ninh, Lâm Hạo quả thật có quan hệ thương mại với Đông Á, đây rất có thể là đứng ra thay mặt Lạc Vọng Thư, muốn giúp vị thần sứ này thu được thuốc và thực trang của Đông Á. Nhưng như vậy cũng có thể thấy người này không phải thuộc phái bảo thủ, nếu trong tay chúng ta có thẻ đánh bạc thích hợp, hẳn là có thể dao động đối phương. Mấu chốt của lần đàm phán này là thái độ của Đông Vực Sâu, ba vị Vực Sâu trong Luyện Ngục giờ đang mài đao xoèn xoẹt, Đông Vực Sâu vào thời điểm này hưng sư động chúng không phải cử chỉ không ngoan.

Tổng thống thầm nghĩ nào có đơn giản như vậy chứ? Thái độ của Lâm Hạo cũng rất quan trọng, nếu như lúc người này truyền lời với Đông Vực Sâu và Thần Cung, có thể nói tốt vài lời cho họ thì rất hữu dụng, hay nếu ngược lại, chỉ thêm vài lời châm ngòi thổi gió thôi, cũng có thể dẫn đến kết quả hoàn toàn khác.

Ngay lúc này, một vị đại tướng mặc giáp vàng quất ngựa đến, rống to:

- Mời thiên ma vương hạ tinh hạm!

Tổng thống sắc mặt trầm trọng nói:

- Bảo nhân viên cho hạ tinh hạm.

Lúc này, Lâm Duệ đang đứng cùng thần sứ thứ hai Vũ Hóa Huyền.

Vũ Hóa Huyền ngẩng đầu nhìn tinh hạm cực lớn, rộng ba trăm năm mươi trượng trước mặt, ánh mắt đầy khác thường:

- Máy móc kỹ thuật của thiên ma vẫn có ưu điểm riêng a, ta thật không dám tưởng tượng, một khi thiên ma nghiên cứu triệt để võ đạo của chúng ta, nghiên cứu ra con đường Trường Sinh thì Đông Châu, thậm chí toàn bộ Thiên Cực tinh sẽ như nào?

Lâm Duệ ẩn ẩn nghe ra ý lo lắng trong lời Vũ Hóa Huyền. Trong lòng hắn không khỏi kinh ngạc nhìn vị này. Trong một cuộc tranh luận trên triều trước đây không lâu, vị này còn nói khoa học kỹ thuật của thiên ma chỉ là trò trẻ con thôi mà! Hắn cũng hiểu Vũ Hóa Huyền chưa nói hết ý, nghiên cứu con đường Trường Sinh trong lời đối phương là chỉ nghiên cứu về Vực Sâu!

Lâm Duệ cũng làm vẻ lo lắng, một bộ ưu tư cho quốc gia:

- Quả thật không thể coi thường! Chúng ta tu võ, chế tạo cơ quản chỉ là biết làm mà không hiểu vì sao như thế, thiên ma lại có thể nghiên cứu ảo diệu bên trong, tương lại bọn họ dẫn trước chúng ta là chuyện đương nhiên. Cho nên ý của hạ quan là phải phổ cập giáo dục trong Lạc Kinh.

Trước đây không lâu, vì án tham nhũng ở Thần Lâm Cung, triều đình và Thần Cung vô cùng tức giận, không chỉ bắt lại thẩm vấn mấy vị đầu to, mà còn thu hồi 17000 lượng ma ngân tiền tham ô nữa. Lạc Vọng Thư muốn dùng số tiền này, thêm vào khoản tiền thuế tu bổ Thần Lâm Cung mỗi năm nữa, để mở rộng giáo dục trong Lạc Kinh và các quận thành, giảng dạy về tri thức thiên ma nhưng lại bị thiên tử và Vũ Hóa Huyền liên thủ gạt đi, nghe nói phía Thần cung cũng không đồng ý.

Vũ Hóa Huyền lắc đầu nói:

- Ta không phải không biết thiên ma lợi hại, chỉ là nếu phổ cập kiến thức thiên ma, nhất định phải nâng cao dân trí, đến lúc đó sợ là dân tâm Đại Tống tán loạn, gió mưa bốn phía mất! Tình huống giờ cũng rất tốt, con em danh gia vọng tộc trong triều đều đang học toán lý hóa học, triều đình cũng mở rộng công tượng, tương lai không lâu sau này, chúng ta hẳn cũng có thể nắm giữ khoa học kỹ thuật của thiên ma.

Lâm Duệ thầm nghĩ vị thần sứ thứ hai này cũng coi như nhìn xa trông rộng. Nhưng Liên Bang gần như phổ cập giáo dục toàn dân, có vô số kỹ sư sinh vật và cơ khí, Đại Tống sao có thể sánh bằng được? Mà nói thật, khoản tiền thuế tu bổ Thần Lâm Cung, đám quan lại chỉ được phần nhỏ, đại đa chảy vào túi thiên tử và mấy vị thần sứ, dùng để mấy vị này nuôi dưỡng gia tướng, thu mua vật của thiên ma.

Lâm Duệ đang lúc thầm oán thì thần sứ thứ hai thản nhiên hỏi:

- Ta và rất nhiều người đều tò mò, Lâm chỉ huy sứ nghĩ sao về lần đàm phán hòa bình này?

- Cử chỉ khinh nhờn Thần của thiên ma tuyệt không thể tha thứ! Chuyện này liên quan đến uy nghiêm của Thần, quan hệ đến vinh nhục và phúc lợi của trăm vạn bách tính. Đám thiên ma này được thế thì càn rỡ, tám trăm năm trước, đại quân thiên ma hạ xuống Thiên Cực tinh đã có ý nô dịch tộc ta, không thể không đề phòng!

Lâm Duệ thần sắc lạnh lùng nhưng có vẻ bất đắc dĩ nói tiếp:

- Nhưng chúng ta không có năng lực rời đi thế giới này, đánh đến quê hương thiên ma! Mà chúng ta giờ phải chống lại yêu ma, bên dưới lại có mối họa Luyện Ngục nên lần này nên hòa đàm. Nhưng quyết định như nào là ở Thần, ta và Tào đại nhân cũng chỉ là thay Thần truyền lời mà thôi.

Vũ Hóa Huyền nghe vậy thì không khỏi thỏa mãn khẽ gật đầu. Lâm Hạo này cũng không tệ lắm, biết về thiên ma, cũng hiểu tình thế Đại Tống giờ không tốt. Lúc trước, rất nhiều người bao gồm cả hắn đều lo lắng lập trường của Lâm Hạo quá kiên cường, dẫn đến hậu quả khó lường.

Lúc này, chiếc tinh hạm khổng lồ đang dần hạ xuống đất.

Thần sứ thứ hai Vũ Hóa Huyền vẩy tay áo, dẫn theo đám người Lâm Hạo đến nghênh đón.

Lúc này Lâm Duệ đã đóng hệ thống thông tin lượng tử nên không biết là trên tinh hạm kia, có mười mấy đoàn phóng viên của Liên Bang đang truyền hình trực tiếp sự kiện lần này, toàn bộ internet của Liên Bang đang sôi trào dõi theo.

Cầu mong cho tôi và tất cả mọi người được bình an