Vô Thượng Thiên Tôn

Chương 519: cứng rắn đối vô tư



Dịch: Tâm Tro Ý Nguội

Phụ tá trưởng tổng thống thấy sắc mặt Lâm Hạo nặng như chì thì vội chắp tay giải thích:

- Lâm đại nhân, những lễ vật này chỉ là đặc sản thường thấy ở Liên Bang, cũng không phải quý hiếm gì. Chúng ta trước khi tới đây đã tìm hiểu về ngài, biết ngài làm quan thanh chính liêm khiết, công bằng vô tư, sao chúng ta dám dùng đút lót tiền tài làm bẩn mắt ngài chứ? Chỉ là chuẩn bị chút đặc sản để bày tỏ tâm ý tôn trọng đại nhân mà thôi.

Lâm Duệ nghe vậy cười lạnh, trực tiếp vung lên tay áo, mở hết các hộp quà ra. Vị phụ tá trưởng này nói rất đàng hoàng nhưng hắn không thể dễ dàng tin tưởng được. Đám quan lớn, phú thương đến nhà hắn bái phỏng, ngoài mặt nói đàng hoàng nhưng bên trong lễ vật cũng giấu đủ loại bí mật. Ví như trong sách kẹp ngân phiếu, trong hộp có ngăn bí mật để thần kim… đủ loại khó mà phòng bị. Đám người này cũng ngu xuẩn, hắn giao dịch cùng Đông Á, khoảng mười ngày hoàn thành một lần thương mại, mỗi lần lợi nhuận cả mấy chục tỷ, nào để ý đến chút tiền hối lộ chứ? Nhận tiền hối lộ chỉ làm hỏng danh tiếng của hắn, về sau khi đối diện với mấy người đó, sống lưng lại không thẳng được.

Hơn nữa vừa rồi hắn đã thấy, ở ngoài có một đám phóng viên đang quay chụp, có mấy tên to gan lớn mật còn dám chĩa máy quay về thẳng mặt hắn.

Lâm Duệ thầm nghĩ này không phải là hãm hại người sao? Lý Hàng Long nói gì với vị phụ tá trưởng này vậy, hắn mà dám nhận những vật này thì chẳng phải là thân bại danh liệt sao?

Chốc lát sau, Lâm Duệ thần sắc hơi nguôi, bán tín bán nghi nói:

- Đây là thật đặc sản Liên Bang sao? Cũng tinh xảo a.

Trong này không có ngân phiếu, cũng không có tài vật quý giá gì.

Lâm Duệ chỉ đành âm thầm lắc đầu, thầm nghĩ James Bled này sao làm được phụ tá trưởng tổng thống vậy, dẫn những thứ này tới đây làm gì? Nếu là những người khác, nhất định sẽ không thoải mái trong lòng, đám vực ngoại thiên ma dùng những vật này để thử lòng mình sao? Hắn là người liêm khiết thanh mạch, giữ mình trong sạch, sẽ không thu những thứ này nhưng những người khác thì khó nói!

Để Lâm Duệ ngạc nhiên là, hắn thấy trong những hộp quà này có sản phẩm của công ty dược Duệ Phương dưới trướng hắn. Đấy là trọn bộ sản phẩm làm đẹp: dưỡng da, làm trắng… được đóng gói tinh mỹ, tên là “Bộ dưỡng da Duệ Phương – hàng limited”.

Phụ tá trưởng khẽ mỉm cười nói:

- Để đại nhân chê cười rồi, để dễ dàng tiêu thụ, sản phẩm bên chúng ta đều đóng gói tinh xảo như này. Mấy hộp quà này đại đa là sản phẩm đang lưu hành trên thị trường Liên Bang, là mỹ phẩm dưỡng da cho nữ nhân, đừng nhìn đóng gói tinh xảo, thật ra bộ đắt tiền nhất chỉ 30 nghìn đồng Liên Bang, tương đương 30 lượng ma ngân mà thôi.

Thật ra những bộ mỹ phẩm này là do Lý Hàng Long đề nghị, hắn nói Lâm Hạo bản thân chí hướng rộng lớn, thanh chính không thiên vị, vậy không ngại ra tay từ phía nữ nhân bên người Lâm Hạo. Phụ tá trưởng cũng không biết biện pháp này hữu dụng hay không nhưng cứ để thuộc hạ mua các loại nữ trang nổi tiếng trên thị trường, gộp cùng quốc lễ.

Lúc này Cơ Tuyết Oánh nhanh chóng hiểu ý, đưa tay chộp lấy bộ “Bộ dưỡng da Duệ Phương – hàng limited”:

- Sản phẩm dưỡng da sao?

Nàng mở ra một lọ thuốc xịt làm ẩm, hơi xịt lên tay, hít hà:

- Chủ nhân, mỹ phẩm dưỡng da của thiên ma cũng thú vị thật, hình như có vận dụng kỹ xảo luyện đan thế giới chúng ta, dùng cả dược vật của chúng ta nhưng hiệu quả rất khác.

Lâm Duệ âm thầm khen ngợi với Cơ Tuyết Oánh, thầm nghĩ tiểu Oánh đúng là có tiến triển, dù bình thường tính cách rất thẳng nhưng lúc cần linh hoạt cũng biết linh hoạt. Lão Lý – không phải trung lang tướng Lý Vệ, mà là Lý Hàng Long cũng rất biết làm người. Sứ đoàn Liên Bang bề ngoài không hối lộ gì nhưng nên làm đều đã làm. Hắn ra vẻ hơi trầm mặt, nghiêm nghị quát:

- Làm càn! Đây là ở đâu chứ, sao dám ngả ngớn vô lễ vậy?

Phụ tá trưởng thì thấy hơi mừng, thấy Cơ Tuyết Oánh ôm lấy “Bộ dưỡng da Duệ Phương – hàng limited”, hai mắt đỏ hồng, thần sắc ủy khuất cắn cắn môi dưới mà thấy vui vẻ.

- Đại nhân nói quá lời rồi. Đây cũng không phải chính thức đàm phán, chỉ là gặp mặt ngoại giao, sao có thể nói là ngả ngớn vô lễ được chứ. Bản thân ta rất ưa thích tính cách thẳng thắn ở quý quốc.

Phụ tá trưởng chắp tay với Cơ Tuyết Oánh nói:

- Cơ nữ sĩ quả là mắt sáng như đuốc, “Bộ dưỡng da Duệ Phương – hàng limited” này ở Liên Bang vô cùng nổi danh. Nghe nói kết hợp với kỹ xảo luyện đan của Thiên Cực tinh, dù là dưỡng da, làm trắng, chống lão, chống nhăn đều là hiệu quả cấp cao nhất. Nếu như Cơ nữ sĩ cảm thấy hứng thú có thể thử một lần, nghe nói vật này có hiệu quả với cả võ giả Hóa Long, có thể để võ giả cấp 6, cấp 7 duy trì dung nhan thanh xuân.

Phụ tá trưởng thật ra cũng không biết hiệu quả thật là như nào, hắn chỉ đọc vanh vách quảng cáo và những điều nữ thư ký ghi chú lại.

Lâm Duệ lông mày nhíu chặt, một bộ cưng chiều và bất đắc dĩ với Cơ Tuyết Oánh, sau đó trảo một cái, hút lại toàn bộ sản phẩm nhãn hiệu Duệ Phương, đưa cho Cơ Tuyết Oánh nói:

- Ngươi đã ưa thích thì thu lấy a.

Lâm Duệ thần sắc nghiêm nghị, chắp tay với phụ tá trưởng:

- Những vật này ta xin nhận, cũng lĩnh tâm ý của quý quốc. Nhưng về những thứ con lại, xin phụ tá trưởng thu lại, triều ta quy củ nghiêm ngặt, Lâm mỗ không dám vượt quá.

Sau đó hắn không đợi phụ tá trưởng lên tiếng thuyết phục mà quay mặt về hướng cửa sổ, đầy hiếu kỳ nói:

- Những người đứng ngoài là đang quay chụp ta sao? Ta đã nghiên cứu về khoa học kỹ thuật của các ngươi, hiểu kỹ thuật chụp ảnh của các ngươi rất lợi hại, một thứ nhỏ như móng tay cũng có thể quay chụp được cả một khu vực rộng lớn.

Phụ tá trưởng cười khổ nói:

- Hổ thẹn, tổng thống chúng ta quyết ý tự mình tới hòa đàm cùng Đại Tống cũng phải gánh vác tranh luận rất lớn. Vì để tránh kẻ thù chính trị công kích, tổng thống có mời mười mấy đài truyền hình danh tiếng lớn đi theo giám sát, truyền hình về Liên Bang. Ngài có thể hiểu những ký giả này là ngự sử dân gian, nếu Lâm đại nhân khó chịu thì để ta bảo họ lùi lại.

- Không cần thiết, ngươi và ta bàn luận hẳn là không có gì không thể để người ngoài biết.

Lâm Duệ thầm nghĩ có người nhìn chằm chằm càng tốt, tránh cho hắn mang tiếng xấu cấu kết thiên ma, nhận hối lộ. Nếu là người khác có thể không cần băn khoăn nhiều nhưng hắn bản thân là dị thể hành giả, là nội ứng gián điệp nên không thể không cẩn thận từng chút một.

Lâm Duệ cũng muốn biết ý đồ thật sự của phụ tá trưởng, hắn nghiêm túc nói vào chuyện chính:

- Xin hỏi phụ tá trưởng muốn hỏi ta việc gì?

Phụ tá trưởng thấy Lâm đại nhân sau khi lấy mấy hộp mỹ phẩm thì rõ ràng ngữ khí hòa hoãn hơn không ít, không lãnh đạm cứng nhắc như trước, trong lòng hắn mừng thầm, cũng đầy nghiêm túc nói:

- Ta muốn hỏi đại nhân là Liên Bang chúng ta nên làm gì mới để Thần bớt giận, để quý quốc thu hồi tối hậu thư?

Trong lòng Lâm Duệ biết hòa đám chính thức bắt đầu từ giờ phút này. Hắn bật cười nói:

- Phụ tá trưởng nói những lời này cũng thật kỳ quái, phương pháp để chúng ta thu hồi tối hậu thư cũng có ghi rõ trong tối hậu thư rồi mà, ngài cần gì phải hỏi ta chứ?

Phụ tá trưởng tổng thống cười khổ lắc đầu nói:

- Đây là điểm để chúng ta khó xử. Nếu chúng ta đáp ứng yêu cầu của quý quốc, nước ta không còn quốc thể, quốc pháp cũng sụp đổ, dù là như nào công dân nước ta cũng không thể tiếp nhận. Tổng thống chúng ta tự mình dẫn sứ đoàn đến đây là muốn nói chuyện với quý quốc, xem có thể nghiên cứu ra kế sách vẹn toàn, để Thần hài lòng, cũng có câu trả lời với công dân nước ta.

Lâm Duệ khẽ gật đầu, hắn như từ hư không lấy ra ấm trà, rót trà cho hai người:

- Hóa ra là như vậy! Như vậy ta cũng muốn hỏi phụ tá trưởng một câu, trong mắt các ngươi, lợi ích hạch tâm của Đại Tống là gì? Các ngươi không thể làm hỏng quốc pháp, quốc thể của các ngươi? Vậy còn triều ta thì sao? Hừ…

Thanh âm Lâm Duệ trở nên lạnh lùng:

- Ta không tin phụ tá trưởng không biết gì về các căn cứ của Trường Sinh Hội, về thí nghiệm họ làm. Ta muốn hỏi là ở Liên Bang, làm thí nghiệm sinh thể trên con người là hợp pháp sao? Các ngươi có đồng ý cho người khác tự tiện tiến vào lãnh thổ của các ngươi, bắt bách tính của các ngươi để nghiên cứu không? Hay trong mắt các ngươi, pháp luật của các ngươi mới là pháp luật, tính mạng của các ngươi mới là tính mạng, còn Đại Tống ta không đáng một đồng. Nếu ngươi trả lời là đúng, như vậy chúng ta không còn gì để nói, ta sẽ bẩm lên Thần, các ngươi là cõi man di, không phải vùng văn minh, không thể ngoại giao!

Phụ tá trưởng không khỏi lặng yên không nói gì, bình tĩnh nhìn Lâm Hạo, trong lòng khẽ than thở, thầm nghĩ đối phương quả là thiếu niên anh kiệt, trong vòng nửa năm có thể lên đến vị trí này quả không sai, những lời của người này có lễ có tiết, đầy đủ lý lẽ, ngôn từ sắc bén khó mà đối phó a.

Cùng lúc đó, Hồng Lư Tự khanh – Tào Hi đang đứng ở bên ngoài, hài lòng thu hồi thần thông nghe lén. Trong lòng hắn vốn có chút không yên tâm với vị Trấn Quốc Hầu mới 19 tuổi này, nên cố ý lưu lại lắng nghe một phen, nếu Trấn Quốc Hầu nói có gì sơ hở, hắn còn kịp thời bổ cứu, hiện giờ có thể yên tâm rồi. Trấn Quốc Hầu tuy nổi danh bảo thủ cường ngạnh, tàn nhẫn vô tình với thiên ma nhưng không phải loại mãng phu không có đầu óc, lời nói hợp lý, đường hoàng chính chính để người không thể chỉ trích.

Cầu mong cho tôi và tất cả mọi người được bình an