Dịch: Tâm Tro Ý Nguội
Ở trong động, Thôi Bội Bội sau khi bị Minh Vương đấm bay, thân thể mềm mại của nàng văng ra đập “Rầm!” một cái vào vách động phía sau.
Chiến long của nàng cũng rất chật vật, vì là chiến đấu trong động, nàng dùng súc cốt thuật, thu nhỏ chiến long của mình lại còn ba trượng. Lúc này chiến long của nàng không chỉ bị đánh bay như nàng, trên ngực bụng nó còn đầm đìa máu tươi và mấy chục vết đao. Nó đã gần như không thể tự duy trì hình thể, xương cốt của nó đang dần hóa to.
Minh Vương Ân Thiên Thu thì hợp thể cùng chiến long của mình, hóa thành ánh sáng vàng lao đi vun vút. Người này dương độn, quang độn siêu nhanh, thậm chí còn có thể nghịch chuyển thời gian trong phạm vi nhỏ, làm Thôi Bội Bội và Tông Tú Sơn, còn có đông đảo cao thủ vực ngoại thiên ma không làm gì được.
Nếu như không phải vách động ở đều là đá kim cương dày nặng, ngăn ngừa toàn bộ các loại độn pháp thì Minh Vương Ân Thiên Thu đã bỏ chạy từ lâu rồi. Có thể cũng vì phương diện này mà yêu ma Luyện Ngục mới chọn giăng bẫy ở đây. Nhưng rốt cuộc, người khổ sở giãy dụa trong lồng giam không phải sư đồ Lạc Vọng Thư, mà là Ân Thiên Thu!
Theo ánh sáng chạy mất, một đám thiên ma và Tông Tú Sơn cũng nhao nhao đuổi theo, toàn lực truy kích, vây lại chặn đánh vị giáo chủ Quang Minh thánh giáo này.
Hàn Tiên Nhi, ái đồ của Thôi Bội Bội và một đám cao thủ cấp 9 của Đại Ngụy thì lo lắng túm lại bảo vệ quanh Thôi Bội Bội. Bọn họ vừa lo cho Thôi Bội Bội bị thương, vừa lo đám vực ngoại thiên ma sẽ đột ngột gây khó dễ nên thần sắc ai cũng tràn đầy đề phòng.
- Ta không sao! Chỉ chịu chút thương nhỏ thôi, không đáng ngại.
Thôi Bội Bội sắc mặt trắng bệch hơi phất tay, bay ra khỏi hố đá. Nàng hít sâu một hơi, vận chuyển khí huyết, xương cốt răng rắc vang lên phục hồi như thường, “đôi gò bồng đảo” cũng dần phục hồi nguy nga cao vút.
Con chiến long của nàng đã ổn định lại, một lần nữa co rụt lại thân thể, khôi phục như thường.
Nhưng tâm tình Thôi Bội Bội thì vô cùng kém, trong mắt đầy lửa giận và hối hận, gần như ngưng tụ thành vật chất. Nàng vừa rồi thật ra có thể chặn lại Minh Vương. Nếu như Minh Vương Ân Thiên Thu ở lúc chiến lực toàn thịnh, nàng đương nhiên không thể làm gì nhưng người này đã bị thương thân thể và tổn hại bản nguyên, rất khó chữa lành. Nguyên thần của vị này cũng có vấn đề rất lớn, đã có khuynh hướng ma hóa.
Thôi Bội Bội đoán Minh Vương Ân Thiên Thu sở dĩ còn sống được, hoàn toàn là dựa vào thánh lôi kiếp hỏa cứu mạng.
Vừa rồi nàng sở dĩ không mạnh mẽ chống lại, ngăn lại đối phương thật ra là lo lắng xung quanh. Trong nháy mắt khi hai người giao thủ, không chỉ đông đảo vực ngoại thiên ma vây quanh, ngay cả Tông Tú Sơn cũng đang nhìn chằm chằm.
Thôi Bội Bội không thể không để ý, không thể không lo nghĩ. Nàng lo lắng đám thiên ma này sẽ thừa cơ ra tay với nàng, mượn cơ hội chém giết thần sứ là nàng, cũng sợ nếu mình dùng toàn lực ngăn lại Minh Vương thì thành kiệt lực, không thu hoạch được gì, ra sức phục vụ người khác, ngoài ra nàng cũng phải đề phòng yêu ma Luyện Ngục nữa. Vị thân vương Luyện Ngục kia chỉ cần thấy cơ hội là sẽ lập tức tiêu diệt nàng ngay, nàng dù sao cũng là thần sứ.
Thôi Bội Bội trong lòng biết đây chính là chiến thuật của Minh Vương Ân Thiên Thu.
Bọn họ đã hỗn chiến gần hai canh giờ rưỡi, Ân Thiên Thu trước giờ không dám chọn đột phá vòng vây từ hướng vực ngoại thiên ma, một là vì hướng đó người đông thế mạnh, hai là hắn biết đối phương chắc chắn sẽ không tránh đường.
Cho nên mỗi khi Minh Vương Ân Thiên Thu gặp nguy hiểm sắp bị vây công thì sẽ lập tức lao đến nàng hoặc Tông Tú Sơn, chọn hai vị thần sứ này làm điểm đột phá.
- Tên rác rưởi này, mẹ mày đây nhất định có ngày giày vò chết mày!
Thôi Bội Bội nhìn hướng Minh Vương bỏ chạy mà đầy oán khí, đồng thời cũng hối hận vì lúc trước thiếu quyết đoán. Sớm biết như vậy, khi đó nàng nên đi cùng sư đồ Lạc Vọng Thư. Nàng và Tông Tú Sơn mỗi người dẫn một đoàn sứ giả, hợp lực với Lạc Vọng Thư dẫn theo mười vị cấp 9 của Đại Tống nữa, lúc đó đủ thực lực đối phó toàn bộ kẻ địch. Đến lúc đó dù yêu ma Luyện Ngục giở cạm bẫy gì, bọn họ cũng có thể không sợ.
Giờ thì hay rồi, nàng phải cẩn thận từng chút một, như giẫm trên băng mỏng, tiến trước lo sau, tiến lùi đều khó. Có lẽ hai canh giờ trước, họ đã có thể thu hồi mảnh thần bi nhưng chỉ vì một ý nghĩ sai lầm của nàng mà bỏ lỡ cơ hội, nàng cũng đắc tội sư đồ đối phương. Nàng hít sâu một hơi, hỏi Hàn Tiên Nhi:
- Ngươi liên lạc với Lâm Hạo chưa? Hắn nói sao? Khi nào sư đồ bọn họ mới chịu tiến xuống?
- Lâm Hạo vừa gửi phi thư cho ta. Nói là Lạc thần sứ cần hơn một canh giờ nữa mới ngưng tụ lại được Thiên Lý Thần Tâm Kiếm. Hắn còn nói bên ngoài đang bố trí đại trận thiên la địa võng. Đã bố trí xong địa võng, chỉ cần bố trí xong thiên la nữa thì Minh Vương kia có mọc cánh cũng khó thoát.
Hàn Tiên Nhi nói đến đây thì hơi cau mày, trầm ngâm nói:
- Hắn hy vọng sư tôn có thể dùng toàn lực cuốn lấy Minh Vương Ân Thiên Thu, đừng để đối phương chạy trốn vào con đường Thiên Uyên. Chỉ nửa canh giờ nữa thôi, hắn và Lạc thần sứ sẽ lại xuống đây, đồng thời dẫn theo đông đảo cao thủ cấp 9 của Đại Tống nữa, cùng sóng vai chiến đấu với sư tôn.
Hàn Tiên Nhi nói đến đây thì hơi chần chừ, nàng cố tình không nói đến câu cuối trong phi thư của Lâm Hạo: “Nếu như Minh Vương Ân Thiên Thu bỏ chạy thì đừng mong gì.” Câu này rõ ràng ẩn chứa ý uy hiếp.
Nhưng Thôi Bội Bội nghe xong lời Hàn Tiên Nhi nói vẫn đầy tức giận bật cười lớn, đồ trang sức treo đầu của nàng rung loạn, răng nàng nghiến lại ken két:
- Rất tốt, rất tốt! Sư đồ bọn họ là để ý đến Ân Thiên Thu, muốn ta và Tông Tú Sơn tiêu hao Ân Thiên Thu giúp họ!
Trong nội tâm Thôi Bội Bội giờ đầy buồn rầu. Nếu như giờ Lâm Hạo ở trước mặt nàng, nàng nhất định sẽ xé nát thằng nhóc chết tiệt này! Nhưng chốc lát sau, nàng ung dung thở dài, xả đi ác khí trong lòng!
Sư đồ Lạc Vọng Thư đã thu hồi được mảnh thần bi của Đông châu, đã có câu trả lời đối với Đông Vực Sâu, giờ họ đã có thể ngồi xem thế cuộc, nhìn xem nàng và Tông Tú Sơn thành bại như nào. Giờ nàng mới là bên cần mượn lực, cho nên giờ dù bị đối phương lợi dụng thì cũng chỉ có thể chịu đựng. Nàng giờ chỉ có thể oán chính mình, vì một ý nghĩ sai lầm mà rơi vào cảnh khó.
Thôi Bội Bội không biết là, lúc này rơi vào trạng thái cuồng nộ còn có giáo chủ Quang Minh thánh giáo – Ân Thiên Thu nữa!
Hắn trước đó bị Vô Địch Pháp Vương truy sát, mạo hiểm tiến vào đây là vì biết ba mảnh thần bi rơi vào tay yêu ma Luyện Ngục. Hắn nhất định phải lấy được ba mảnh thần bi này. Nguyên thần của hắn bị Đông Vực Sâu đánh trọng thương, đang dần biến xấu. Mảnh Vực Sâu Thần Bi là đường tắt duy nhất giúp hắn chưa lành vết thương nguyên thần, cũng là thần vật trợ giúp hắn sau này tiến cấp Trường Sinh.
Nhưng sau khi xuống hang động này, Ân Thiên Thu nhiều lần bị áp chế.
Hắn đầu tiên là nảy lòng tham, thấy thần sứ Đại Tống, Lạc Vọng Thư khổ chiến với Luyện Ngục, muốn thừa cơ ra tay, chém giết Lâm Hạo – kẻ đóng góp chính vào việc Vạn Tâm lão nhân rơi rụng, kết quả là bị Lạc Vọng Thư dùng bí kiếm cấp 9 vượt đế chém trọng thương nguyên thần. Sau đó không hiểu vì sao, thế lực các bên lại vây giết công kích hắn. Lúc này, bốn phương tám hướng vang lên tiếng quát.
- Ân Thiên Thu, đừng phí sức giãy dụa nữa, hôm nay ngươi không trốn thoát được đâu!
- Ta khuyên ngươi mau chóng giao ra mảnh Vực Sâu Thần Bi, nếu không đây chính là nơi táng thân của ngươi.
- Minh Vương điện hạ! Chỉ cần ngươi giao ra hai mảnh thần bi, Liên Bang cũng không có ý định là địch với Quang Minh thánh giáo các ngươi.
Ân Thiên Thu nghe tiếng quát của đám cao thủ vực ngoại thiên ma thì ánh mắt đầy khó hiểu. Những người này nghĩ là mảnh thần bi ở trong tay hắn sao? Hắn quả thật không thể nào hiểu nổi, không phải ba mảnh thần bi ở trong tay yêu ma Luyện Ngục sao? Nếu hắn có ba mảnh thần bi thì còn chạy đến đây làm gì? Hắn đã sớm tìm chỗ tiềm tu, nhanh chóng dưỡng thương, nâng cấp võ ý của mình rồi.
Ân Thiên Thu rất muốn lên tiếng hỏi cho rõ xem là chuyện đến cùng là như nào? Nhưng tình thế hiện giờ làm hắn không dám ngừng độn pháp, cũng không muốn lên tiếng hỏi cho rõ. Hắn đường đường là chí tôn một giáo, sao có thể mở miệng cầu khẩn đám thiên ma chứ? Thế làm gì còn mặt mũi nào chứ?
Lúc này Ân Thiên Thu một lần nữa xông vào tầng dưới cùng hang động. Lúc trước, hắn đã cảm ứng được ở đây có đường nối với con đường Thiên Uyên, đây là cơ hội cho hắn chạy trốn.
Nhưng khi Ân Thiên Thu tới đây, đã thấy hàng ngàn yêu ma mạnh mẽ, còn có hơn hai trăm võ tu cấp 7, kết thành trận địa sẵn sàng đón địch. Trong đó bao gồm cả Thích Vô Cực, chiến lực đã đến gần thần sứ!
Ân Thiên Thu thấy vậy thì nhíu chặt mày, ánh mắt đầy hung ác. Chiến long bao trùm bên ngoài hắn dữ tợn gào thét, toàn thân nó thắp sáng phù văn, nó phun ra ngọn lửa trắng và lôi đình mãnh liệt, sau lưng cũng hiện ra một đôi cánh chim tràn ngập lôi đình, hỏa diễm.
Sức mạnh khái niệm mạnh mẽ nháy mắt ngập tràn hư không, xung kích trấn áp nguyên thần toàn bộ yêu ma, võ tu ở đây.
Ân Thiên Thu thật ra không chỉ một lần xông đến đây, định đột phá rời đi, đây đã là lần thứ tám rồi, những lần trước đó, hắn đều thất bại không thể lao qua trận hình phòng ngự của yêu ma Luyện Ngục!
Đối diện với yêu ma Luyện Ngục chặn lại, phía sau còn có đông đảo vực ngoại thiên ma vây giết, Ân Thiên Thu không còn cách nào khác, lại lao xuống dưới này. Nhưng hắn hiểu thời gian còn lại cho hắn không nhiều, cơ hội cũng đang ít đi.
“Vô Địch” kia đã xuống đây, Ân Thiên Thu đã cảm ứng được khí tức của cô nàng này, cô nàng này một mực ngăn lại cửa động, để hắn không thể thoát đi từ hướng đó.
Còn có triều đình Đại Tống, sư đồ Lạc Vọng Thư nữa, đến giờ vẫn chưa có động tĩnh gì. Ân Thiên Thu đoán bọn họ nhất định đang chuẩn bị gì đó! Giờ ở bên ngoài khéo đã tụ tập cả 10 nghìn cao thủ Hóa Long rồi. Cho nên, nếu hắn còn không mau chạy trốn, vậy hôm nay khả năng cao hắn sẽ nằm lại ở đây! Hắn nhất định phải vượt qua được, phải dùng toàn bộ sức lực, không tiếc bất cứ giá nào để lao ra ngoài, tìm lấy đường sống!
Lúc này, "Vô Địch Pháp Vương" Lý Vi Lương sinh ra cảm ứng, khẽ “A!” lên một tiếng, nhìn về nơi sâu trong hang động.
Cầu mong cho tôi và tất cả mọi người được bình an