Dịch: Tâm Tro Ý Nguội
Lâm Duệ thần sắc phức tạp nói:
- Sư tôn đoán không sai. Đệ tử quả thật nhận được quang minh ấn, trở thành chủ nhân mới của thánh lôi kiếp hỏa.
Lạc Vọng Thư nghe thấy câu này thì ánh mắt thêm phức tạp, vui mừng cho Lâm Hạo, đồng thời cũng lo lắng cho tương lai của hắn.
Lâm Hạo vốn nắm giữ một khái niệm hoàn chỉnh, giờ lại là chủ nhân của thánh lôi kiếp hỏa, thực lực tăng thêm, tương lai đã có hy vọng Trường Sinh, thậm chí con đường lên Thần đã rộng mở. Cùng lúc đó, nàng cũng hiểu đứa nhỏ trước mặt nàng đã bị Đại Nhật Thiên Tôn và giáo chủ đời thứ bảy của Quang Minh thánh giáo chọn trúng.
Khái niệm thanh tịnh là khái niệm do giáo chủ đời thứ bảy của Quang Minh thánh giáo nghĩ ra, hẳn là nó theo ý chí của vị này mới rời khỏi thánh lôi kiếp hỏa, chọn đến bên Lâm Hạo. Bây giờ thánh lôi kiếp hỏa cũng chọn trúng Lâm Hạo!
Minh Vương Ân Thiên Thu rất có thể là bị cánh tay vận mệnh điều khiển, đưa đến chết trước mặt Lâm Hạo! Cho nên tương lai của Lâm Hạo đã được định sẵn, hắn hoặc trở thành vật chứa để Đại Nhật Thiên Tôn phục sinh, hoặc trở thành một vị Thần mới!
Ngoài ra giờ nàng cũng vô cùng đau đầu, bọn họ sắp phải lên Thần Cung yết kiến Thần, làm sao mới giấu được đây?
Lâm Duệ muốn nói lại thôi:
- Sư tôn, lúc trước…
Lạc Vọng Thư hừ lạnh một tiếng, dùng ngón tay điểm lên mi tâm Lâm Hạo:
- Im miệng! Tập trung ý chí, trước khi yết kiến Thần, chúng ta phải xử lý thứ đó trước.
Thứ nàng nói đến là quang minh ấn của thánh lôi kiếp hỏa. Nếu việc này bị lộ, Lâm Hạo sẽ lập tức bị Đông Vực Sâu bóp chết!
….
Khi hai người được đại ti thiên triệu kiến, một lần nữa vào Thần Cung tham kiến Thần thì tâm tình có chút thấp thỏm.
Lâm Duệ vẫn như trước đó, chuyển hết những thứ có liên quan đến “Thần” của mình lên chiến long. Phiền toái là hắn còn chưa thể khống chế chí cao thần khí, trên người ít nhiều còn sót lại khí tức thánh lôi kiếp hỏa, Lạc Vọng Thư dù đã xử lý giúp hắn nhưng nàng cũng không thể chắc chắn không lộ dấu vết trước Thần.
Để sư đồ bọn họ thở phào là, lần này Đông Vực Sâu không “thức tỉnh”, nguyên thần của vị này vẫn hòa vào màn trời, chỉ dùng một tia thần thức giáng lâm thân thể đại ti thiên, mượn thân thể đại ti thiên giao lưu cùng họ.
Lâm Duệ đoán được Đông Vực Sâu đã hiểu rõ về thực lực Minh Vương Ân Thiên Thu, biết vị giáo chủ này chắc chắn không thể là “tân thần” nên không quá coi trọng việc này.
Vị này hạ xuống linh thức khen thưởng sư đồ bọn họ là vì Minh Vương đã một lần chạy thoát từ tay vị này, giờ sư đồ bọn họ sát hại Minh Vương, ở góc độ nào đó là duy trì mặt mũi và thần uy giúp Đông Vực Sâu.
Cho nên Đông Vực Sâu lần này ban thưởng lớn, vị này cho phép Lạc Vọng Thư được sở hữu một món thần khí vực sâu.
Thần khí vực sâu này không phải do Thần ban xuống mà Lạc Vọng Thư cần tự mình chế tạo, cũng có thể tìm đến thần khí vực sâu hiện có, nhưng dù sao đây cũng là vinh hạnh đặc biệt! Ở Thiên Cực tinh, nếu không được Thần cho phép mà dám sở hữu, sử dụng thần khí vực sâu là phản nghịch, là khinh nhờn Thần!
Việc này giống với tư cách sở hữu vũ khí hạt nhân ở Liên Bang mấy nghìn năm trước vậy.
Hiện tại trong toàn bộ triều đình Đại Tống, được phép sở hữu thần khí vực sâu chỉ có duy nhất thần sứ thứ nhất, nhưng không ai biết trong tay vị này có thần khí vực sâu hay không.
Ngoài thần sứ thứ nhất ra, thiên tử và thần sứ thứ hai cũng không có tư cách này nhưng triều Đại Tống đời đời truyền thừa ngọc tỉ truyền quốc, đó là thần khí trấn quốc, uy lực còn hơn cả thần khí vực sâu.
Lâm Duệ cũng được Thần khen thưởng, hắn được tăng chức lên làm hồng y chủ tế nhị phẩm của Thần Cung, ngang hàng với mấy vị thần sứ dự bị. Điều này nghĩa là giờ trong bất cứ trường hợp nào, hắn cũng đứng ngang hàng với các vị này.
Ngoài ra hắn còn được ban thưởng một pháp khí cấp 9 vượt hoàng, tên là Huyết Quỳ thần chùy. Theo như Hàn Nguyên Bá nói thì pháp khí này do cặp sừng của huyết quỳ ma long cấp 9 bậc đế chế tạo thành. Huyết quỳ ma long là một loại ma long, năng lực giống với “quỳ” trong thần thoại cổ, vào nước thì làm mưa gió, ánh sáng từ nó như nhật nguyệt, tiếng rống như sấm sét, chấn động cả năm trăm dặm.
Vào 6700 năm trước, có một con huyết quỳ ma long hùng bá một phương, thống lĩnh mấy trăm vạn yêu ma chiếm lấy một vùng, tự xưng là Quỳ Ma Hoàng, gây họa nhân gian kéo dài trăm năm.
Cho đến khi Đại Tống Thái Tổ thống nhất phía bắc Đông Châu, sau đó chém giết nó, dùng sừng nó luyện thành pháp khí, dâng lên Thần. Cũng là kể từ khi đó, Thái Tổ mới được Thần cho phép, thay thế triều Đại Chu, làm chủ thiên hạ.
Giờ Đông Vực Sâu ban vật này cho Lâm Hạo, đại ti thiên còn bảo Hàn Nguyên Bá giảng giải lai lịch, ẩn ý trong đó làm người mơ màng.
Ngoài ra, Đông Vực Sâu còn ban đôi bảo đao thu được từ Ân Thiên Thu cho Lâm Hạo, còn dùng thần lực vô cùng tận chữa trị lại nó, ban cho nó thần huy của Đông Vực Sâu.
Đây là đôi pháp khí cấp 9 vượt hoàng, bảo đao chuyên dụng cho chiến long. Đôi đao này một tên là Diệu Thiên, một tên là Luyện Thế, thần uy mạnh mẽ, còn có thể to nhỏ tùy tâm. Lúc to nhất to đến sáu trượng, thu nhỏ lại thì còn hơn một trượng, thích hợp với đủ loại chiến long.
Lâm Duệ không khỏi vui vẻ, dị thể của hắn có thiên ma long giáp Thiên Chỉ cấp 7 vượt đế, còn có pháp khí Huyền Quỳ thần chùy và Huyền Vũ kính cấp 9 vượt hoàng nhưng chiến long của hắn lại chưa có pháp khí phụ trợ, bảo vật nào ra dáng.
Sau khi ban thưởng, Đông Vực Sâu lại căn dặn một phen, bảo hai người tiếp tục tìm kiếm hai mảnh thần bi còn lại. Nhưng lần này Thần không đưa ra thời hạn, cũng không nhắc đến chuyện trừng phạt, chỉ dặn họ làm hết sức, tốt nhất là cho Đại Ngụy và Đại Thịnh một câu trả lời.
Lâm Duệ lập tức hiểu, biết chuyện thần bi đã qua một thời gian dài. Đông Vực Sâu hẳn cũng nghĩ khả năng tìm được không lớn nên không định làm khó họ. Sau đó có thể tìm qua loa, tìm được thì tốt, không tìm được cũng không sao.
Ngoài ra không biết là Đông Vực Sâu cố ý hay là quên mất, vậy mà không thu hồi binh quyền và hổ phù trong tay Lâm Hạo.
Vào lúc ban đêm, Lâm Duệ và Lạc Vọng Thư cùng từ Thần Cung xuống, toàn bộ quãng đường, Lạc Vọng Thư đầy vẻ suy tư.
Lâm Duệ tò mò hỏi thăm:
- Sư tôn, hôm nay yếu kiến Thần có gì không ổn sao?
Lạc Vọng Thư chỉ hơi lắc đầu nói:
- Cũng không có gì không ổn. Thần và đại ti thiên rõ ràng định dùng sư đồ chúng ta kiềm chế thiên tử và thần sứ thứ nhất, nhưng với hai ta mà nói thì đây là chuyện tốt.
Lâm Duệ hơi gật đầu, Đông Vực Sâu tuy có ý định lợi dụng bọn họ, cũng để thiên tử và thần sứ thứ nhất có địch ý với họ nhưng Thần cho bọn họ khá nhiều, không chút keo kiệt.
Lạc Vọng Thư thanh âm trầm trọng:
- Ta chỉ nghĩ đến vừa rồi khi nhắc đến Thích Vô Cực khởi tử hoàn sinh, Thần nghe xong thì không chút phản ứng.
Lâm Duệ nghe vậy thì cũng giật mình, quả thật vừa rồi rất kỳ quái.
Nhân vật như Minh Vương Ân Thiên Thu có thể chạy thoát trước mặt Thần thì thôi, Thích Vô Cực dựa vào gì đây? Vì sao Thần không chút quan tâm đến việc Thích Vô Cực khởi tử hoàn sinh, chẳng lẽ…
Lâm Duệ đang suy tư thì Lạc Vọng Thư lắc đầu nói:
- Mà thôi, việc này không liên quan gì đến hai ta, có nghĩ thêm cũng vô ích.
Lúc này, phi liễn của Lạc Vọng Thư đã hạ xuống thần sứ viện của nàng, sắc mặt của nàng hơi khác thường:
- Cũng đã muộn rồi, không tiện rời cung. Tiểu Hạo Hạo đêm nay ở lại thần sứ viện của ta đi.
Một đám long vệ đi theo nghe được thì ngớ người, chủ nhân của các nàng để Lâm Hạo ngủ lại thần sứ viện sao? Có gì mà muộn, không tiện rời cung chứ? Nơi này cách phủ đệ của Lâm Hạo cũng không quá xa.
Lâm Duệ cũng vô cùng nghi hoặc, nhưng hắn vừa theo Lạc Vọng Thư vào thần sứ viện đã hiểu vì sao.
Lạc Vọng Thư mang theo hắn và Tiên Vu Yên lặng lẽ rời khỏi Thần Cảnh Sơn, rời khỏi Lạc Kinh, bay về hướng căn cứ Tứ Điều Sơn của Lâm Duệ. Nàng muốn hoàn thành kiểm tra gen, đồng thời xem xét căn cứ kia.
Cầu mong cho tôi và tất cả mọi người được bình an