Dịch: Tâm Tro Ý Nguội
Ngay khi tiếng chuông thứ 10 vang lên, Thiên Hương Thần Sứ khống chế phi thuyền đến trước tổng đàn của Quang Minh thánh giáo.
Lúc này, sắc mặt Thiên Hương Thần Sứ hơi mệt mỏi, dù nàng tu vi cấp 9 vượt hoàng, thực lực tương đương thần sứ dự bị nhưng hai mươi canh giờ liên tục di chuyển tốc độ cao gần như tiêu hao sạch tinh thần lực và nguyên lực của nàng.
Ngay khi Thiên Hương Thần Sứ mang theo một thân mệt mỏi chuẩn bị đi qua cửa lớn, tiến vào bên trong thì nghe thấy một thanh âm quen thuộc vang lên:
- Thiên Hương Thần Sứ!
Thiên Hương quay lại phát hiện Thiện Tài Thần Sứ Triệu Trùng Lăng đang đứng ngoài 40 trượng, hơi mỉm cười nhìn nàng. Người này diện mạo chừng 20 tuổi, thoạt nhìn như công tử nhà giàu, hào hoa phong nhã, khí độ xuất trần.
Thiên Hương Thần Sứ hơi giơ tay làm lễ với Thiện Tài Thần Sứ rồi đầy nghi ngờ hỏi:
- Gặp mặt Thiện Tài Thần Sứ! Triệu huynh sao lại ở đây? Đã là tiếng chuông thứ 10 rồi, Minh Vương sắp “tọa đàn” rồi, Triệu huynh giờ đáng lẽ nên trong Đại Minh Đường, phụng dưỡng phía trước Minh Vương mới đúng.
Dựa theo quy củ, các vị tam trụ, ngũ sứ, thất vương, trừ khi là có chuyện vô cùng quan trọng, nếu không phải ngồi trước Minh Vương tụng kinh, cho đến khi Minh Vương tọa đàn, nhận ngôi vị.
- Ta mới từ trong đó đi ra.
Thiện Tài Thần Sứ Triệu Trùng Lăng tùy ý tản mạn đến đứng sóng vai với Thiên Hương Thần Sứ:
- Ta thấy Minh Vương đời này tu vi mới chỉ cấp 6, còn giấu đầu lộ đuôi, không dám để lộ thân phận thì trong lòng vô cùng khó chịu, cũng không chịu được bầu không khí trong đó nên ra ngoài này hít thở một chút.
Thần sắc hắn hơi buồn bực, mang theo châm chọc nói:
- Giờ ta mới hiểu Vô Địch Pháp Vương vì sao nguyện ý đón người này về làm Minh Vương. Hóa ra đấy là thằng nhãi ranh, còn yếu kém đến mức đấy, hẳn là sẽ bị nàng ta điều khiển, sắp tới sẽ do nàng ta nắm quyền chủ giáo, bắt thiên tử lệnh chư hầu a. Cứ nghĩ đến Quang Minh thánh giáo rơi vào tay nàng ta mà ta lại sầu lo.
Khóe môi Thiên Hương Thần Sứ hơi giật giật thầm nghĩ thằng nhãi ranh trong lời đối phương là Lâm Hạo, ẩn thái tử Đại Tống đấy! Vị này chỉ dùng một năm, đã lên đến chỉ huy sứ Thứ Gian Cục, được quyền tham chính, hắn không yếu kém chút nào cả! Thiên Hương Thần Sứ thật ra vô cùng bất ngờ với khí phách và sự tự tin của Vô Địch Pháp Vương, nàng ta nghĩ có thể điều khiển được Lâm Hạo, điều khiển được ẩn thái tử Đại Tống sao?
Ngoài ra Thiên Hương Thần Sứ còn biết một việc, Minh Vương trước khi nhận chức, trước khi được thánh lôi kiếp hỏa lựa chọn đã là chủ nhân của khái niệm thanh tịnh, là bán thần! Đây là người có thể mang đến ánh sáng thật sự cho 3 tỷ tín đồ trong giáo! Hắn nhất định sẽ đạp chân lên trời, trở thành quang minh chủ thật sự!
Thiên Hương khẽ lắc đầu nói:
- Triệu huynh, Minh Vương điện hạ là người được thánh lôi kiếp hỏa lựa chọn, làm chủ chí cao thần khí, nhất định là có nguyên do, chúng ta không nên thất kính!
Triệu Trùng Lăng nghe vậy thì ý châm chọc trong mắt thêm đậm. Mười ba năm trước, thánh lôi kiếp hỏa lựa chọn Ân Thiên Thu, làm cho Quang Minh thánh giáo ngày một suy yếu, làm hắn vô cùng thất vọng.
Triệu Trùng Lăng mặt không biến sắc, cũng không phản bác mà còn gật đầu tán đồng:
- Thánh hỏa chọn hắn làm Minh Vương, nhất định là có lý do. Tư chất và thiên phú của Minh Vương chắc chắn thích hợp nhất với thánh lôi kiếp hỏa, điều này không cần hoài nghi.
Sau đó hắn lại nói tiếp:
- Nhưng tu vi Minh Vương quả thật còn yếu, không đủ để chống đỡ cơ nghiệp giáo ta. Mà giờ là lúc tình thế giáo ta bấp bênh, đại quyền trong giáo lại rơi vào tay một kẻ vực ngoại thiên ma không coi giáo pháp ra gì. Ta và đông đảo đồng bào thật khó mà yên lòng, ta cũng lo lắng không biết vị kia sẽ mang thần giáo đến phương hướng nào nữa.
Thiên Hương Thần Sứ ánh mắt hơi trầm trọng, nàng hiểu Triệu Trùng Lăng cố ý đứng ở ngoài cửa lớn chờ nàng là có ý khác, đồng bào trong lời Triệu Trùng Lăng nói là những ai? Nàng không chút biến sắc hỏi:
- Như vậy theo như Triệu huynh, chúng ta nên làm như nào?
Triệu Trùng Lăng thở dài, đầy trầm trọng nói:
- Thiên Hương! Vô Địch đắc tội quá nhiều người, thủ đoạn làm việc cũng rất tàn khốc. Ba năm này, tín đồ của nàng ta nhiều lần chống lại không nộp thuế, thậm chí gần như nâng cờ tạo phản, bọn họ đã bị tứ đại hoàng triều và Trung Châu coi như đinh trong mắt, gai trong thịt, cho nên ta đoán sau hôm nay, năm vị Vực Sâu sẽ ra sức càn quét, đả kích giáo ta.
- Ngay cả thái độ của vực ngoại thiên ma và ba vị Vực Sâu trong lòng đất với chúng ta cũng rất khó nói. Đáng lẽ hai thế lực này sẽ nâng đỡ chúng ta, nhưng Vô Địch làm người không quá giữ chứ tín, lấy nhiều tiền tài của bọn họ. Nếu như nàng ta nắm chức quyền, Quang Minh thánh giáo sẽ đối địch với tất cả thế lực. Đối với rất nhiều đồng bào trong giáo sẽ là tai họa ngập đầu, cho nên ta muốn tập hợp những người cùng chung chí hướng, hợp lực ngăn lại Vô Địch, chỉnh đốn thánh giáo, không biết ý của Thiên Hương như nào?
Thiên Hương Thần Sứ ánh mắt chớp chớp, không trả lời mà hỏi lại:
- Những lời của Triệu huynh thật có đạo lý. Nhưng thời thế như này, thánh giáo ta giờ như thịt trên thớt, tùy ý bọn họ làm thịt. Triệu huynh có chắc có thể thuyết phục bọn họ buông bỏ tham lam, không xâu xé chúng ta không?
Nàng thấy Triệu Trùng Lăng cau mày không nói nên lời thì nàng đầy chân thành khuyên nhủ:
- Triệu huynh, Vô Địch có phải vực ngoại thiên ma hay không còn chưa chắc chắn được. Với tình thế trong giáo, Vô Địch nguyện ý đứng ra cũng không phải chuyện xấu. Xin Triệu huynh lấy đại cục làm trọng, cố mà hành xử.
- Ta đương nhiên sẽ lấy đại cục làm trọng, cố gắng duy trì, nhưng mà…
Triệu Trùng Lăng khẽ nở nụ cười đắng ngắt, tinh thần sa sút:
- Các huynh đệ khác trong giáo chưa chắc đã nghĩ vậy. Ta chỉ muốn ngăn Vô Địch Pháp Vương nắm đại quyền, những người khác còn ôm lòng phản giáo tự lập ấy chứ. Bọn họ sẽ không trơ mắt nhìn Vô Địch Pháp Vương nắm quyền chưởng giáo đâu, nhất là phó giáo chủ Vạn Diễm Cư Sĩ.
Ánh mắt hắn đầy trầm trọng nhìn về tổng đàn:
- Theo như giáo quy, Minh Vương đời này không chỉ cần được thánh lôi kiếp hỏa tán thành, còn phải đăng đàn, tọa đàn. Vị Minh Vương kia một khi không ngồi lên được Huy Hoàng Thánh Đàn, khéo sẽ là chấn động, nếu không xử lý khéo, chỉ sợ Quang Minh thánh giáo hôm nay sẽ sụp đổ.
Thiên Hương Thần Sứ nghe vậy thì nhíu mày, Triệu Trùng Lăng nói là sự thật, đây cũng là điều làm nàng lo lắng.
Lúc này, trong tổng đàn vang lên tiếng chuông vang thứ mười một.
Triệu Trùng Lăng ngẩng đầu lên, nở nụ cười:
- Được rồi, không nói nữa, chuyện đã được định đoạt, còn có thể làm gì chứ? Tóm lại giờ cứ vào xem đã, nghe nói Vô Địch có thể giết Ân Thiên Thu là nhờ ngươi chỉ đường à?
Hắn thật sự không ngờ Thiên Hương Thần Sứ có can đảm như vậy. Trong giáo có không ít người muốn giết chết Ân Thiên Thu, nhưng có can đảm ra tay chỉ có Vô Địch và Thiên Hương.
Thiên Hương vẻ mặt lạnh lùng nói:
- Đừng có nói bậy! Ân Thiên Thu chết dưới tay Lạc Vọng Thư và Lâm Hạo. Chuyện này Đại Tống đã đưa ra thông cáo, ta và Vô Địch chẳng qua là có chuyện cần giải quyết, muốn bẩm báo với Ân Thiên Thu nên vừa hay có mặt lúc đó.
Trong mấy năm sau, Quang Minh thánh giáo nhất định cần nhờ Vô Địch Pháp Vương chống lại phong ba bão táp, bản thân nàng cũng cần toàn lực nâng đỡ Minh Vương, nên tuyệt không thể nhận tội này được. Cho dù là vì đoàn kết giáo chúng, nàng cũng không thể để Vô Địch chịu tội danh giết giáo chủ đời trước được. Lâm Hạo thì khác, lúc hắn giết Ân Thiên Thu thì còn chưa gia nhập Quang Minh thánh giáo.
Triệu Trùng Lăng nghe vậy thì hơi mỉm cười, không lên tiếng.
Thiên Hương Thần Sứ cũng lười lá mặt lá trái nên bay thẳng vào tổng đàn.
Tổng đàn này thực chất là một tinh hạm cấp quần tinh của Liên Bang, do giáo chủ đời thứ bảy cải tạo lại.
Khi đó, Liên Bang vô cùng tự tin với khoa học kỹ thuật, sau 12 năm quan trắc, họ vội vàng khởi xướng chiến tranh thực dân. Bọn họ do chỉ quan sát từ xa nên không hiểu về sức mạnh khái niệm và Vực Sâu, quá khinh thường sức mạnh võ giả cấp cao ở Thiên Cực tinh. Cho nên hạm đội hùng vĩ đến xâm lược toàn bộ bị võ tu Thiên Cực tinh đánh nổ!
Nhưng xác thiết giáp hạm này, được kết hợp phù văn Thiên Cực tinh cải tạo, trở thành tổng đàn của Quang Minh thánh giáo, thành nơi ẩn núp bí mật của giáo này. Nó có thể di chuyển trong lòng biển sâu, thậm chí trốn vào nền đất, tránh đi năm vị Vực Sâu lùng bắt.
Thiên Hương Thần Sứ một mực bay thẳng vào Đại Minh Đường ở trung ương tổng đàn. Đây là một đại điện khí thế huy hoàng, trang hoàng lộng lẫy, bốn phía vách tường chạm trổ hoa văn trang sức.
Khi Thiên Hương Thần Sứ tiến vào, phó giáo chủ Vạn Lôi Nguyên Quân, phó giáo chủ Vạn Diễm Cư Sĩ, Quang Minh Hiền Chủ Củng Bá Nam, Trí Tuệ Thần Sứ Tiêu Tinh Dật, Tài Quyết Thần Sứ Trang Pháp Thiên, Trấn Ma Thần Sứ Phòng Quân Hạo, Hộ Giáo Pháp Vương Bạch Tích Thì, Thiên Đao Pháp Vương Võ Vô Song, Thần Lực Pháp Vương Ngưu Đào, Chiến Thiên Pháp Vương Phí Dịch và 100 vị hồng y chủ tế xếp bằng trong điện, miệng tụng kinh văn. Thiên Hương Thần Sứ còn chứng kiến Vô Địch Pháp Vương ngồi ở bên trái phía dưới Minh Vương, mơ hồ chỉ rõ nàng đứng trên mọi người.
Trong Đại Minh Đường này, tam trụ có hai vị, ngũ vị thần sứ có đủ, bảy vị pháp vương đến năm vị, chỉ vắng mặt hai vị.
Thiên Hương Thần Sứ đầu tiên là vui mừng, vì Vô Địch Pháp Vương mạnh mẽ tổ chức đại hội, thêm vào tình thế khẩn trương cho nên lần đại hội này triển khai vội vàng. Bởi vậy có thể thấy được Huy Hoàng Thánh Đàn và thánh lôi kiếp hỏa vẫn còn lực hiệu triệu nhân tâm, dù các vị cao tầng có ly tâm như nào, bất mãn đến đâu thì cũng không dám vắng mặt đại điển thần thánh!
Nhưng những lời của Thiện Tài Thần Sứ Triệu Trùng Lăng còn có Bạch Mi Pháp Vương Ân Vạn Tuế chậm chạp chưa đến vẫn làm Thiên Hương Thần Sứ hơi lo lắng.
Nàng nhìn về phía Lâm Hạo, chỉ thấy vị này mặt thiên ma long giáp, bình tĩnh ngồi trên ngai vàng. Nàng hơi suy tư, đi tới trước ngai vàng, cúi đầu bái:
- Thiên Hương Thần Sứ bái kiến Minh Vương, cầu mong ánh sáng của ngài chiếu khắp thiên hạ. Xin Minh Vương điện hạ xá tội cho Thiên Hương tới muộn.
Lâm Duệ nở nụ cười nói:
- Đứng lên đi. Ta nghe Vô Địch Pháp Vương nói ngươi đường xá xa xôi, một mực đi gấp tới đây, nào có chỗ nào sai chứ? Mau ngồi vào vị trí đi.
Đây là thuộc hạ duy nhất trong Quang Minh thánh giáo mà Lâm Duệ có thể tin được nên đương nhiên rất xem trọng.
Nhưng Thiên Hương Thần Sứ lại nói tiếp:
- Ngoài ra Thiên Hương còn có một thỉnh cầu, mong sau khi điện hạ đăng đàn thì nhất định phải ngồi lên thánh hỏa!
Lời này vừa nói ra, tất cả mọi người trong Đại Minh Đường đều giật mình nhìn Thiên Hương Thần Sứ.
Thiện Tài Thần Sứ Triệu Trùng Lăng con ngươi mở lớn đầy khó tin nhìn Thiên Hương, thầm nghĩ nàng này điên rồi sao? Huy Hoàng Thánh Đàn là nơi tụ tập tín niệm của 3 tỷ tín đồ trong giáo, Minh Vương đời này mới tu vi cấp 6, lại chưa thể khống chế thánh lôi kiếp hỏa, sao có thể trấn áp được lực lượng thánh đàn chứ? Vị Minh Vương này nếu dám ngồi lên, khéo bị tín niệm của 3 tỷ tín đồ đốt thành ngọn đuốc sống mất! Thánh đàn kia đừng nói là vị này, dù là Ân Thiên Thu cũng không dám ngồi xuống!
Vạn Lôi Nguyên Quân nghe vậy thì nhíu chặt mày, thầm nghĩ Thiên Hương định giở trò gì đây? Cô nàng này không thấy tình thế ở đây kiếm bạt cung giương sao? Giờ mà có thêm biến cố thì khéo giáo phái phân liệt diệt vong luôn hôm nay ấy chứ!
Vạn Diễm Cư Sĩ thì đầy bất ngờ khó tin, Thiên Hương định làm gì đây, là muốn Minh Vương đời này bị thiêu chết sao? Nhưng hắn chỉ cười mỉm, không thèm để ý, hắn đã hạ quyết tâm rồi. Tiếp đó bất kể tình huống như nào, chỉ cần Vô Địch có ý cướp quyền, hắn nhất định sẽ dẫn theo các vị thần sứ làm loạn.
Vị Vô Địch này quá bá đạo, nếu để nàng ta nắm quyền chưởng giáo, như vậy sẽ làm ảnh hưởng lớn đến giáo, làm mấy tỉ tín đồ trong giáo khó mà sinh tồn.
Ánh mắt Vô Địch Pháp Vương hơi trầm trọng rồi nhanh chóng bình tĩnh lại. Nàng vô cùng tự tin vào thực lực bản thân, dù tình huống biến hóa như nào, nàng cũng có thể trấn áp.
Thiên Hương Thần Sứ thậm chí hơi hạ thấp thân thể, thanh âm khàn khàn nói:
- Điện hạ, Thiên Hương biết nói những lời này là vô lễ, ta cũng nguyện ý chịu phạt. Nhưng chuyện này liên quan hưng suy tồn vong giáo ta, xin ngài nhất định nghe theo lời ta nói, ngồi vững trên thánh hỏa!
Nàng tin tưởng Lâm Hạo nhất định có thể ngồi vững, hắn không chỉ là bán thần, còn có quang minh tâm mà Ân Thiên Thu không có. Chỉ khi Lâm Hạo ngồi vững trên Huy Hoàng Thánh Đàn, mới được Quang Minh Thánh Hiền và đông đảo tế tự trung tầng trở xuống, và 3 tỉ tín đồ tán thành, công nhận là Minh Vương chân chính!
Cầu mong cho tôi và tất cả mọi người được bình an