Dịch: Tâm Tro Ý Nguội
Nửa canh giờ sau, ngay khi toàn bộ tổng đàn vui mừng khôn xiết vì tin chiến thắng ở Bắc Thịnh Giáo Khu, “Hộ Giáo Pháp Vương” Bạch Tích Thì lại lặng yên không chút tiếng động đi tới phần đuôi của thiết giáp hạm tổng đàn.
Từ cửa sổ nơi mạn thuyền, hắn có thể trông thấy nông trường dưới mặt đất dồi dào xanh biếc. Đó là tầng thứ sáu của nông trường mười tầng, mặc dù mới mở chưa đến một tháng nhưng dưới tia tử ngoại mô phỏng ánh sáng và đủ loại kỹ thuật cao cấp, giờ ở đó sinh cơ tươi tốt, dược liệu phát triển rất tốt.
Bạch Tích Thì sau khi tới đây thì ánh mắt sắc bén nhìn một vị trung niên khuôn mặt trắng nõn, mặc trang phục hồng y đô chủ tế. Đó chính là Lữ Đông Thanh, phó thần sứ của Hương Y Thánh Đường, phụ tá Thiên Hương Thần Sứ, là võ giả cấp 9 bậc hoàng.
Bạch Tích Thì gần đây mới biết được người này đã bị Vô Địch Pháp Vương lôi kéo, chính thức gia nhập thế lực vị kia. Hắn không chút khách khí nói:
- Đưa đồ vậy đây, sau đó ngươi có thể cút.
Lữ Đông Thanh híp híp mắt lại, lập tức bật cười lớn, lấy ra một lọ thuốc nói:
- Xem ra dược vật lúc trước có hiệu quả đúng không? Nếu không Hộ Giáo Pháp Vương sẽ không chủ động tới tìm ta, nhưng thái độ của pháp vương ngài làm ta rất không thích. Cầu người thì nên có dáng vẻ một chút.
Bạch Tích Thì thanh âm trầm lạnh như băng:
- Ngươi và Lý Vi Lương muốn dùng chuyện này áp chế Bạch mỗ sao, không cần phải phí công.
Lữ Đông Thanh chắp tay sau lưng, ánh mắt châm chọc nhìn Bạch Tích Thì:
- Sao lại là áp chế chứ? Vấn đề là để chế tạo những lọ thuốc này cũng cần tiền, nhiếp chính đại nhân cũng phải tiêu hao rất nhiều tinh lực. Pháp vương, chẳng lẽ ngài định để nhiếp chính làm không công cho ngài sao?
Hắn từng bước dụ dỗ:
- Pháp vương thật ra có thể coi như là giao dịch. Chúng ta cũng không bảo ngài bán đứng thánh giáo, chỉ là để ngài tăng cường hợp tác cùng nhiếp chính mà thôi.
Bạch Tích Thì mặt không biến sắc, nhìn ra nông trường tươi tốt bên ngoài.
- Ta thấy Minh Vương điện hạ thông minh ngút trời, đầy anh tài, hiền đức. Ta không biết nhiếp chính là định làm gì đây?
Lữ Đông Thanh khẽ nở nụ cười, tiếp tục dẫn dụ:
- Minh Vương điện hạ quả thật đầy đủ tài năng và hiền đức nhưng chỉ tiếc là hắn quá trẻ. Sợ chính là vị điện hạ này quá thông minh, bị một ít gian tà trong giáo khuyến khích làm địch cùng nhiếp chính. Pháp vương, ngài cũng không muốn thấy nội đấu trong thánh giáo, họa loạn từ trong mà ra đúng không? Ngài được giáo chủ đời thứ mười một cất nhắc, nhận chức Hộ Giáo Pháp Vương đã 20 năm, đã từng chứng kiến khi Vạn Tâm lão nhân nắm quyền, nơi này chướng khí mù mịt ra sao. Ngài cũng biết giờ thánh giáo không chịu nổi nội đấu nữa, mà chuyện Ân Thiên Thu, Bạch Tích Thì ngài cũng có một phần tội lỗi.
Lữ Đông Thanh sau đó lắc lắc đầu, ném lọ thuốc cho Bạch Tích Thì rồi nói tiếp:
- Nhiếp chính làm như vậy cũng chỉ là để tự vệ mà thôi. Nàng đang liều mạng chém giết với kẻ địch ở bên ngoài, cũng không muốn sau lưng bị người đâm một đao. Lữ mỗ chỉ nói đến đây thôi, Bạch pháp vương xin cẩn thận nghĩ kỹ.
Lữ Đông Thanh nói xong câu này thì ánh mắt đầy ẩn ý nhìn Hộ Giáo Pháp Vương vẫn một bộ lạnh lùng, rồi dần tiến bước về hành lang bên cạnh sau đó rời xa. Đi được hơn mười dặm, khi về đến khu trung tâm tổng đàn, sắc mặt hắn biến thành âm lãnh, cũng tràn ngập giật mình lo sợ.
Lữ Đông Thanh thông qua chip sinh vật, nhắn tin cho một vị “thường vụ các hạ”: Thường vụ, ta đã giao dược vật cho Bạch Tích Thì rồi. Nhưng phải đổi mới tình báo về vị Hộ Giáo Pháp Vương này, thực lực của vị này đã đến mức thần sứ, vừa rồi hắn còn định giết ta diệt khẩu.
Thường vụ các hạ: A? Xem ra Hộ Giáo Pháp Vương này vẫn một mực ẩn giấu a. Quang Minh thánh giáo trong lúc loạn trong giặc ngoài, khí vận suy yếu mà lại liên tục xuất hiện nhân tài, quái lạ a.
Thường vụ các hạ: Không cần lo lắng, hắn vì con gái nhẫn nhịn Vạn Tâm nhiều năm như vậy, giờ cũng có thể nhẫn nhịn ngươi. Bước tiếp theo của ngươi là thu được tín nhiệm của Lý Vi Lương, đồng thời khống chế lại Bạch Tích Thì.
Lữ Đông Thanh nhìn tin nhắn trả lời thì không khỏi quay đầu lại, dùng ánh mắt thương hại nhìn về phía đuôi tinh hạm.
"Vô Địch Pháp Vương" Lý Vi Lương cho rằng mọi việc nằm trong tay mình, nhưng nàng không biết đã có một mạng nhện cực lớn giăng sẵn chờ nàng sập bẫy.
Hộ Giáo Pháp Vương vô cùng đề phòng Lý Vi Lương nhưng không biết tính toán cha con bọn họ, ngoài Lý Vi Lương ra còn có một thế lực khác! Đây mới gọi là bọ ngựa bắt ve sầu, chim sẻ ở phía sau!
Hắn nhắn tin lại: Ta hiểu rồi thường vụ, ta sẽ không làm ngài thất vọng đâu.
Thường vụ các hạ: Rất tốt, ta đã xin công được hưởng “tuần tự nguyên biến” cấp cao nhất cho ngươi, năm ngày nữa sẽ có câu trả lời.
Thường vụ các hạ: Ngươi rất may đấy. Hôm nay, Vô Địch sử dụng thần khí vực sâu Thất Huyễn Thiên Vũ, giờ có mấy vị nguyên lão sáng lập hội cảm thấy hứng thú với nàng ta. Cho nên cấp độ bí mật và nhiệm vụ của ngươi đã đặc tăng thêm, làm tốt nhiệm vụ này, tiền đồ rất khá đấy.
Thường vụ các hạ: Nhớ kỹ, trong tình huống đảm bảo an toàn bản thân, cố gắng xác định vị trí tổng đàn Quang Minh thánh giáo.
Lữ Đông Thanh nhìn ba tin nhắn trả lời mà chấn động. Kỹ thuật “tuần tự nguyên biến” rất nổi danh trong tổ chức Trường Sinh Hội, cấp cao nhất “tuần tự nguyên biến” có thể giúp hắn lên cấp 9 vượt hoàng! Để hắn nắm giữ tư cách pháp vương trong Quang Minh thánh giáo!
Lữ Đông Thanh hơi nhíu mày lại nhìn lên vòm thiết giáp hạm tổng đàn này. Hiện tổng đàn nằm sâu trong lòng đất, có đủ loại phù văn Thiên Cực tinh và kỹ thuật điện từ Liên Bang quấy nhiễu nên trong thời gian gần đây, dù dùng cách nào, hắn cũng chưa thể xác định vị trí chính xác của tổng đàn.
Nghe nói hiện tại trong giáo chỉ có sáu người biết vị trí tổng đàn – Minh Vương, tam trụ, Thiên Hương Thần Sứ và Quang Minh Hiền Chủ! Hắn muốn hoàn thành nhiệm vụ này thì còn khó hơn cả khống chế “Hộ Giáo Pháp Vương” Bạch Tích Thì.
Lữ Đông Thanh cẩn thận suy ngẫm, cho rằng vẫn nên ra tay từ phía Bạch Tích Thì trước. Chỉ cần vị Hộ Giáo Pháp Vương này mắt nhắm mắt mở, tạo điều kiện cho hắn sử dụng các thiết bị đo lường phức tạp, cần thời gian khởi động lâu thì hẳn là có thể xác định được vị trí của tổng đàn.
….
Bạch Tích Thì giờ vẻ ngoài bình tĩnh nhưng trong lòng rối loạn như tơ vò. Điều này cũng làm ảnh hưởng đến năng lực cảm ứng và phán đoán của hắn, cho đến khi hắn mở cửa bước vào nhà mình mới cảm giác không đúng.
Sắc mặt Bạch Tích Thì trắng bệch, hắn nhanh chóng đẩy cửa vào nhà, bước chân lao nhanh tiến đến tầng hầm trong nhà.
Diện tích tổng đàn có hạn, mỗi vị pháp vương có tiêu chuẩn 1 mẫu. Nhưng Bạch Tích Thì lợi dụng quyền hạn của mình, ở trong “nhà” mình mở thêm một tầng hầm. Con gái của hắn chính là bị trấn áp ở đó.
Giờ này trong tầng hầm đó, ngoài con gái đã hóa thành yêu ma của hắn ra, còn có thêm hai vị khách không mời mà đến. Là Minh Vương và Thiên Hương Thần Sứ!
- Sở Thiên Hương!
Bạch Tích Thì mắt đầy tức giận, sát ý gần như ngưng tụ thành thực chất nhìn chằm chằm Thiên Hương Thần Sứ. Hắn theo bản năng cho rằng đây là Thiên Hương Thần Sứ phát hiện con gái mình gặp sự cố nên dẫn theo Minh Vương đến đây.
Thiên Hương Thần Sứ cảm thấy rất hổ thẹn và tức giận. Nàng đường đường chấp chưởng Hương Y Thánh Đường lại không phát hiện chuyện này, một mực bị Hộ Giáo Pháp Vương che đậy. Nếu không phải hôm nay Minh Vương đột nhiên mang nàng đến đây, Thiên Hương Thần Sứ còn không biết lúc nào mình mới phát hiện chuyện này.
- Bạch Tích Thì!
Mắt đẹp của Thiên Hương Thần Sứ cũng trợn tròn tức giận nhìn trừng trừng lại Hộ Giáo Pháp Vương. Võ ý của đôi bên không ngừng xung kích nhau:
- Ngươi giấu yêu ma trong nhà là có ý gì?
Để nàng tức giận là vừa rồi vị Hộ Giáo Pháp Vương này còn nảy sinh sát ý rõ rệt đối với Minh Vương!
Cùng lúc đó, Thiên Hương Thần Sứ cũng âm thầm cảm thấy kinh hãi, vị trước mặt nàng đã có sức mạnh khái niệm đến 47%, đây là mức thần sứ! Ít nhất võ đạo và khái niệm của vị này đã đến tiêu chuẩn thần sứ rồi!
Bạch Tích Thì không trả lời, ánh mắt bi thương, bất đắc dĩ tóm lấy đao bên hông, đồng thời liên hệ chiến long của mình, kêu gọi chiến long thức tỉnh. Vì diện tích tổng đàn có hạn, nên toàn bộ chiến long tụ tập cùng nhau, thống nhất quản lý trong một khu vực.
Sát ý trong mắt Bạch Tích Thì đã tiêu tan, đơn giản vì hai người trước mặt hắn không sai, người sai là hắn! Nhưng cùng lúc đó, hắn đã sẵn sàng liều mạng, xem có thể dẫn con gái rời khỏi tổng đàn thánh giáo hay không.
Lâm Duệ đang mặc chiến giáp Ẩn Long thì đầy suy tư nhìn yêu ma đang bị đông đảo pháp khí và xích sắt trấn áp.
Con gái Bạch Tích Thì đã rất khó được gọi là “người” nữa rồi, về hình thể, nàng đã biến thành giống với bạch tuộc, xương cốt trên người có rất ít, đầu cũng mềm mại, còn sinh ra thêm bảy mươi mấy xúc tu và giác hút, mỗi xúc tu ẩn giấu một hàng răng sắc nhọn.
Xích sắt không trói buộc lại nàng được, nếu như không nhờ từng cây đinh dài cắm chặt nàng xuống đất thì bách thủ ma này đã sớm chạy thoát rồi. Nhưng những cây đinh dài này cũng mang đến đau đớn rất lớn cho nàng.
Bách thủ ma đang mở to con mắt đỏ tươi của mình, đầy cừu hận và thèm khát nhìn bọn họ và Bạch Tích Thì.
Lâm Duệ còn muốn quan sát kỹ hơn thì Bạch Tích Thì sau lưng hắn có chút không kìm nén được nữa, chuẩn bị ra tay. Hắn đành quay lại nhìn Bạch Tích Thì nói:
- Hộ Giáo Pháp Vương an tâm chớ nóng vội. Thiên Hương Thần Sứ nói nàng là con gái của ngươi?
Thiên Hương Thần Sứ nghe vậy thì sững người, thầm nghĩ bách thủ ma trước mặt họ là con gái Bạch Tích Thì sao? Nàng lập tức nghĩ đến thân phận chỉ huy sứ Thứ Gian Cục của Lâm Hạo, thầm nghĩ Thứ Gian Cục của Đại Tống thẩm thấu vào thánh giáo bọn họ sâu như vậy rồi sao?
Bạch Tích Thì mặt không biểu tình, thanh âm trầm lãnh nói:
- Đúng vậy! Ta phạm vào giáo quy thánh giáo, xứng đáng nhận 5 năm viêm ngục hình nhưng ta không an lòng với Tử Hàm. Ta cũng không muốn là địch với thánh giáo, ra tay với đồng bào, có thể để ta mang nàng rời khỏi tổng đàn hay không? Chờ xử lý xong chuyện Tử Hàm, Bạch Tích Thì ta sẽ quay trở về tổng đàn chịu phạt.
- Pháp vương không nói thật rồi, tội của ngươi đâu chỉ có tư tàng yêu ma thôi đâu?
Lâm Duệ lắc đầu nói tiếp:
- Nếu ta đoán không lầm, đây là lý do ngươi phối hợp Vạn Tâm lão nhân và Ân Vạn Tuế, quấy nhiễu Thánh Lôi Kiếp Hỏa chọn chủ đúng không? Hắn giúp ngươi giảm bớt đau đớn cho con gái, ngươi giúp hắn quấy nhiễu thánh hỏa?
Vị Hộ Giáo Pháp Vương này là giáo chủ đời trước nữa cất nhắc, theo như quan sát của Lâm Duệ, Bạch Tích Thì này làm người cẩn thận tỉ mỉ, quản lý đâu ra đấy. Quân kỷ hộ giáo thần quân ở tổng đàn rất nghiêm minh, trật tự ngay ngắn. Nhưng trong lần truyền thừa mười ba năm trước, Vạn Tâm lão nhân nếu không có Hộ Giáo Pháp Vương phối hợp thì không thể quấy nhiễu thánh hỏa truyền thừa được.
Sắc mặt Thiên Hương Thần Sứ càng thêm tức giận, nhất là khi nàng thấy gương mặt Bạch Tích Thì trắng bệch, không phủ nhận lời Minh Vương vừa nói. Theo lý thuyết, Vạn Tâm lão nhân muốn quấy nhiễu thánh hỏa cũng cần tên khốn trước mặt hỗ trợ!
Lâm Duệ thấy cừu hận và bất đắc dĩ lóe lên trong mắt Bạch Tích Thì rồi biến mắt thì hơi trầm tư, sau đó nói:
- Xem ra việc con gái ngươi nhập ma có liên quan đến Vạn Tâm lão nhân?
Bạch Tích Thì âm thầm kinh ngạc với giác quan nhạy bén của Minh Vương, hắn nhắm mắt lại, tay đè đao nổi gân xanh:
- Đúng vậy! Tử Hàm một năm trước vẫn là bán ma. Vạn Tâm sau khi chết mới hoàn toàn biến thành yêu ma, nhưng việc nàng hóa thành yêu ma quả thật có liên quan đến Vạn Tâm và vực ngoại thiên ma. Vạn Tâm và Ân Thiên Thu cho rằng ta không biết nhưng ta đã âm thầm điều tra, sớm phát hiện dấu vết.
Bạch Tích Thì nói đến đây thì khuôn mặt hơi vặn vẹo:
- Quấy nhiễu thần khí chí cao là sai lầm lớn nhất của Bạch mỗ. Ta không thể đổ lỗi cho người khác nhưng giờ ta không thể nhận tội được, chỉ mong được dẫn con gái rời khỏi tổng đàn.
Lúc này, trong ngực hắn đầy phẫn uất, áy náy, đau đớn và bất đắc dĩ, thầm nghĩ cuối cùng bản thân cũng đi tới bước này.
Bạch Tích Thì áy náy vì những năm này, có thể nói là tự tay hắn đẩy Quang Minh thánh giáo đến bờ vực nguy nan, thậm chí không còn cơ hội chuộc tội. Đau đớn là vì chí hướng từ thời niên thiếu, tín ngưỡng mấy chục năm của hắn giờ hóa thành hư không. Với tình huống con gái hắn, có thể cả đời nàng cũng không thể tỉnh lại được!
Lâm Duệ thầm nghĩ hóa ra là thế, hắn giơ tay ra, hút lấy lọ thuốc máu trắng. Hắn hơi lắc lọ thuốc trước mặt:
- Đây là chuẩn bị cho con gái ngươi dùng sao? Lấy ở đâu vậy? Ngươi có biết trong thuốc này có toái tâm thảo, là để khống chế yêu ma không? Hình như đã sửa đổi, có thể để bất cứ loại yêu ma nào bị nghiện, không thể tự dừng được.
Loại dược liệu này từng xuất hiện trong thuốc phun sương Linh Vận. Khi ở huyện Ngân Nguyệt, Chu Thiên Tàng cũng dùng dược liệu này để khống chế yêu ma.
Con ngươi Bạch Tích Thì co rút mãnh liệt. Hắn từng nghe nói đến toái tâm thảo, đây là dược vật dùng để áp chế ma biến nhưng tính gây nghiện cao, thậm chí còn có nguy hiểm làm ma biến thêm nặng, về sau bị cấm sử dụng.
Bạch Tích Thì nghiến răng nói:
- Thuốc này là do Lữ Đông Thanh, phó thần sứ Hương Y Thánh Đường đưa cho ta. Hắn nói là Vô Địch Pháp Vương tự tay phối chế.
Lâm Duệ nghe vậy thì giật mình không thôi, Vô Địch Pháp Vương phối chế sao? Nàng ta định làm gì? Hắn lập tức lắc đầu nói:
- Về sau không nên dùng thuốc này tuy thuốc này quả thật có thể giúp nàng khôi phục một chút lý trí, giảm bớt thống khổ. Ta sẽ lên một đơn thuốc khác, phối hợp với châm pháp, hiệu quả sẽ tốt hơn.
Hắn chần chừ một lát rồi nói:
- Nhưng nếu ngươi muốn cho con gái khôi phục hình người thì dùng thuốc chỉ trị ngọn không trị gốc. Bạch pháp vương, ngươi có ngại việc con gái ngươi làm vực ngoại thiên ma không? Sinh hoạt với thân phận vực ngoại thiên ma ấy? Nếu là như vậy, nàng cũng có thể chuyển thành yêu ma hình người.
Yêu ma trừ khi là lên cấp 10 Trường Sinh, nếu không không thể khôi phục hình người. Tuy nhiên nhân loại lại không có vấn đề này, chuỗi gen của nhân loại rất vững chắc, nên chỉ mắc thực trang hội chứng, chứ không bị biến thành yêu ma. Mà hắn lại am hiểu chữa trị thực trang hội chứng, chỉ cần để độ điên cuồng của nữ nhân này giảm xuống trình độ nhất định, hình thái yêu ma của nàng cũng sẽ dần thay đổi.
Bạch Tích Thì nghe vậy thì ngạc nhiên, Minh Vương chẳng lẽ còn tinh thông dược vật, y thuật sao? Sau đó hắn đầy khó tin nhìn chằm chằm Minh Vương.
Minh Vương nói có biện pháp để con gái hắn biến thành yêu ma hình người sao? Có thể làm được sao?
Cầu mong cho tôi và tất cả mọi người được bình an