Dịch: Tâm Tro Ý Nguội
Chân linh Ngụy Cảnh Đồng trong nháy mắt bị lửa thanh tịnh thiêu đốt hết sạch.
Lâm Duệ nhận được thông báo của Chiến Linh giới.
Thông báo: Có muốn tốn 1,3 triệu điểm hồn lực dung luyện tinh hồn của vị Trường Sinh tán lạc trên ngài?
Vừa rồi, chủ ý thức của Lâm Duệ bị Ngụy Cảnh Đồng mạnh mẽ kéo vào màn trời, sau đó hắn nhận được thông báo của Chiến Linh giới là mình bị công kích tinh thần. Đây quả thật là tự chui đầu vào rọ, Ngụy Cảnh Đồng phát động công kích tinh thần với hắn, kết quả là bị đánh nát, rơi vào hồn thể Lâm Duệ.
Hồn lực của Lâm Duệ còn rất nhiều, không cần tạm dừng để đi thu hoạch như lần trước, hắn lập tức chọn luyện hóa, sau đó lại nhận được thông báo.
Thông báo: Ngài thu được một phần nguyên chất Trường Sinh, thu được 70% khái niệm tể cát.
Khái niệm tể cát của Ngụy Cảnh Đồng chắc chắn hơn 70%, khéo phải đến 78%. Đáng tiếc, Lâm Duệ không thu được hoàn toàn, nhưng 70% đã là tiêu chuẩn Trường Sinh rồi, đã đủ hắn thỏa mãn rồi.
Nhất là nguyên chất Trường Sinh của Ngụy Cảnh Đồng, để tinh thần lực của hắn tăng mạnh, tương lai còn có thể tiếp tục tinh luyện nguyên chất này lên. Đây cũng là một phần tư bản giúp hắn đối kháng Đại Nhật Thiên Tôn đồng hóa trong tương lai.
Lâm Duệ giờ mong cầu chính là khác biệt, đa nguyên hóa.
Lúc này, Lâm Duệ liếc nhìn Linh Huyễn, ánh mắt sắc bén.
Ầm!
Chân linh Linh Huyễn cũng nhanh chóng bốc cháy, sức mạnh khái niệm thanh tịnh 100% nhanh chóng thiêu đốt toàn bộ chân linh đối phương thành từng phần tử hồn lực tinh khiết.
Lâm Duệ liếc nhìn Từ Mộng Nhiên, ánh mắt hơi bất đắc dĩ.
Lần này khác với lần hắn trợ giúp Lận Thiên Thần. Lúc đó, hắn làm đầy đủ chuẩn bị, lại có trận đàn, đội ngũ tế tự mạnh mẽ hỗ trợ, vì thế mới giấu diếm được Lận Thiên Thần.
Hôm nay, Lâm Duệ bị đánh không kịp trở tay, bị Ngụy Cảnh Đồng mạnh mẽ kéo vào màn trời. Cho nên vừa rồi hắn hoàn toàn là dùng chân nguyên của mình, nguyên chất vực sâu của mình sử dụng khái niệm Vực Sâu.
Lâm Duệ vừa rồi còn phải kiềm chế sức mạnh, tránh làm bị thương Vương Thiên Vũ và Từ Mộng Nhiên nên không đủ lực che giấu bản thân.
Hơn nữa vị chính trị trưởng Quốc An Cục này có huyết mạch đặc thù, có thể thấy rõ hư thực.
Lâm Duệ sau đó thu lại suy tư, hắn đã không sợ bại lộ liên hệ giữa Lâm Duệ và Minh Vương, đương nhiên cũng không sợ người khác biết hắn là chủ nhân pháp môn thanh tịnh.
Trước đó, năm vị Thần coi Ân Thiên Thu như tân thần, toàn lực đuổi giết, Ân Thiên Thu còn không sợ thì hắn có gì phải sợ chứ?
Nhưng ở giai đoạn hiện tại, giấu tài được thêm một thời gian, tiếp tục tích lũy thực lực vẫn có chỗ tốt lớn, nên sau khi trở về, phải tìm đến Từ soái này, để đối phương ký thần khế giữ bí mật mới được.
Ý thức của Lâm Duệ sau đó rời khỏi màn trời, trở về bản thể.
Hắn nhắn tin cho Tiết Lăng Tuyết: Tiểu Tuyết, suy đoán của em là chính xác. Năm vị Thần hy vọng tôi có thể đối kháng với Đại Nhật Thiên Tôn ô nhiễm, hy vọng tôi giống như giáo chủ đời thứ 7, kìm chân Đại Nhật Thiên Tôn, cản trở vị này phục sinh.
Lâm Duệ trước đó đã từng nghi hoặc, vì sao sau khi Ân Thiên Thu chết, năm vị Thần lại không chút quan tâm đến tân thần? Không! Là trước đó nữa, khi biết Ân Thiên Thu không phải chủ nhân pháp môn thanh tịnh, năm vị này đã mất đi hứng thú rồi! Đông Vực Sâu dù vẫn để Hoàng Thành Ty điều tra thân phận chủ nhân pháp môn thanh tịnh nhưng chưa hề đưa ra áp lực.
Nhưng chỉ có mình tiểu Tuyết, mới nảy ra được ý nghĩ to gan lớn mật như vậy.
Lúc này, ở trụ sở Cục An Ninh, Tiết Lăng Tuyết nắm chặt nắm tay lại.
Tiết Lăng Tuyết: Ta đoán đúng mà. Ân Thiên Thu thiên phú quá yếu, căn bản không thể ngăn được Đại Nhật Thiên Tôn cho nên năm vị Thần không cho phép hắn được sở hữu pháp môn thanh tịnh, không cho phép Đại Nhật Thiên Tôn giáng lâm trên người Ân Thiên Thu.
Tiết Lăng Tuyết: Bọn họ hy vọng vật chứa của Đại Nhật Thiên Tôn phải giống như giáo chủ đời thứ 7, có tiềm lực đối kháng với Đại Nhật Thiên Tôn, dây dưa ngăn lại, không cho Đại Nhật Thiên Tôn hồi sinh.
Tiết Lăng Tuyết: Boss, ngài cũng phải để ý. Nếu là như vậy, rất có thể năm vị Thần đã biết nền tảng của ngài, thậm chí đang âm thầm điều khiển vận mệnh của ngài.
Tiết Lăng Tuyết: Nhưng cũng có khả năng là giáo chủ đời thứ 7 đã có giao dịch cùng bọn họ, tóm lại tình huống giờ rất quỷ quyệt, nhất định phải chú ý, Đại Nhật Thiên Tôn sẽ không từ bỏ ý đồ đâu.
Lâm Duệ híp mắt lại suy tư. Tiểu Tuyết nói đúng, hắn không thể vì các vị Thần chấp nhận cho phép hắn tồn tại mà khinh thường được. Đại Nhật Thiên Tôn chắc chắn còn nhiều chiêu trò. Nói không chừng, có mấy vị Vực Sâu ẩn giấu trong nhân gian là minh hữu của hắn. Đại Nhật Thiên Tôn cũng có đầy đủ tài nguyên để xúi giục những vị siêu Trường Sinh, chuẩn Vực Sâu, thậm chí là bán thần cống hiến sức lực cho hắn.
Lâm Duệ nhìn về mấy người xung quanh.
“Hộ Giáo Pháp Vương” Bạch Tích Thì, Thiên Hương Thần Sứ, hai vị hồng y chủ tế Nhạc Hồng Dương và Nghiêm Tân, thần sắc rung động nhìn Ngụy Cảnh Đồng và chiến long, sau đó tất cả thu lại ánh mắt nhìn về Minh Vương.
Vừa rồi bọn họ không biết chuyện gì xảy ra, chỉ thấy đôi bên bỗng đứng yên tại chỗ không nhúc nhích, sau đó không đến một phần năm mươi hô hấp sau, Ngụy Cảnh Đồng và thái kim đế trảm long đồng thời mất đi khí tức sinh mệnh, sau đó cả hai như là khối gỗ cứng đờ rơi xuống đất.
Lâm Duệ nhanh chóng hiểu ra, mấy người này là đang kinh ngạc và không hiểu vì sao Ngụy Cảnh Đồng tử vong. Nhưng hắn không có nghĩa vụ phải giải thích, cũng không thể nói là mình vận dụng pháp môn thanh tịnh nên giải quyết chiến đấu trong tích tắc được.
Lâm Duệ nhìn về hướng hồng y chủ tế Nhạc Hồng Dương và Nghiêm Tân:
- Hai người các ngươi là thuộc hạ của Vô Địch Pháp Vương?
Hai người nghe vậy thì một mực cung kính khom người:
- Hồng y chủ tế Nhạc Hồng Dương, hồng y chủ tế Nghiêm Tân bái kiến Minh Vương điện hạ, hai người chúng ta phụng lệnh nhiếp chính đến đây, tìm cách cứu trợ bách tính Thiên Châu, giúp đỡ Thiên Châu Giáo Khu.
Hai người bọn họ trước đó đã đầy tôn kính khi Minh Vương được Thánh Lôi Kiếp Hỏa và Huy Hoàng Thánh Đàn công nhận, giờ thì thêm phần kính sợ, nào dám vô lễ. Vị này vừa rồi không đến nửa khắc giết chết một vị Trường Sinh, nên nhớ, dù là Minh Vương Ân Thiên Thu ở lúc toàn thịnh cũng không làm được như vậy!
Lâm Duệ nghe vậy gật đầu nói:
- Sau đó hai người các ngươi có thể giúp cứu tế Thiên Châu Giáo Khu. Còn có, khi các ngươi quay về, nói với nhiếp chính để nàng chuyên tâm làm việc, toàn lực đối địch, những việc khác không cần phải nghĩ nhiều.
Lần này, hắn và Ngụy Cảnh Đồng đánh nhau gần như phá hoại toàn bộ châu thành Thiên Châu. Nhất là khuôn viên trăm dặm quanh đây, đã bị hắn san thành đất phẳng.
Bạch Mi Pháp Vương có thể đã sớm dự đoán được bản thân sẽ có tranh đấu sống chết với Vạn Tâm lão nhân, nên đã sớm ra lệnh cho bách tính trong thành rời xa. Nhưng giao tranh giữa hắn và Ngụy Cảnh Đồng đã dẫn đến thiên tai, bọn họ cần phải nhanh chóng cứu trợ bách tính.
Hồng y chủ tế Nhạc Hồng Dương và Nghiêm Tân hơi sững người, cùng nghĩ, câu nói “những việc khác không cần phải nghĩ nhiều” của Minh Vương đầy ẩn ý a. Là Vô Địch Pháp Vương không cần nghĩ đến những chuyện ở hậu phương, cứ yên tâm chiến đấu? Hay là cảnh báo Vô Địch Pháp Vương và những người đi theo không nên có ý nghĩ không nên có?
Lúc này Lâm Duệ “Ồ!” lên một tiếng kinh ngạc, chăm chú nhìn ngọn đuốc sáng rực bên cạnh. Ngọn đuốc đó chính là “Bạch Mi Pháp Vương” Ân Vạn Tuế.
Theo lý thuyết, người này hẳn là đã bị thiêu chết, dù cho vừa rồi Lâm Duệ không dùng pháp môn thanh tịnh nhưng dùng đến 85% khái niệm thánh lôi và kiếp hỏa, không chỉ thiêu chết Vạn Tâm lão nhân, còn hỏa táng toàn bộ ô uế trên người Ân Vạn Tuế.
Nhưng thật thần kỳ, người này vẫn còn sống, thương thế trên người còn dần khôi phục, chiến long của hắn cũng đã khôi phục lại, đang lẳng lặng đứng sau lưng Ân Vạn Tuế. Bản thân Ân Vạn Tuế thì ngồi xếp bằng, sắc mặt đau đớn đến vặn vẹo. Thánh lôi kiếp hỏa tuy không giết chết hắn nhưng đem lại đau đớn cùng cực cho hắn.
Lâm Duệ híp mắt lại:
- Thú vị!
Tình huống Ân Vạn Tuế chỉ có một lý do duy nhất, người này cực kỳ tín ngưỡng quang minh và Thánh Lôi Kiếp Hỏa, lại thêm lòng dạ thản nhiên, không sợ chết, không sợ kiếp hỏa thiêu đốt. Càng thú vị hơn là, tinh hồn Vạn Tâm lão nhân và 9000 vị tế tự kia đều đã dung nhập vào Ân Vạn Tuế! Điều này có chút giống với Cơ Tuyết Oánh khi ở huyện Ngân Nguyệt.
Lâm Duệ thần sắc biến đổi, thu lại kiếp hỏa thiêu đốt, hắn khẽ nhếch khóe môi nói:
- Ân Vạn Tuế, ngươi biết tội của ngươi không?
Ân Vạn Tuế giờ mới có sức lực mở mắt ra, nhìn Minh Vương điện hạ toàn thân mặc chiến giáp, tỏa ánh sáng huy hoàng mà ngẩn ngơ. Hắn trước đó cho rằng quang minh đã bị hắn hủy đi, giờ hắn mới biết ý nghĩ của mình nông cạn như nào.
Thánh lôi bổ ra hắc ám, kiếp hỏa thiêu đốt dơ bẩn thế gian, quang minh cao quý như vậy, làm sao hắn có thể hủy đi được chứ? Quang minh thật sự tồn tại, chỉ là nó còn chưa tới mà thôi.
Ân Vạn Tuế hít sâu một hơi, lập tức ca tụng với Lâm Duệ:
- Ân Vạn Tuế biết tội! Ân mỗ có tội, lại tội ác tày trời, xin điện hạ xử tội!
Cầu mong cho tôi và tất cả mọi người được bình an